Sau khi ăn
thịt
nướng, hai người bước đi
dọc
theo
con đường
của trường
đại
học đến chỗ đỗ
xe.
“Tôi vẫn
nhớ
nhà
cậu
rất gần đại
học Bắc Kinh,
tôi
lái xe đưa
cậu về.” Hai
năm qua Tần Nhất Hành không đến
nhà Giang Bạch Lộ
nhưng không
hề quên địa
chỉ
nhà
cậu.
Giang Bạch Lộ gật đầu,
nói,
“Nhưng
tôi không về
nhà,
cậu đưa
tôi đi
thẳng đến Jade Garden ởtrung
tâm
của
thành phố.”
Tần Nhất Hành:
“Được
thôi, cậu
ấm Giang
mua phòng
ở Jade Garden lúc nào vậy?”
Giang
Bạch
Lộ:
“Không mua, Sầm
Qua
ở Jade Garden.”
Tần Nhất Hành:
“…”
Tần Nhất Hành:
“Hai
người
sống
chung với
nhau
rồi?”
“Không sống
chung.” Giang Bạch Lộ
cười
nói dịu dàng,
thậm
chí
còn
tốt
tính
nháy
mắt
mấy
cái với Tần Nhất Hành,
“Đều do
tôi da
mặt dày quấn
lấy
anh ấy không buông.”
Tần Nhất Hành tạm thời không còn gì
để nói. Cuối cùng từ giọng nói bông đùa
của
đối phương
hắn
cũng
có thể xác
nhận, cậu
không theo đuổi được người thì sẽ
không
chịu
bỏ qua. Hắn lái xe
đưa Giang
Bạch
Lộ đến cửa
khu
phố,
trước
khi
cậu xuống
xe, chợt nhớ đến điều gì
đó, “Đêm nay cậu hẹn
trước với
anh
ta rồi?”
Giang Bạch Lộ
tự
nhiên quay đầu sang,
đáp: “Không
hẹn
trước.”
Tần Nhất Hành nhướn
mày ngạc nhiên,
“Không hẹn trước mà
cậu
cũng
dám đến tìm anh
ta.
Bất động sản trong thành
phố này của Sầm
Qua
không
chỉ
có một căn
hộ tư nhân ở Jade Garden. Cậu
muốn
chờ,
phải
chờ
đến bao giờ?”
Giang Bạch Lộ
mở
rộng
cửa xuống xe,
xoay
người vứt
cho đối phương
một
nụ
cười ung dungthoải
mái,
“Chờ bao
lâu
còn phải xem
tâm
trạng
của
tôi
tốt
hay xấu,
còn đối phương đến
hay không…” Cậu
hơi
ngừng
lại,
khẽ
nhún vai,
“Vậy đơn
thuần dựa vào vận
may
thôi.”
Tần Nhất Hành không
thể không
thở dài, “Cậu cần gì
phải
úp mặt nóng lên mông lạnh vậy, cuối cùng không chỉ dùng giỏ
tre
múc nước uổng công vô ích
mà còn bị mất
luôn
cái giỏ của bản
thân.”
Giang Bạch Lộ im
lặng,
vịn
cửa xe
cúi đầu
nhìn
hắn
một
lúc,
mới
từ
tốn
mở
miệng: “Tiểu Tần,
cóngười yêu
chưa?”
Tần Nhất Hành vô cùng phối hợp: “Vẫn chưa có
đâu,
sao nào, cậu ấm
Giang định mai
mối
cho tôi?”
“Chưa
nói đến
chuyện
mối
lái.” Giang Bạch Lộ vuốt
cằm
cười
tươi
rói,
“Người
chưa
từng yêu đương giả bộ đến kiểm
tra
chuyên gia
tình
trường
cũng
rất
ra dáng đấy.”
Tần Nhất Hành:
“…”
“Bạn
trai cũ của cậu,
chính là cái người cậu yêu nhiều năm ở nước Mỹ ấy.” Hắn khẽ chậc lưỡi,“Chỉ dựa vào kế sách đẹp
trai không
bằng chai mặt của cậu mà
theo đuổi được?”
Giang Bạch Lộ
thành
thực
nói: “Đương
nhiên không
thể.”
Tần Nhất Hành hừ nhẹ
một
tiếng, “Không thể thì làm
sao...”
