Chương 7: Thảo luận

Sau giờ nghỉ trưa, chủ nhiệm lớp bước vào lớp, dặn dò: "Mọi người nhớ mặc đồng phục học sinh nhé. Sau đó chúng ta xếp hàng đi vào giảng đường. Trên đường không được làm ồn, giữ trật tự."

Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường. Sau giờ nghỉ trưa buổi chiều, lễ kỷ niệm thành lập trường được tổ chức tại hội trường.

Khung cảnh rất hoành tráng, ngoại trừ học sinh lớp 12 bận ôn thi không tham gia,thì học sinh lớp 10 và lớp 11 ngồi từ lầu một đến lầu hai.

Mọi người xếp hàng dài trước cửa hội trường. Mấy lớp đang xếp hàng để vào hội trường, Từ Phi Chu đứng bên cạnh Tiêu Thần nói: "Hôm nay tôi rất cao hứng, lần này lớp chúng ta vinh dự đứng đầu khối, cuối cùng không cao không thấp cũng không phải lớp 11-5 chúng ta nữa.”

Lớp 10, Từ Phi Chu học lớp 10-5, cậu ta biết vị trí này rất khó xử, nếu nói học sinh lớp đó giỏi thì còn có bốn lớp khác còn giỏi hơn, còn nếu nói học sinh kém thì vẫn tốt hơn các lớp còn lại.

Mãi cho đến hôm nay, Từ Phi Chu mới cảm thấy mình cuối cùng đã lên tới đỉnh cao.

Hôm nay Hoắc Mân sẽ thay mặt lớp họ phát biểu trên sân khấu, cho lớp họ cơ hội thể hiện sự xuất sắc của mình.

Chu Lý Toàn cũng rất vui khi có một người bạn học xuất sắc như vậy trong lớp.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Tiêu Thần ngồi cạnh lối đi, Chu Lý Toàn đi theo sau lớp, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Hoắc Mân bước lên sân khấu, bắt đầu phát biểu, giáo viên chủ nhiệm không ngừng mỉm cười, rõ ràng là rất tự hào.

Ánh sáng sân khấu của trường luôn bị mọi người coi là rất kém, ngày thường dù đẹp trai đến đâu, vừa lên sân khấu đã có vẻ à xấu đi.

Nhưng Hoắc Mân vẫn rất đẹp trai, vai rộng eo hẹp, mặc một bộ âu phục màu đen, lưng thẳng, chân thon dài, nét trẻ con đã phai nhạt, nhìn qua có chút trưởng thành ổn định, khi hắn bước ra ngoài liền bùng nổ những tiếng hét bị kìm nén.

Hắn đã khắc phục được những khuyết điểm về ánh sáng, vẫn có một phong thái ấn tượng, với chiếc mũi thẳng, đôi lông mày và đôi mắt sâu, trang nghiêm, cùng vẻ mặt nghiêm nghị, lãnh đạm.

Hoắc Mân điều chỉnh micrô, nhìn quanh chỗ ngồi, sau đó thu hồi ánh mắt, bắt đầu nói: "Xin chào mọi người, rất vui vì được đứng tại nơi này. Tôi là Hoắc Mân học lớp 11-5... "

Chu Lý Toàn nói: "Tiểu Thần, nghe nói em cùng Hoắc Mân từng là bạn học?"

Tiêu Thần gật đầu: "Đúng vậy, em cùng cậu ấy cùng nhau học sơ trung."

Chu Lý Toàn : "Vậy các em quan hệ hẳn là không tồi. Nếu học tập có cái gì không hiểu có thể đi hỏi Hoắc Mân.”

Tiêu Thần ngồi thẳng người: "... Vâng ạ."

Một lúc sau, Chu Lý Toàn rời đi, Phạm Tư Tề mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người nói: “Xem cổng nhỏ hai bên, chật kín người, đa số là học sinh cuối cấp, đến xem. ."

