Tần Nhất Hành mở bàn
chơi
bài
trong
phòng đánh bạc, ngồi xung quanh đều là
những
cậu
ấm không thiếu
tiền,
chơi
rất
lớn.
Giang
Bạch
Lộ không
đánh
bài,
cậu cầm chén trà ngồi uống ở chiếc
bàn trống
phía
đối diện,
ngắm
nhìn
người
đàn
ông lai tây có
đôi ngươi
màu hổ phách đang cắn điếu thuốc lá, nắm
quyền chủ
động
giữa
ván
bài,
không
hề rơi vào thế
yếu.
Tần Nhất Hành quen biết cậu hơn hai
mươi
năm,
không cần
suy
xét cũng biết cậu nghĩ gì, “Đừng nhìn, người
giới
thiệu
cho
cậu không
phải
anh ta, là
người bên
phải
anh
ta ấy.”
Giang Bạch Lộ ừm
một
tiếng,
“Tên
là gì?”
Tần Nhất Hành:
“Tống
Đường.”
Giang Bạch Lộ
liếc
mắt
nhìn
hắn,
“Tôi không
hỏi đối
tượng
tương
lai
của
tôi,
tôi
hỏi
người bêncạnh đối
tượng
tương
lai
của
tôi.”
Tần Nhất Hành:
“…”
“Tần Nhất Hành” Giang Bạch Lộ
nghiêm
túc gọi
tên bạn
thời
thơ ấu,
“Các
cậu
cùng
một giuộc bao
trọn khu
nghỉ dưỡng
này
từ
trước,
còn
lừa
tôi
là
tạm
thời quyết định qua
chơi,
tôi
chưatrách
cậu
cái gì.
Chỉ
hỏi
thăm
một
cái
tên,
cậu
cũng không
chịu
nói
cho
tôi biết?”
Tần Nhất Hành:
“Cùng
một
giuộc.”
Giang
Bạch
Lộ:
“…”
Giang
Bạch
Lộ:
“Ờ.”
Tần Nhất Hành giơ tay ấn
giữa
hai đầu lông mày, “Người
ta cũng là
cậu
ấm nhà giàu, vừa rồi
ai nói không muốn thử yêu đương với con
nhà
giàu
ấy nhỉ?”
“Là
tôi
nói.” Giang Bạch Lộ
ngửa đầu uống sạch
nước
trà
trong
chén,
“Nhưng
tôi vừa phát
hiện bộ dạng đánh bài
của
anh ấy vô
cùng đẹp
trai,
đẹp
hơn
tên bạn
trai
cũ
nghèo kiết xác
của
tôinhiều,
tôi đổi ý
rồi.”
Tần Nhất Hành châm biếm,
“Chẳng phải bắt
đầu
cái nhìn đầu tiên, cậu đã
không dời
mắt
khỏi
anh ta rồi
sao?”
Giang
Bạch
Lộ:
“…”
Giữa
cuộc
chơi,
Dụ Quân Lân đứng dậy nhận điện thoại, gọi Tần Nhất Hành sang thay anh
ta chơi vài ván. Giang Bạch Lộ xách một
chiếc ghế
đẩu đến,
ngồi
xuống
bên
cạnh
Tần Nhất Hành,
dõng
dạc nói: “Tôi giúp cậu xem bài.”
Tống
Đường
ngồi
phía
chếch đối
diện
ngước đôi
mắt
đào hoa, tràn đầy hào hứng nhìn cậu, “Niểu Niểu đến giúp tôi
này.”
Giang Bạch Lộ sửng sốt,
không
hỏi đối phương
làm sao
nghe
ngóng được
tên
cúng
cơm ẻo
lảcủa
cậu.
Rõ
ràng
từ
lúc gặp
mặt đến bây giờ
cả
hai
chưa
nói
chuyện với
nhau được
mấy
câu,
mà giọng điệu gọi
cậu quen
thuộc đến
mức
cứ
như kiểu
là
tình
nhân đã yêu
tha
thiết được
hai,
banăm.
Cậu
chậm
chạp dịch
chuyển đến,
ngồi ở giữa
người đàn ông
ngậm
thuốc
lá và Tống Đường,
thò đầu quét
mắt
nhìn
lá bài
của Tống Đường,
thành
thật
nói: “Tôi không xem được.”
Tống
Đường
bất
ngờ quay sang,
thờ ơ
ngước nửa
mí mắt lên, miễn cưỡng tỏ ra
chút
lẳng
lơ với cậu, “Vậy cậu
giúp
tôi
nhìn
lá bài của
Sầm
Qua,
sau đó bí
mật nói cho tôi
biết.”
Hóa ra gọi
là Sầm Qua.
Giang Bạch Lộ
ngoan
ngoãn vâng
lời quan sát khuỷu
tay
của Sầm Qua.
Người kia khẽ
lật
cổ
tay,áp
mặt bài xuống,
anh quay đầu
lại,
không
mặn không
nhạt
hỏi: “Nhìn
cái gì?” Giọng
nói y
hệtnhư đang khiển
trách đứa bé không
hiểu
chuyện.
Giang Bạch Lộ
mỉm
cười phản đối,
cậu
nheo
mắt
tiến sát
thêm
một
chút,
khi
mở
miệng
ra
nóithì
hơi
thở ấm áp phả vào
cổ đối phương: “Anh Sầm,
anh
là
con
lai sao?”
