Nửa tiếng
đồng
hồ sau đó,
chiếc xe
hơi Land Rover màu đen xuyên qua ánh đèn
đường rực
rỡ trong
bóng
đêm,
lướt
qua cổng chính
của khu căn hộ
tư nhân tấc đất
tấc
vàng
ở trung tâm thành phố, chậm rãi chạy vào
bãi
đỗ xe
ngầm
của
khu phố. Sầm Qua cởi
dây
an toàn, quay đầu liếc mắt nhìn Giang Bạch Lộ
vẫn
ngồi
yên trên ghế phó lái
không nhúc nhích, anh mất kiên nhẫn thúc giục: “Còn ngồi đực ra
đó làm gì?
Xuống xe
đi.”
Giang Bạch Lộ
chậm
chạp quan sát bãi đỗ xe
ngầm
rộng
rãi sáng sửa,
từ
tốn
chớp
mắt,
“Đêm Xuân Một Khắc dọn sang
chỗ khác
rồi?”
Sầm Qua nghiêng
người, thô bạo
giúp
cậu
tháo
dây an toàn, “Không
phải.”
Giang Bạch Lộ
hỏi
tiếp: “Vậy
mở
chi
nhánh
rồi à?”
Sầm Qua càng thêm không kiên nhẫn,
“Không có.”
Giang Bạch Lộ ồ
một
tiếng,
“Vậy đây
là đâu?”
Giọng
nói
của Sầm Qua đầy
lạnh
lùng: “Nhà
của
tôi.”
“Không phải anh nói đi Đêm Xuân Một Khắc sao?” Giang Bạch Lộ
thay nổi nét mặt,
mỉm cười nhướn đầu lông mày,
“Anh đưa
tôi đến nhà anh làm gì?”
Sầm Qua bình tĩnh nhìn cậu, chậc lưỡi nói: “Đừng nhiều
lời vô ích, bảo
cậu
xuống
xe thì cậu xuống xe
đi.”
“Thế nhưng anh khăng khăng đưatôi đến nha,
tôi không
hề lừa anh,
bảo anh mang
tôi về nhà.” Giang Bạch Lộ vừa nói lải nhải vừa đẩy cửa xe
bước ra.
Xoay người liền
thấy khuôn mặt đột ngộtbiến
thành màu đen của người đàn ông,
cậu lập
tức mỉm cười đổi giọng,
“Được rồi,
Sầm
tổngtuyệt đối không muốn mang
tôi về nhà,
là
tôi mặt dày quấn lấy đòi
theo
tới.”
Sầm Qua: “…”
Anh
nheo
mắt đầy
nguy
hiểm,
giơ
tay
túm
cổ áo Giang Bạch Lộ: “Cậu
thích ăn đánh đúng không?”
Giang Bạch Lộ
mím
môi,
lẩm bẩm
nói: “Nói
anh dẫn
tôi đến,
anh không vui.
Nói
tôi
tự
theo đến,anh
cũng không vui.
Sầm
tổng
thật
là khó
hầu
hạ.”
Sầm Qua cười nhạt, “Tôi bây giờ chỉ
muốn
chặn
miệng cậu.”
Giang Bạch Lộ
hiểu
rõ gật đầu,
nhưng
mượn
lực xách
cổ áo
cậu
của đối phương,
cậu bất
thìnhlình
nâng
mặt
tiến gần đến,
hôn
một
cái
lên
môi Sầm Qua
rồi
nhanh
chóng dứt
ra,
dùng
tay
làm động
tác kéo khóa
miệng.
Khuôn
mặt Sầm Qua đột
ngột
như sương giá,
đôi
ngươi
màu
hổ phách
nhìn
chằm
chằm vàocậu,
im
lặng không
nói
lời
nào.
Nếu
một giây
trước gương
mặt
lạnh
lùng
của
anh
còn ẩn
chứa ý bỡn
cợt
cậu,
thì
lúc
này
thật sự
có
chút
tức giận.
