Chương 4: Beta

Sau tiết học thể dục này, Tiêu Thần đã thay đổi từ "học sinh chuyển trường đẹp trai" thành "học sinh chuyển trường đẹp trai biết chơi bóng".

Rốt cuộc, cậu cũng có thể đánh bóng thắng Hoắc Mân.

Nhưng cũng có người thầm lo lắng, ngày đầu tiên đi học Tiêu Thần đã đối đầu trực diện với Hoắc Mân, Hoắc Mân lại thua đối phương trên sân, chẳng phải quan hệ giữa hai người càng tệ hơn sao?

Trên diễn đàn trường đã có một số bài đăng về vấn đề này, có lẽ đại loại là "Đại lão 11-5 thua trận vì..." "Xem trận bóng trực tiếp là thú vị nhất! Kèm theo là những bức ảnh siêu đẹp trai của học sinh chuyển trường"

Còn có một cái tương đối lý trí: "Tôi tận mắt chứng kiến, phân tích từ các phương diện khác nhau, so sánh trình độ kỹ năng của hai người..."

Chủ bài hẳn là tận mắt chứng kiến, từ một chút trình độ chuyên nghiệp của bản thân, cuối cùng cũng đưa ra được kết luận, so với trước đây, hắn cảm thấy có một vài quả Hoắc Mân có thể chặn được nhưng lại không chặn, như thể là đang cố ý.

Có bình luận trả lời nhanh chóng ở lầu dưới: Cậu đang nói về cái gì vậy hả, đã bao giờ thấy lão đại buông tha cho ai chưa? Một học sinh mới chuyển đến có thể có bao nhiêu mặt mũi, chẳng lẽ là em trai của lão đại sao?

Tuy nhiên, Tiêu Thần cảm thấy rằng mình đã hơi trôi dạt: "Các người dám đánh giá thấp bố!!!"

Điểm kiểm tra của cậu cũng khá tốt. Chính là học không kịp.

Cậu thực sự là một người học khá nhanh. Dù học không hiểu sâu lắm, dù sao cũng không có nhiều thời gian, nhưng cậu đã nắm vững kiến thức cơ bản, với tốc độ khiến thầy cô phải kinh ngạc, nhưng như vậy cũng đủ giải được 60% đề.

Sắp có bài kiểm tra rồi, dù sao cũng là thứ bảy tuần này. Nó tồn tại vốn dĩ chính là nhằm gióng lên hồi chuông cảnh báo để học sinh chăm chỉ học tập sau kỳ nghỉ lễ, thời gian đệm còn rất ngắn.

Không cần phải chia phòng thi, chỉ cần làm bài kiểm tra tại chỗ ngồi của mình.

Buổi sáng một môn, buổi chiều hai môn, buổi tối một môn.

Trong bài kiểm tra, nội dung của lớp 10 chiếm phần lớn, Tiêu Thần cảm thấy rằng mình gần như bị vắt kiệt sức lực sau một ngày kết thúc.

Kỳ thi kết thúc, tự học buổi tối còn chưa kết thúc, ngoại trừ một số ít người đang nói chuyện phiếm, trong phòng học vẫn là yên tĩnh.

Từ Phi Chu cầm một tờ đơn đi tới, "Tiểu Thần, lão Chu bảo cậu điền một tờ thông tin, cậu mau điền đi, điền xong tôi nộp giúp cậu."

Tiêu Thần đang điền vào cột giới tính thứ hai, dừng lại một chút, nhanh chóng viết xuống cái Beta.

Điền xong lại có điểm hối hận,nếu điền chưa phân hoá, thì kỳ thực cũng không sao, dù sao cũng có người phân hoá muộn.

Từ Phi Chu kinh ngạc: "Cậu là Beta sao?"

Thanh âm của cậu ta không to cũng không nhỏ, chung quanh mọi người đều có thể nghe thấy.