Sầm Qua thờ ơ ừ
một
tiếng.
Giang Bạch Lộ
hỏi
tiếp: “Anh Sầm,
anh
lai giữa Trung Quốc và
nước
nào?
Canada?
Đức?”
Sầm Qua ném một
lá bài ra, nhàn nhạt nói: “Nước Mỹ.”
Giang
Bạch
Lộ ừm một
tiếng, như thể
sự tò mò
cuối
cùng
đã được thỏa mãn, cậu ngồi thẳng dậy và
lui trở về.
Sầm Qua giơ tay
ấn điếu thuốc
xuống
gạt
tàn,
lông
mày hơi nhíu lại, anh vừa
phát
hiện
mình
đánh
nhầm
quân
bài.
Hai giờ sau bữa tối,
ai đó ở ngoài
phòng
gõ cửa. Giang
Bạch
Lộ ngừng chơi game đứng dậy đi
mở cửa, Tống Đường
mặc đồ tắm
tựa
ở cửa
thân
thiết gọi
cậu:
“Niểu Niểu, đi
ngâm
nước
nóng
không?”
Giang Bạch Lộ định
từ
chối
nhưng
thấy Sầm Qua đang đứng phía sau
lưng đối phương
hờ
hữnghút
thuốc,
cậu
liền đồng ý.
Cậu đổi quần áo và giày dép
rồi bước
ra khỏi phòng,
trở
tay đóng
cửa phòng
lại.
Tống
Đường
bước
đến
trước
mặt
Sầm Qua, tự nhiên giơ cánh tay
ôm vai anh, quay người sang nói với Sầm
Qua:
“Chúng ta
đi đến bể
lộ thiên
sau núi?”
Sầm Qua không thèm nhìn cậu ta, hơn
nửa
khuôn
mặt
điển
trai
che giấu trong
ánh đèn tối mờ,
giọng nói
nghe
có vẻ lười biếng: “Tùy cậu.”
Cánh
tay khoát
lên vai
anh
rất
chặt,
Giang Bạch Lộ
cau
mày quay đầu
lại,
chỉ
nhìn
thấy sườn
mặthờn dỗi và khó
chịu
của Tống Đường.
Cậu suy
tính giây
lát,
bỗng
nhiên
thích
thú
tràn
trề
nhướnmày
tiến
lên.
Dưới
màn đêm
mùa đông
lạnh
lẽo,
bể suối
nước
nóng
thiên
nhiên
trong
trẻo
ngoài
trời bốc
lênhơi
nước
màu
ngà khiến
cho ánh đèn
trên đỉnh đầu
cũng
trở
nên
mù
mờ.
Mặt
trăng vàng
nhạtcô đơn
treo
nơi
chân
trời bao quanh bởi
những
ngôi sao
lập
lòe
rải
rác.
Tống
Đường
ngồi
trên
ghế
mây gọi điện thoại cho lễ
tân,
bảo
đối phương
mang
rượu
tới.
Giang Bạch Lộ đi đến bên
cạnh giá
treo đồ
mà
cởϊ qυầи áo,
tay
cậu vừa
mới
chạm vào
lưng quần,
hình dáng
cao
to
rắn
rỏi
từ bên phải
tiến vào
trong
tầm
mắt
cậu.
Động
tác
cởi
thắt
lưngcủa Giang Bạch Lộ
hơi dừng
lại,
cậu
lặng
lẽ
nghiêng đầu
nhìn
chằm
chằm vào
l*иg
ngực khỏemạnh
cường
tráng và vòng eo
nhỏ gọn
chắc
nịch
của đối phương.
Sầm Qua lướt qua cậu, ném
áo tắm lên mắc
áo,
hết sức đè
thấp
giọng nói
từ tính,
cố tình truyền
vào tai cậu nhờ
cơn
gió lạnh lẽo trong đêm: “Còn muốn giữ đôi mắt
nữa
không?”
Bụng dưới Giang Bạch Lộ
hơi
căng
lên,
cậu
thu đường
nhìn
lại,
cúi đầu
cởϊ áσ.
Treo đồ xong,
cậuliếc
mắt
nhìn Tống Đường đang
chọn
rượu vang ở phía xa xa,
bất
thình
lình dựa sát vào Sầm Qua,
đầu
ngón
chân
cậu dường
như sắp
chạm vào đầu
ngón
chân
của đối phương.
Đôi
môi
hơihé
mở
của
cậu
lơ đãng vô
tình
lướt qua
mép
cằm Sầm Qua,
cậu
nhẹ
nhàng
mở
miệng: “Sầm Qua,
con
mắt
của
anh
thật đẹp.”
Sầm Qua nặng nề
bóp
mạnh
cằm cậu, tay kia đặt
lên
phần
bụng
dưới
hơi ngẩng
đầu của cậu cách một
lớp
quần
bơi,
đôi mắt bất mãn
nheo
lại,
“Quản chặt cái
miệng và
thằng
nhỏ
của cậu, tôi không phải là gay.”
Hai mắt Giang Bạch Lộ cong lên, “Trai thẳng các anh trước khi lên
giường với đồng tính đều
nói
vậy.”
Ví dụ
như...
Ví dụ
như
tên bạn trai cũ
nghèo kiết xác “chết
bởi
nghìn
nhát
dao”
của cậu.