Sự chuyển
biến
của đối phương
làm cho Giang Bạch Lộ ngẩn người, một lát sau
đó cậu mới hồi
phục
tinh
thần, mím
môi
chịu
lỗi:
“Xin
lỗi.”
Những
cảm
xúc hỗn loạn dâng lên trong đôi mắt
của
Sầm Qua, sau đó
anh
cố gắng bình tĩnh lại, “Tôi nói lại
với
cậu một lần nữa. Tôi
và cậu không yêu nhau, cho nên, cậu đừng thử
làm
loại
chuyện đó
để lấy lòng tôi.”
Giang Bạch Lộ không
nói gì
nữa.
Hai
người đi
thang
máy
lên
tầng
hai
mươi
lăm.
Sau khi
ra khỏi
thang
máy,
cả
một
tầng
rộng
lớnnhư vậy
chỉ
có
cánh
cửa
của
một
căn
hộ duy
nhất.
Sầm Qua giơ
tay
lên dùng dấu vân
tay
mở khóa
cửa,
bước vào
nhà
cởi giày.
Giang Bạch Lộ đi
theo sau đối phương,
ánh
mắt
nhẹ
nhàng quét qua khóa vân
tay bên
ngoài
cánh
cửa.
Căn
hộ
rộng
rãi
theo phong
cách phương
tây
tối đen,
Sầm Qua ấn
công
tắc điện
trên
tường,toàn bộ đèn
trong
nhà được bật
lên.
Giang Bạch Lộ
thay dép đi
trong
nhà
mà
người đàn ông vừa
ném sang
cho
cậu,
sau khi vào
cửa
cẩn
thận
ngắm
nghía phong
cách và vị
trí sắp xếp đồ
nộithất
trong
căn
hộ.
Thật
bất ngờ, nhà Sầm qua
không giống với một
người đàn
ông
bận rộn công việc, căn nhà bao
trùm
bởi
tông
màu lạnh,
luôn
trông
rất
hoang
vắng
và không
được
ưa chuộng.
Ngược lại, căn
hộ này của đối
phương, hoàn toàn được trang
trí bởi những màu sắc ấm
áp, mềm mại và
nhẹ nhàng.
Nhìn
bóng
lưng
cúi xuống
mở cửa tủ
lạnh
của đối phương,
cậu
không
tự chủ được nhớ lại
căn
hộ nhỏ xa
xưa cậu từng sống trong thời gian học đại học
năm
thứ ba và
năm thứ tư
ở nước Mỹ. Cậu nằm
trên
ghế sofa cũ mèm
chơi
điện
thoại di
động,
sau
khi tắm rửa xong, chàng sinh viên để trần nửa
người trên dính đầy
bọt
nước
đi đến cúi
xuống mở
tủ lạnh, xoay người
hỏi cậu: “Em uống bia không?”
Cậu
chống sofa
ngồi dậy
nhưng
con
mắt vẫn dính
lấy điện
thoại di động,
“Có.”
Chàng sinh viên
cúi đầu
liếc
mắt
nhìn bên
trong
tủ
lạnh,
nhưng
chỉ
thấy
một
lon bia
cuối
cùng,không
nói
hai
lời
lấy
ra
một
chai sữa đá,
quay
lại
ném vào
trong
lòng
cậu.
Anh vừa
mở bia vừalười biếng giải
thích: “Bia
chỉ
còn
một
lon
thôi,
em
lùn
như
thế,
uống sữa đi.”
Giọng
nói
của Sầm Qua kéo
cậu
trở
lại
hiện
thực,
Giang Bạch Lộ
ngước
mắt
lên,
vô
thức
hỏi: “Cái gì?”
Người
đàn
ông xoay người
lại,
“Tôi
hỏi cậu muốn uống gì?”
Giang Bạch Lộ suy
nghĩ
một
chút
rồi đáp: “Bia đi.”
Sầm Qua lấy ra
một lon bia, ném nó
vào lòng cậu, rồi cầm một
lon
khác
cho mình.