Giang Bạch Lộ ồ
một
tiếng,
bất
thình
lình
cắt
ngang
lời
hắn,
“Tần Nhất Hành,
có phải
cậu
hiểulầm gì về
tôi và bạn
trai
cũ
của
tôi không?
Năm xưa yêu đương với
anh ấy,
rõ
ràng
anh ấy
làngười
theo đuổi
tôi
trước
tiên.”
Khuôn
mặt
của Tần Nhất Hành hơi vặn
vẹo
một chút.
Kể từ
lần
đầu tiên Giang
Bạch
Lộ đến Jade Garden,
đếm trên đầu ngón tay, có
lẽ cậu đến đây
được
hai
hay ba lần. Mặc
dù nhiều
lần ngồi ở trong xe
Sầm Qua không lộ diện, bảo vệ
trực
ban của phòng an ninh vẫn
ấn tượng
sâu sắc với cậu, trực tiếp cho
người đi
vào.
Điều
này phải
nhắc đến
chuyện qua đêm ở
nhà Sầm Qua
lần
trước.
Hôm đó Giang Bạch Lộ
tăngca
chỉnh sửa ảnh
chụp đến
hơn bảy giờ,
không kịp ăn
cơm
tối.
Thu dọn đồ đạc xong,
cậu bắt
taxi đến đại
học Bắc Kinh ăn khuya.
Khi đi
ngang qua
cổng
trường
học,
thấy
một
chiếc Land Rovermàu đen đậu ở ven đường.
Dựa vào ánh
trăng
màu
ngà
mờ
nhạt,
liếc
mắt quan sát biển số sau đuôi xe
hơi,
cậu
nhận
ra xe
của Sầm Qua,
ngay
lập
tức dừng
lại và
ngồi xuống bên đường.
Khoảng tám
giờ
tối,
Sầm Qua kết thúc bữa
cơm
với hiệu trưởng
và một số
giáo
sư của đại học
Bắc
Kinh.
Khi
bước
qua cửa chính của trường,
anh
nhìn
thấy
một bóng đen ngồi xổm bên
cạnh
chiếc xe.
Đèn đường
trên đỉnh đầu đã bị
hỏng
từ
lâu,
mặt
trăng tròn vành vạnh
trốn ở
trong
những đámmây dày.
Cái bóng đen quay
lưng về phía
anh,
cong
lưng
cúi đầu ẩn dấu
trong
màn đêm
tối.Cho
rằng đó
là
một
tên ăn
mày
lang
thang đầu đường xó
chợ,
Sầm Qua
lấy
ra vài
tờ
tiền đưacho đối phương,
“Làm phiền
tránh
ra,
tôi
muốn
lái xe.”
Đầu
của kẻ
lang
thang
hơi
lay động,
không
hề giơ
tay
ra
lấy
tiền
hay
nhúc
nhích.
Sầm Qua nhíu mày bước về
phía
trước, “Cậu không đi
tôi
sẽ gọi cảnh sát.”
Sầm Qua tự
hỏi
liệu
đối phương
bị bệnh tâm thần hay chỉ
đơn
giản
là khiếm thính.
Anh
đứng
ở phía sau
kẻ lang thang,
rũ mắt nhìn thẳng xuống,
thấy
một
vệt sáng đáng ngờ từ
vòng
tay
của đối phương.
Ánh
sáng
trắng
óng
ánh đập vào mặt
kẻ lang thang,
mơ hồ phác họa
đường nét
quen
thuộc. Hai tay
đối
phương ôm
vào ngực dường
như khe khẽ run
rẩy.
Sầm Qua hơi cúi
lưng, lạnh lùng muốn nhìn xem
kết
quả thế nào. Kẻ
lang
thang duy
trì
một cơ thế
cứng
nhắc
đã lâu bỗng run rẩy
dữ dội, cậu xoay người lại, màn hình điện thoại di động cầm
trong tay
hiện
ra chữ ‘Pass’
in đậm rất
lớn
giơ ngay dưới mí mắt
anh.
Cùng
lúc đó,
mặt
trăng
trên đỉnh đầu
tách
mây
ló
rạng,
ánh
trăng
màu
ngà
rơi vào khuôn
mặtcủa kẻ
thang
lang,
tỏ
rõ
nụ
cười
rạng
rỡ và
hàng
lông
mi khẽ
lay động vì
hưng phấn
của
cậu.