Tiêu Thần cũng không bận tâm nói: "Lúc trước tôi cũng được dự đoán là Beta trước rồi. Nghĩ lại cũng cảm thấy khá khó chịu, tôi cảm thấy mình nên là một Alpha."

Từ Phi Chu cười cười: "Không phải vấn đề lớn, Tiêu ca trên sân bóng chính là A nhất."

Tiêu Thần thu dọn đồ đạc, đi ra khỏi cửa lớp, đúng lúc bắt gặp Kha Hiên lúc trước cùng chơi bóng

Kha Hiên nhìn thấy cậu, liền nở một nụ cười, đồng phục học sinh nhàu nát, một bên vai đeo cặp, cậu vẫy tay nói: "Tiêu ca! Thi xong rồi, đến chơi game không? Đã đặt chỗ trước rồi, nhưng có hai người không đến được"

Tiêu Thần dừng lại, Lạc Nhất Thủy đang đợi cậu ở bên ngoài, bọn họ sẽ cùng đi. Lúc này mặt sau đi tới một người, cậu liếc mắt nhìn một cái.

“Được, còn cần người không?” Tiêu Thần hất cằm nói: “Hoắc Mân, chơi game đi, đi không?”

Nam sinh thường chỉ cần một trận bóng liền có thể được tính là bạn bè, mặc dù Tiêu Thần vẫn không hiểu ý của đối phương, nhưng ít nhất cậu hiểu được Hoắc Mân không ghét cậu nhiều như vậy, cậu vẫn sẵn sàng làm thân với hắn.

Nụ cười của Kha Hiên biến mất ngay lập tức, cậu ta nào dám, bất quá Tiêu ca dám ra lệnh cho lão đại ... Thực sự quá là trâu bò!

Hoắc Mân cũng đeo cặp một bên vai, mặc đồng phục học sinh xanh trắng, nhưng so với Kha Hiên thì hắn đẹp trai, khí chất gấp trăm lần, khiến người ta phải kinh ngạc. Hắn khẽ nhướng mi, ngắn gọn nói: "Tôi có việc, không đi."

Tiêu Thần tựa hồ có chút tiếc nuối: "Quên đi, tôi cũng không đi."

Kha Hiên nhìn họ rời đi từng người một, gãi đầu, bối rối nói với bạn học của mình: “Sao tôi lại thấy Tiêu ca cùng Hoắc Mân mối quan hệ cũng không tồi, đâu giống như trông lời đồn đâu chứ?"

Kha Hiên phản ứng lại, nằm trên lan can lầu hai: "Hoắc Mân cũng có thể chơi game online sao?! Tiêu ca, anh đùa em đấy à?!"

Tiêu Thần vẫy tay từ xa.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Mân lên mạng, hắn đã bí mật mang nó theo.

Vị đại thiếu gia giàu có đến từ Đế Tinh này chưa bao giờ chạm vào thứ này, gia sư của gia đình hắn luôn rất nghiêm khắc, sẽ không để hắn chạm vào những thứ này.

Sau kỳ thi cũng là ngày thứ bảy, Tiêu Thần bắt lấy Hoắc Mân đang chuẩn bị về nhà, trên mặt nở nụ cười muốn dụ dỗ nam sinh ba tốt này: "Hoắc Mân, đi với tôi nào, tôi đưa cậu đến chỗ này thú vị lắm."

Hoắc Mân với vẻ mặt nghi hoặc.

Sau đó liền thấy đối phương dẫn hắn đi sau một đám đàn anh, nắm chặt ống tay áo Hoắc Mân giống như sợ bọn hắn chạy mất, ngẩng đầu chào ông chủ một tiếng, liền lẻn vào trong.

Bên trong mùi vị lẫn lộn, đủ loại người, Hoắc Mân đây là lần đầu tiên tới loại địa phương này, hắn cảm thấy rất mới lạ.