Một lát sau cậu
mới
kéo nắp lon ra,
ngửa
đầu
uống
một ngụm,
đột nhiên
cậu hơi giật mình vì
lạnh, đắn
đo nói: “Bây giờ chưa đến mùa
hè phải không.”
Dường
như
triệt để quên
mất
chuyện không vui xảy
ra
trong bãi đỗ xe
ngầm,
Sầm Qua buồncười
liếc
mắt
nhìn
cậu
một
cái,
lời
nói
ra khỏi
miệng
tràn đầy giễu
cợt: “Chẳng
lẽ
cậu không pháthiện
tôi
lấy
nó
từ
tủ
lạnh
ra?”
Giang Bạch Lộ không
tiếp
tục
tranh
luận với
anh,
chỉ đột
ngột
hỏi
một
câu không đầu không đuôi: “Anh
cảm
thấy
tôi
thấp à?”
Sầm Qua chẳng buồn nghĩ ngợi đáp: “Thấp.”
Giang Bạch Lộ im
lặng đứng dậy khỏi sofa,
đi đến bên
cạnh
người đàn ông,
giơ
tay đo đạc
mộtchút,
uyển
chuyển
nói: “Hình
như
tôi
chỉ
thấp
hơn
anh vài
centimet.”
Sầm Qua không đồng ý, ánh
mắt
nhìn
cậu giống
như đang nhìn một con vịt
cạn
bị rơi xuống nước đang vùng vẫy giãy dụa, “Thấp hơn một
centimet
cũng
là thấp.”
Giang Bạch Lộ: “…”
Sầm Qua ngồi xuống sofa,
giọng
điệu
biếng nhác: “Cậu hỏi điều này
làm
gì?”
Giang Bạch Lộ
lắc đầu
nói: “Không
có gì,
chỉ
là đột
nhiên
nghĩ đến
thôi.”
Sầm Qua nhìn thật kỹ
cậu,
dường như
muốn
xâm
nhập
vào bên trong cậu để
cậu
không
thể
che giấu.
Giang Bạch Lộ bị ánh
nhìn
của
anh
làm
cho
ngập
ngừng,
“Sao
anh
lại
nhìn
tôi
như
thế?”
“Cậu
hỏi
tôi cậu
thấp
hay không…” Sầm Qua cong khóe môi,
mỉm cười nói: “Có phải cậu muốn uống sữa không?”
Giang Bạch Lộ bỗng
mở
to
mắt,
trái
tim đập
lỡ
mất
một
nhịp.
Sầm Qua bất mãn
nhíu
mày,
“Vẻ
mặt của cậu là
thế nào vậy?”
Giang Bạch Lộ im
lặng.
Sầm Qua hơi nghẹn lời, nhíu mày càng chặt, “Không
phải
cậu thật sự muốn uống sữa
chứ?
Nhà
tôi không
có sữa cho
cậu
uống.” Anh
dừng
một
chút,
dưới
ánh
nhìn
chăm
chú của Giang Bạch Lộ, khuôn mặt anh lạnh đi,
“Cậu
đừng
nhìn
tôi,
tôi
sẽ không đi xuống dưới mua sữa
cho
cậu uống vào đêm hôm
khuya khoắt. Tôi không hầu hạ
ông
bà tổ
tiên
như
thế,
lại càng không
nhắc
đến cậu chỉ là...”
Giang Bạch Lộ đặt bia
trong
tay xuống,
xấu
hổ
cắt
ngang
lời
anh
nói,
“Tôi
chỉ
là…” Cậu
hơi
ngừnglại,
không kìm
nổi
mà
liếʍ
môi,
con
ngươi đen bóng
mơ
hồ ẩn dấu ánh sáng,
“Tôi
chỉ
là
cảmthấy bộ dạng vừa
rồi
của
anh giống
như đang
tỏa sáng.” Tựa
như
thực
hiện
lời
tuyên
thệ
trangtrọng
trước
linh
mục
nhà
thờ,
giọng
nói
của
cậu vừa
thành
thực vừa kiên định,
“Tôi
muốn
làmchuyện ấy với
anh
ngay bây giờ.”
Hết chương 23