Sầm Qua không còn gì
để nói. Một giây trước khi lý
trí
chiếm
lĩnh
chủ
quyền, trong đầu hiện lên
dáng
dấp
cám dỗ anh
khi
lên giường
của
cậu,
hành
động
nhanh
hơn
suy nghĩ mà xách áo
đối phương
lên,
lượm
‘kẻ
lang
thang‘ đang ngồi xổm
bên
cạnh
chiếc
xe của mình trở về.
Hai người
đàn ông lăn trên chiếc giường
rộng
lớn quen thuộc
của phòng
ngủ chính
đến tận hừng đông, khó khăn lắm mới
kết
thúc
một trận chiến
đấu kịch liệt thỏa thuê đầm đìa mồ
hôi.
Sầm Qua đặt cậu
trong chiếc chăn mềm mại, tinh lực
dư thừa muốn tiếp một hiệp nữa, Giang Bạch Lộ giãy dụa
muốn
thoát khỏi cơ
thể đang đè lên
người mình của
đối
phương để
xuống
giường.
Trong
bóng
tối,
người đàn
ông
thò tay ra, chuẩn xác tóm
lấy
mắt cá chân gầy
gò của cậu. Tuy anh
không dùng lực
mạnh
nhưng cũng đủ
để Giang Bạch Lộ không dễ
dàng
giãy
ra được,
“Đi đâu?”
Giang Bạch Lộ
cong đầu gối,
cố gắng đá văng bàn
tay
của Sầm Qua,
nhưng
tay đối phương vẫn không
nhúc
nhích
nắm
chặt
chân
nhỏ
của
cậu.
Cậu
thở
hổn
hển
ngửa
mặt
nằm
trên
chăn,
cặpmắt sáng bóng
nhìn
chằm
chằm vào
anh
trong đêm đen,
“Tôi đói bụng.”
Sầm Qua rút tay
lại,
nhạo
báng: “Cậu thật sự
là kẻ
thang lang vài
ngày
chưa
có cơm bỏ
bụng?”
Giang Bạch Lộ
túm
lấy
lòng bàn
tay
anh đặt
lên phần bụng bằng phẳng và
rắn
chắc
của
cậu,
khe khẽ
lẩm bẩm: “Anh sờ xem,
xẹp
lép
rồi.”
“Rõ
rồi.” Sầm Qua
rũ
mi
mắt
cười
nhạt,
bất
mãn vì vật
căng
trướng đau
nhức phía dưới,
“Cậu không
có
thai,
làm sao
mà phồng
lên được?”
Giang Bạch Lộ
từ
trong
chăn
ngồi dậy,
nhấc
chân đá Sầm Qua sang
một bên
rồi bò xuống giường,
xỏ dép
của đối phương,
trần
trụi bước
ra
ngoài.
Sầm Qua đen
mặt
ngồi
trên giường,chưa
thỏa
mãn
mà
nói: “Giang Bạch Lộ,
mẹ
nó
cậu
muốn
tạo phản
hả?” Nhưng
anh vẫn khôngchút suy
nghĩ
mà bật đèn
trong phòng
ngủ giúp
cậu.
Cảnh vật
trong
tầm
mắt đột
ngột sáng
lên,
Giang Bạch Lộ đứng
tại
chỗ quay đầu
lại,
bộ dạngthành
thật biết
lỗi
trông
mong
nhìn Sầm Qua
mà không
nói gì.
Nhìn đến
mức
người đàn ôngcảm
thấy
trái
tim
mình
như bị đệm
thịt
mềm
mại
của
mèo
con
chưa
mọc dài
móng vuốt khuấy động,
hời
hợt
như gãi
ngứa,
nhưng
lại khiến
anh
có
cảm giác đánh không được
mắng
cũng không xong,
đút
cho
một quả
táo
tàu
ngọt
ngào
cũng
cảm
thấy không giữ được
mặt
mũi.
Giây
tiếp
theo,
Giang Bạch Lộ
nhìn
anh nhẹ nhàng nuốt nước bọt.