Họ thấy được Lạc Nhất Thủy, Tiêu Thần mở một chỗ ngồi cho Hoắc Mân nói: "Cậu ngồi đây đi, có thể sử dụng bàn phím không? Nếu không biết cách chơi, tôi sẽ dạy cho cậu. Cậu có muốn uống chút gì không?"

Hoắc Mân thực ra không thích môi trường ồn ào như vậy, đặc biệt là mùi của nhiều người trộn lẫn trong không khí. Cũng may bên trong không hút thuốc, hắn ngồi trong góc bên cạnh Tiểu Thần nên cũng không thấy phiền phức lắm.

Hắn chơi game chưa nhiều nhưng học rất nhanh, làm quen rất nhanh, chơi vài ván là thành thạo, cũng không đến mức kéo chân sau.

Lạc Nhất Thủy nói: "Tiêu ca, bạn của mày có chút đẳng cấp nha."

Khóe miệng Tiêu Thần cong lên, nhưng ánh mắt lại không dời đi, vì ánh sáng từ màn hình phản chiếu, ánh mắt của cậu tựa hồ sáng lạ thường, "Bạn học của tao, cậu ấy tên là Hoắc Mân, mày có thể kêu là Hoắc ca.

Lạc Nhất Thủy nhướng mày, "Lợi hại thật a, có thể làm cho Tiêu ca xưng gia gia, nhất định phải có chút bản lĩnh, chẳng lẽ cậu cũng có thể sử dụng cơ giáp?"

Hoắc Minh liếc qua.

Tiêu Thần nói: "Mày lo chơi của mày đi, sao lại nói nhiều như vậy? Ăn, ăn, ăn, xé miếng giăm bông ăn rồi bịt miệng lại."

Liên minh có cơ giáp, nhưng chúng thuộc về quân đội, được sử dụng trên chiến trường. Tất nhiên, cũng có những cỗ máy tư nhân, nhưng chúng rất hiếm và đắt tiền. Giá trị của sản phẩm rất đắt, phí bảo trì sau này là rất lớn. Cho dù có tiền, nếu muốn mua cũng phải nộp đơn đăng ký, chính phủ liên bang sau khi thông qua mới có quyền mua.

Điều mà Tiêu Thần không ngờ tới là câu nói đùa bình thường của Lạc Nhất Thủy lúc đầu thực sự đúng.

Cả đêm hôm đó chẳng chơi được bao lâu, mẹ nó, quán net gọi người đến, họ nhanh chóng chạy mất.

Tiêu Thần không dám về nhà, nên cậu đã đưa Hoắc Mân đi ăn bát hoành thánh nhỏ tại cửa hàng hoành thánh duy nhất trên đường.

Trong quán ăn nhỏ chật chội, Hoắc Mân trong bộ đồng phục học sinh chỉnh tề tỉ mỉ, ngay cả đầu tóc cũng không rối tung.

Nhưng mà, Tiêu Thần buồn ngủ đến mức ngủ thϊếp đi tại chỗ, xoa đầu đỡ mí mắt: “Mà này, hôm dự đoán giới tính thứ hai sao cậu không tới, Hoắc Mân, giới tính thứ hai của cậu là gì?"

Mặt trời lờ mờ, Tiêu Thần khi tỉnh dậy đã quên sạch mọi thứ, thậm chí không nhớ nổi mình về nhà bằng cách nào.

Tiêu Thần đi đến cổng trường, chỉ để phục hồi khi nghe thấy giọng nói của Lạc Nhất Thủy .

"Tiêu ca, đang nghĩ gì vậy." Lạc Nhất Thủy nhìn anh, "Nhân tiện, tao đã hỏi lão Tiết, biết chút chuyện của Tống Tân Tri."

Tiêu Thần dừng lại, cau mày.

Lạc Nhất Thủy : "Hắn chính là một tên bạch nhãn lang! Chưa bao giờ thấy một người rẻ tiền như vậy! Năm đó, gia đình mày đối xử tốt với mẹ con hắn, nhưng giờ thì sao, nhà mày xảy ra chuyện, hắn lại chính mình ở lại Đế Tinh. Còn mày lại..."