Tiêu Thần từ trong túi lấy ra một viên kẹo cao su vị bạc hà nhai: "...Ai cũng có ham muốn sắc đẹp."

"Cổ Hán ngữ học được không tồi," Phạm Tư Tề nói, "Mặc dù câu này không thể được sử dụng theo cách này, nhưng tôi nghĩ nó thực sự là rất có đạo lý, giáo thảo đúng là danh xứng với thật.”

Đây là lần đầu tiên Hoắc Mân xuất hiện trước công chúng toàn trường với hình ảnh chính thức như vậy. Hơn là những người lướt qua trong giờ học hay tan học, hay cái nhìn xa xăm khi nhìn thấy những bức ảnh trên mạng.

Mặc dù vẫn còn một khoảng cách so với nam thần của trường, nhưng không nghi ngờ gì nữa, Hoắc Mân có đủ tư cách, tài năng nổi bật và chói lọi.

Hoắc Mân nói xong, Tiêu Thần cúi đầu nghịch điện thoại. Lễ kỷ niệm của trường thực ra là cơ hội để lãnh đạo nhà trường giáo dục tư tưởng, một lúc sau, một bóng đen đổ xuống bên cạnh Tiêu Thần.

Tiêu Thần rút tay lại, nhướng mày.

Hoắc Mân hỏi: "Ở đây có ai không?"

Tiêu Thần vươn tay kéo ghế cho hắn: "Cậu ngồi đi, vừa rồi chủ nhiệm ngồi ở chỗ này, cho dù ông ấy tới, cũng sẽ nhường ghế cho cậu."

Hoắc Mân: "Cái này chắc là không cần đi."

Phạm Tư Tề quay đầu sang một bên: "Có hai ghế trống cho nữ sinh phía trước, sao phải giành vị trí của lão Chu?

Hoắc Mân liếc cậu ta một cái: "Nếu như tôi ngồi phía trước, cử chỉ có vẻ quá mức càn rỡ."

Tiêu Thần: "Chủ nhiệm chắc chỉ đến xem cậu, cậu phát biểu xong liền rời đi."

Phạm Tư Tề: "Hoắc ca chính là đã cấp mặt mũi cho lớp chúng ta, trên sân khấu siêu soái. Tôi từng thấy cái người tự xưng học bá của 11-3 kia, đúng thật rất xuất sắc nhưng trông không đẹp trai lắm. Hoắc, cậu lại nổ lực hơn, kỳ thi giữa kỳ, kỳ thi cuối kỳ, tra tấn họ đến chết. Hoắc ca thật là trâu bò."

Hoắc Mân nhếch môi, đưa tay cởi cúc áo sơ mi, hormone thanh xuân tràn đầy trên tay.

Tiêu Thần chân thành nói: "Hoắc ca, lần này rất tốt, lần sau tranh đoạt, tiếp tục phát huy."

“Quá khen, nhất định.” Hoắc Mân nghiêng đầu, khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp đến mức người khác không thể nghe thấy, hắn nói: “Thi cuối kỳ, chờ cậu đến cướp.”

Chỗ ngồi không có bao nhiêu chỗ trống, Tiêu Thần đột nhiên ngửi được rõ ràng trong hơi thở của thiếu niên này mùi Alpha pheromone, tứ chi lập tức cứng đờ, nhất thời khó chịu. Cậu lùi lại một chút không tự nhiên.

Không phải là ghê tởm, mà là mùi pheromone có chút hấp dẫn, cậu muốn người lại gần, cảm giác này làm cho cậu bất an.

Hoắc Minh hơi cụp mắt xuống.

Tiêu Thần nhanh chóng định thần lại, cười nói: "Hoắc Mân, cậu không phải đi, muốn tranh hạng nhất với tôi sao?"

Hoắc Mân: "Để cậu so với người khác chiếm hạng nhất, thật không thú vị."

Phạm Tư Tề tò mò nhìn họ: "Các cậu nói gì là hạng nhất?"