Sầm Qua mất kiên nhẫn khẽ
chửi
một
câu gì đó,
từ đầu giường
móc lấy qυầи ɭóŧ mặc
vào,
rồi
ném một chiếc qυầи ɭóŧ khác vào trong lòng Giang Bạch Lộ, bỏ
lại
một câu “Mặc vào”, sau đó
anh
xuống
giường tìm dép. Ánh
mắt
quét
ngang
khắp
sàn
nhà,
không
thấy
bất
kì bóng dáng của chiếc dép nào, lòng Sầm
Qua
càng
buồn
bực.
Ngước
mắt
lên thấy dép của anh
đang
chụp
vào
chân
Giang
Bạch
Lộ,
đá một cái
lên
phần
thịt
cẳng
chân
mềm mại của cậu, trong giọng nói uể
oải
có chút không vui: “Đưa dép cho tôi.”
Giang Bạch Lộ
ngoan
ngoãn
cởi dép
ra,
dùng bàn
chân đẩy sang
cho
anh.
Sầm Qua đi dép
lê bước
ra
ngoài phòng
ngủ.
Đi được
hai bước,
anh quay đầu
nói: “Còn không đuổi
theo.”
Giang Bạch Lộ
tốt
tính bước
theo sau,
thấy
người đàn ông đi
thẳng
tới
tủ
lạnh
trong phòng khách,
giơ
tay
mở
cửa
tủ
lạnh
liếc
mắt
nhìn vào,
sau đó
anh hơi
ngừng
lại,
cuối
cùng khẽ
tặc
lưỡinhìn
chiếc
tủ
lạnh
trống không
mà
nói: “Tủ
lạnh không
có gì ăn được.”
Nói xong,
một lúc lâu sau
đó không
thấy
Giang
Bạch
Lộ trả lời, Sầm Qua
nhíu mày
quay
người
lại,
“Sao
cậu
không
nói
gì, có phải đói
đến
mức không
có sức mở
miệng
rồi
không. Chẳng phải lúc trước lên giường vẫn kêu rất
nhiệt tình
à?”
Lúc này Giang Bạch Lộ dường như khó
khăn
lắm
mới hoàn hồn, nhẹ nhàng ừm một
tiếng, đột nhiên đề
cập
đến một vấn đề
không
liên
quan: “Lần đầu
tiên
đến
đây tôi đã
muốn
hỏi,
căn
hộ này của
anh
do anh tự
trang
trí
và sắp xếp
đồ đạc đúng không?”
Sầm Qua khoanh
tay,
không
đáp
mà hỏi: “Cậu nhìn ra
được
à?”
Giang Bạch Lộ dường
như không
nghe
thấy
câu
hỏi
của đối phương,
giống
như độc
thoại
mànhìn
chằm
chằm vào
chiếc
tủ
lạnh
trong phòng khách: “Tôi
là
người không
chuyên.
Khi
còn bé ba
tôi không
có
tiền,
chúng
tôi sống
trong
một
căn
nhà ống
cũ kỹ
hơn
mười
mét vuông.
Chỉ
cónhà
nghèo vì
muốn
tiết kiệm không gian
mới
có
thể đặt
những đồ đạc
lớn
như
tủ
lạnh
trong phòng khách
thay vì phòng bếp.
Nhưng
mà…”
Cậu
chần
chừ vài giây,
ánh
mắt
chậm
rãi quét qua
căn
hộ
rộng
rãi
thênh
thang
nhưng đồ
nộithất
lại
chen
chúc
chật
chội,
“Sầm Qua,
tại sao
anh
lại đặt
tủ
lạnh
trong phòng khách?”
Sầm Qua hiếm thấy chìm vào im
lặng,
đôi
mắt màu hổ
phách nheo lại
quan
sát
cậu.
“Chẳng lẽ là…” Giang Bạch Lộ cảm
thấy kì lạ suy nghĩ một chút,
đắn đo nói
tiếp,
“Chẳng lẽ là yêu cầu của
thầy phong
thủy?” Cậu khẽ nhíu mày,
lộ ra một cái nhìn cảm
thông,
“Thầy phong
thủy nào mà lại không chuyên nghiệp như
thế,
chắc anh
bị lừa rất nhiều
tiền phải không?”
Sầm Qua lạnh lùng nhìn trừng trừng
vào cậu, “Giang
Bạch
Lộ,
cậu còn muốn ăn
nữa
không?”
Giang Bạch Lộ
thành
thật
ngậm
miệng,
đôi
mắt
ngoan
ngoãn,
“…
Muốn.”