Tiêu Thần trầm giọng ngắt lời cậu ta: "Câm miệng."

Lạc Nhất Thủy ngẩng đầu nhìn cậu, Tiêu Thần sắc mặt trở nên hơi lạnh lùng, cậu nói như thể cậu rất thờ ơ không quan tâm: "Đừng nhắc đến chuyện này nữa. Mày bảo lão Tiết đừng nói nữa, chẳng có gì để nói hết."

Lạc Nhất Thủy không hài lòng: "Không, mẹ nó quá khó chịu, mẹ con hắn vẫn còn đang ở Đế Tinh—"

Tiêu Thần lạnh lùng nhìn cậu ta.

Lạc Nhất Thủy ngừng nói.

Người phía sau Tiêu Thần tiến lên hai bước, ánh sáng từ đèn đường phía sau cậu đổ bóng về phía trước.

Lạc Nhất Thủy sửng sốt: "Mẹ kiếp. . . A, Hoắc Mân? !"

Hoắc Mân khoác cặp sách lên vai, nhẹ giọng nói: "Các cậu ở chỗ này nói cái gì vậy?"

Tiêu Thần cũng sửng sốt, vừa rồi cậu chìm đắm trong hồi ức, lại cùng Lạc Nhất Thủy nói chuyện, cho nên căn bản không chú ý tới người phía sau. Tiêu Thần hơi khó chịu khi có người nghe về Tống Tân Tri, nói: "Không có gì quan trọng, chỉ là suy nghĩ về chủ nhật nên làm gì thôi"

Hoắc Mân: "Muốn đi chơi sao? Nghỉ nửa ngày, sáng mai còn phải đến trường, hơn nữa cậu không học sao?"

Tiêu Thần: "..."

Chết tiệt, cậu vẫn còn hai học kỳ nữa.

Lạc Nhất Thủy có chút sợ hãi Hoắc Mân, vội vàng nói: "Tiêu ca muốn học sao, chúng ta đi nhanh đi, cũng trễ rồi, mau trở về thôi."

“Đợi một chút.” Người nhà Hoắc Mân sắp xếp tài xế đưa đón hắn đi học, hắn nói: “ Tôi đưa các cậu về.”

Hoắc Mân tuy lạnh lùng nhưng cũng không thờ ơ, ngược lại còn có danh tiếng tốt trong trường, người khác cần giúp đỡ hắn sẽ không coi thường, những chuyện liên quan đến danh sự của lớp, hắn đều sẽ chủ động làm, chính là học sinh ngoan trong mắt thầy cô.

Nhà họ Hoắc của Hoắc Mân khác với nhà của Tiêu Thần, nhà họ Hoắc cũng được xếp vào hàng quý tộc thượng lưu của Đế Tinh, huống chi Hoắc gia còn có hai người đứng đầu xuất chúng, cho dù Tiêu Thần ở trong Đế Tinh , cậu có thể thường xuyên nghe tên Hoắc gia.

Tiêu Thần nghĩ người kia sẽ không ở lại D Tinh lâu, sẽ trở về Đế Tinh trước khi Hoắc Mân trưởng thành, cậu không thể hiểu tại sao người kia lại đến D Tinh . Rốt cuộc, đối với những quý tộc kiêu hãnh đó, đến những hành tinh thấp hơn này để sống trong một thời gian dài gần như là một cực hình.

Sau khi đưa Lạc Nhất Thủy đến nhà, tài xế mới đi đến nhà Tiêu Thần.

Hoắc Mân ngồi ở phụ lái hỏi: "Phân hóa Beta từ khi nào?"