Tiêu Thần nói: "Tôi đang thảo luận với Hoắc Mân, trong kỳ thi cuối kỳ liệu cậu ấy sẽ giành được hạng nhất hay là tôi."

Phạm Tư Tề: "???"

-----------------------------------

Sau một tiếng rưỡi đồng hồ, lãnh đạo nhà trường cuối cùng cũng kết thúc việc giáo dục tư tưởng dư thừa, nhàm chán.

Sau khi lễ kỷ niệm của trường kết thúc, học sinh có thể tự do sắp xếp thời gian còn lại, được ra ngoài ăn tối, không phải đi tự học buổi tối.

Thời tiết u ám, Tiêu Thần nhanh chóng thu dọn cặp sách, ra khỏi cổng trường liền gọi điện cho Trưởng Tôn Thanh.

Trưởng Tôn Thanh nói: "Thật xin lỗi, Tiêu Thần, tôi không không cẩn thận nhập sai vị trí, nhớ lầm số nhà. Bất quá cậu yên tâm, chuyển phát nhanh ở Đế Tinh rất đáng tin cậy, sẽ không bị thất lạc, chính là phiền toái cậu đi một chuyến.

Tiêu Thần nói: "Không có việc gì, ta đã lên đường rồi, việc này chủ yếu vẫn là phiền toái cậu."

Tất cả các kênh bán thuốc ức chế và ngụy trang đều yêu cầu tên thật, đơn đặc biệt phải được phê duyệt, Tiêu Thần cũng không muốn đến chợ đen để mua thuốc đắt tiền hoặc thậm chí là thuốc giả. Tình cờ là mẹ của bạn cậu, Trưởng Tôn Thanh làm việc trong chính phủ, gia đình có rất nhiều kho thuốc ức chế cùng chất ngụy trang, Trưởng Tôn Thanh sẵn sàng giúp cậu việc này.

Tiêu Thần không mang theo nhiều chất ức chế và chất ngụy trang, vì vậy Trưởng Tôn Thanh đã gửi một ít cho cậu bằng đường chuyển phát nhanh.

Khi đến trạm giao hàng, Tiêu Thần lấy chứng minh thư của mình ra, sau khi xác minh, cậu nhận được gói hàng bị trả lại trạm giao hàng vì địa chỉ sai.

Tiêu Thần bước ra khỏi cửa với chiếc hộp trên tay, nhận ra rằng bên ngoài trời đang mưa.

Tiêu Thần quay lại lần nữa: "Xin lỗi, bạn có ô công cộng không?"

Nhân viên tại quầy giao hàng nói: "Thật xin lỗi, ô công cộng ở đây đã được mượn. Bạn có thể đến cửa hàng đối diện hỏi thử".

Mưa mùa thu không quá lớn, lại là giờ tan sở nên Tiêu Thần không bắt được xe. Nơi này không xa nhà cậu. Tiêu Thần ra ngoài, đi dọc theo con phố, dự định tìm một nơi để mượn một chiếc ô, hoặc chạy trở lại.

Bên đường đột nhiên có tiếng còi inh ỏi, Tiêu Thần quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Mân đang ngồi trong xe, liền vẫy tay với cậu.

Tiêu Thần chạy tới, Hoắc Mân nói: "Lên xe trước đi."

Không thể từ chối lòng tốt như vậy, Tiêu Thần mở cửa xe, bước vào. Hoắc Mân giải thích với tài xế, đưa cho cậu một chiếc khăn khô.

Tiêu Thần nhận lấy nó, lau mái tóc ướt của mình rồi nói: "Sao cậu lại ở đây?"

Hoắc Mân: "Nhà tôi ở hướng này, trời mưa đường tắc, cậu tới lấy chuyển phát nhanh sao?"

Hệ thống FedEx rất hoàn thiện, giao hàng tận nơi đã là dịch vụ cơ bản, hầu như không ai tự đi lấy hàng.