"Khoảng... bốn tháng trước." Tiêu Thần không ngờ hắn lại hỏi như vậy, vô cớ có chút khẩn trương cùng áy náy, hơn nữa bởi vì ngồi ở hàng sau, không nhìn rõ biểu cảm đối phương, rõ ràng là trong bóng tối, cho nên cậu nói: "Cậu phân hóa thành Alpha, khá tốt. Giới tính thứ hai rất đặc biệt, không cảm thấy có chút khác biệt sao?"

Hoắc Mân: "Kỳ thật không có chuyện gì, như cậu nói, giới tính thứ hai không quan trọng, có phân hóa thành Alpha hay không, cũng không ảnh hưởng sau này muốn làm cái gì, đúng không?"

Tiêu Thần cong môi, không ngờ người này vẫn nhớ những gì cậu đã nói vào ngày dự đoán giới tính thứ hai. Trong khi thúc đẩy giáo dục, Liên đoàn nhấn mạnh rằng bất kể giới tính thứ hai là gì, đều bình đẳng, không có gì khác biệt.

Tiêu Thần tiếp tục: "Quả nhiên là ô tô, nhanh hơn tôi đi bộ nhiều. Tối nay thật sự cảm ơn cậu nha."

Hoắc Mân: "Tàu bay của Đế Tinh hẳn là nhanh hơn cái này. Tôi còn tưởng rằng cậu đột ngột trở về sẽ không thoải mái."

Tiêu Thần nhếch khóe môi, Hoắc Mân không bộc lộ cảm xúc, nhưng nếu hắn sẵn sàng chủ động bắt đầu chủ đề, điều đó cho thấy hắn sẵn sàng tiếp tục trò chuyện hoặc thích cách hòa hợp này .

"Tôi chỉ ra ngoài một năm để ngắm nhìn thế giới. Hơn nữa, Đế Tinh cũng có xe buýt công cộng. Hoắc Mân, cậu muốn lừa tôi cùng Lạc Nhất Thủy giống trước kia, người ở Đế Tinh sống trên bầu trời sao, tôi mới không có tin."

Hoắc Mân cười: “Như vậy ấu trĩ, tôi còn tưởng cậu vẫn là cái tiểu hài tử đấy.”

Tiêu Thần khẽ khịt hừ một tiếng, tiểu hài tử mới sẽ không sống một mình.

Lạc Nhất Thủy không có ở đó, tài xế tập trung lái xe, Tiêu Thần nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: "Trước khi tôi rời đi, chuyện của Tống Tân Tri....thật xin lỗi."

"Cậu xem cái trí nhớ hiện tại của tôi, cậu có thể tha thứ cho tôi không?"

Thanh âm của cậu trầm thấp, Hoắc Mân còn tưởng rằng mình nghe lầm, tựa hồ cũng không nghĩ tới cậu sẽ nhắc tới chuyện này, hắn cảm thấy Tiêu Thần ngữ khí có chút không đúng, nhất thời dở khóc dở cười nói: “Cái tật xấu thích xen vào chuyện của người khác, khi nào cậu mới trị tốt?”

"Tật xấu." Tiêu Thần tức giận nói, "Thấy việc nghĩa hăng hái làm, truyền thống mỹ đức! Cậu cùng nữ sinh tính toán chi li, trong tương lai chắc chắn chẳng tìm được bạn gái đâu."

Hoắc Mân nói: "Sắp tới rồi, cậu thu dọn đồ đạc đi, sáng mai tôi không muốn đưa cậu đến trường đâu."

Tiêu Thần bật đèn ở ghế sau, nhìn thấy Hoắc Mân quay đầu lại, nửa khuôn mặt chìm trong bóng đêm, lộ ra đôi lông mày sâu thẳm, cao quý.

“Tôi nghĩ cậu học xong cao trung nên trở về đi.” Tiêu Thần không khỏi tò mò, từ lúc lên xe hỏi ra vấn đề, “Nhà cậu không phải ở Đế Tinh sao? Tại sao lại đến đây?"

Tác giả có lời muốn nói: Vì muốn gặp ngươi