Tiêu Thần lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lau sạch, gửi lại tin nhắn cho Trưởng Tôn Thanh: "Bạn tôi điền sai địa chỉ, chuyển phát nhanh được trả lại, vì vậy tôi phải tự mình đến nhận."

Hoắc Mân nhướng mày.

Vừa rồi trong nháy mắt, hắn vẫn nhìn thấy trên gói hàng có điểm quan trọng đánh dấu. Mặc dù chỉ có một công ty FedEx, nhưng nó được chia thành các hạng, hạng càng cao, vật phẩm càng đắt tiền, riêng tư, giá càng cao.

Tiêu Thần lau tóc xong, đang lau quần áo, ngẩng đầu nói: "Lãng phí thời gian không? Cho tôi mượn ô, tôi tự về được."

Hoắc Mân nói: "Đáng tiếc trên xe không có ô, tôi kêu tài xế đưa cậu về."

Tiêu Thần: "...OK, cảm ơn."

Không đến mấy phút, tại tiểu khu cổng, Hoắc Mân hỏi: "Giấy thông hành."

Tiêu Thần vội vàng mở cặp sách lấy thẻ điện tử đi lại, để tránh làm mất, cậu đặt thẻ điện tử cùng với thẻ học sinh, kéo theo một ống thuốc màu trắng có dải vải dài, lăn xuống dưới ghế hành khách .

Lặng lẽ, Tiêu Thần hoàn toàn không chú ý đến điều đó, cậu một tay cầm gói hàng, tay kia bắt tay từ biệt.

Tiêu Thần mở cửa phòng, ngửi thấy mùi thơm, cậu ngạc nhiên thò đầu vào, thấy Lưu thúc trong bếp. Lưu thúc nói: "Tiểu Thần trở về rồi sao?"

Tiêu Thần nói: "Lưu thúc, là con."

Chú Lưu: "Chú tới chuẩn bị bữa tối cho cháu, vừa vặn còn nóng."

Tiêu Thần đổi giày đi vào phòng: "Con vừa trở về không mang theo ô, lại mắc mưa, muốn đi tắm trước, thúc ăn cơm trước đi."

Lưu thúc hét lớn: “Vậy thúc nấu cho con một bát canh gừng nhé?”

Tiêu Thần đóng cửa lại: "Không cần, người làm xong có thể trở về, con đi tắm trước."

Tiêu Thần trước tiên xác nhận số lượng thuốc, sau đó lấy quần áo của mình để đi tắm.

Cái lạnh buốt giá được bao phủ bởi hơi ấm, Tiêu Thần khẽ thở dài, cảm thấy rất thoải mái, hạnh phúc.

Cảm giác thư thái này không kéo dài bao lâu, Tiêu Thần cảm thấy sống lưng tê dại, cậu dựa người vào tường, nước chảy dọc theo cánh tay mảnh khảnh, khỏe khoắn của cậu, Tiêu Thần khập khiễng lôi thuốc ức chế từ trong ngăn kéo ra.

Nóng như thiêu đốt lan tràn, thiếu niên làn da trắng nõn tựa hồ nhuốm một tầng hồng, đôi mắt mờ mịt vì sương mù, mùi hương ngọt ngào tràn ngập toàn bộ phòng tắm.

Dưới tình huống bình thường, Omega cứ hai mươi ngày sẽ tiến hành thời kỳ động dục. Bởi vì Tiêu Thần đã tưởng mình là Beta trong lần dự đoán giới tính thứ hai, cậu đã không sử dụng các chất bổ sung dinh dưỡng ngay từ đầu, vì vậy thời kỳ động dục đến không ổn định, vì vậy cậu luôn chuẩn bị sẵn thuốc ức chế và chất ngụy trang để đề phòng.

“Làm một Omega cũng rất phiền phức.” Tiêu Thần sờ sờ sau gáy hạch, tự nhủ.

Tác giả có lời muốn nói: Có bạn trai liền không cần lo lắng