- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Nghiện Pheronone Của Giáo Thảo
- Chương 13: To lớn
Nghiện Pheronone Của Giáo Thảo
Chương 13: To lớn
Sau nghi thức chào cờ, Từ Phi Chu mang theo một chiếc hộp hét lớn: "Tất cả các vận động viên, lại đây lấy biển số của cậu! Đừng làm mất nó. Nếu các cậu làm mất, sẽ không được tính điểm ... Tất cả tình nguyện viên trong lớp của chúng ta đã đi đến sân chưa?"Chỉ còn lại một biển số, Từ Phi Chu đưa biển số của Hoắc Mân cho Tiêu Thần, nói: "Hoắc ca đi giúp tình nguyện viên xách nước, cầm đi, lát nhìn thấy liền đưa cho cậu ấy."
Tiêu Thần sửng sốt: "Tôi làm sao biết cậu ấy ở nơi nào?"
Từ Phi Chu đã chạy như bay ra khỏi lớp.
Hai cô gái từ phía sau kéo tay áo Tiêu Thần, một người xấu hổ nói: " Bạn học Tiêu Thần, đưa cho tôi đi, tôi giúp cậu đưa cho Hoắc Mân."
Cô gái bên cạnh đưa tay ra, Tiêu Thần vô thức siết chặt biển số, Tưởng Trạch chạy tới, đẩy Tiêu Thần hồi thần trở lại, "Không cần làm phiền các cậu, tôi cùng Tiêu Thần cũng chuẩn bị xuống sân."
Tiêu Thần cùng Tưởng Trạch rời khỏi tòa nhà dạy học, Tưởng Trạch cầm biển số, thấp giọng hét lên: "Ahhhhhhhhhhhhhhh!! Hoắc Mân"
Tiêu Thần: "Vải của nó là sợi polyester, phông chữ là thuốc nhuộm. Có thể Hoắc Mân vẫn chưa chạm vào nó."
Tưởng Trạch: "..."
Tiêu Thần cảm thấy đã đến lúc phải suy nghĩ về các vấn đề mối quan hệ của mình đối với bạn bè cùng anh em của mình: "Cậu thích Hoắc Mân? Sao lại không theo đuổi?"
Tưởng Trạch nói: "Trong năm lớp 10, rất nhiều cô gái đã tỏ tình với Hoắc Mân, nhưng tất cả đều bị từ chối. Tôi học cùng một năm còn chưa nói được mấy lời. Loại nam thần của trường này, cậu chỉ cần đi lên nói, tôi thích cậu, cậu nghĩ nếu cậu là đối phương cậu sẽ phản ứng thế nào?"
Tiêu Thần đặt mình vào vị trí của đối phương, suy nghĩ một lúc: "Nói xin lỗi, sau đó đi."
“Đúng vậy, đó là chính là hiện thực.” Tưởng Trạch lại ngửi vài lần sợi polyester, ngửi thấy mùi thuốc nhuộm, “Tôi yêu thích dáng người, hình thể, biểu cảm của cậu ấy.....mỗi lần nghĩ đến nó, tôi liên cảm giác chân mình nhũn ra, chính là một đại mãnh nam."
Đôi chân dài, chiếc mũi cao của Hoắc Mân hiện lên trong đầu Tiêu Thần, cậu không thể không run lên: "Lớn, lớn cái gì?"
Tưởng Trạch có chút ngượng ngùng: "Thực xin lỗi, tôi quên mất cậu là Beta."
100% vẫn là trai thẳng, không thể chấp nhận điều này.
Tưởng Trạch nói thêm: "Quên đi, quên tất cả những gì tôi nói đi."
Tiêu Thần bình tĩnh trả lời: "Không sao, không sao."
Hai người im lặng một lúc, Tiêu Thần nói: "...Thật ra, Hoắc Mân không khó nói chuyện như cậu nói."
Tưởng Trạch trợn to hai mắt: "Cậu cư nhiên cùng lão đại nói chuyện?"
Hai người này không phải nói âm thầm đấu với nhau sao? Không phải có một diễn đàn "thù hận cũ mới giữa nam thần trường và học sinh chuyển trường" sao?
Tiêu Thần thuận tay liền phát cho người ta tấm thẻ người tốt "Hai ngày trước tôi bị mất nước, phải đến bệnh viện. Hoắc Mân đã sẵn lòng giúp đỡ, cậu ấy thậm chí còn cho tôi mượn đồng phục học sinh để mặc. Cho nên, tôi nghĩ cậu ấy vẫn là rất thân thiện."
Tưởng Trạch bị sốc: "Tôi liền nói, cậu ấy trở về tự học buổi tôi không mặc đồng phục học sinh. Đúng! Tuyệt vời! Sao cậu ấy lại cho cậu mượn đồng phục học sinh để mặc??"
Tiêu Thần: "...Có lẽ đó là vì cậu ấy quan tâm đến bạn học mình?"
Tưởng Trạch: "Bây giờ nếu tôi mất nước, ngất xỉu, cậu ấy có cho tôi mượn đồng phục học sinh rồi đưa tôi đến bệnh xá không?"
-----------------------------------
Đại hội thể thao bắt đầu chưa được bao lâu, Từ Phi Chu đã liên tục oanh tạc nhóm lớp: "Ayyy tức chết tôi mà! Mấy đứa lớp 11-8 hạ chiến thư trên diễn đàn, nói muốn so tài với ta trong đại hội thể thao! Ai không tham gia liền chính mình là cháu trai. Chúng ta phải quét sạch đám người bên kia!”
"Bọn họ đây là tự coi mình là gia gia sao?"
Một số bình tĩnh: "Không cần để ý đến bọn họ. Lớp mình tự mỹ lệ, không khuấy động nước đυ.c”.
Có đứa hung hăng: "Cái này không được, cũng tức chết tôi rồi, mấy đứa cháu ngoan kia còn nói lớp chúng ta không có dũng khí, đều là nhát gan, nói đến khó nghe."
"Vậy chúng ta đây liền ứng chiến?"
Lúc đó, Hoắc Mân đang chạy 2000 mét, cái gì cũng không biết, bình bình tĩnh tĩnh mà chạy.
Tiêu Thần nửa đường chạy qua nói những gì đã xảy ra trên diễn đàn. Hoắc Mân nghe xong, hơi nhíu mày: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Tiêu Thần nói: "Ứng chiến a, bên kia cũng đã hạ chiến thư trên diễn đàn rồi, rõ ràng là họ muốn hố chúng ta. Nếu trận này bọn họ đánh không tốt, chúng ta đây liền thắng bọn họ, để họ thừa nhận chính mình là cháu trai."
Hoắc Mân khẽ ừ một tiếng: "Vậy tôi đi đây."
Sau đó hắn liền đi.
Hắn thong thả tăng tốc độ của mình, đầu tiên là vượt qua một cái nam sinh lớp 11-8. Đối phương ở phía sau, rõ ràng chính là đang lảo đảo trong tuyệt vọng.
Phát thanh truyền đến: "Hoắc Mân lớp 11-5 đã vượt qua một thí sinh khác. Bây giờ, trước mặt cậu ấy chỉ còn ba học sinh! Họ là..."
Tiêu Thần đứng cách vạch đích không xa.
Hoắc Mân bước chân vững vàng, hô hấp đều đều, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, tựa hồ không cần dùng sức. Ở vòng cuối cùng, tốc độ của hắn không giảm mà càng tăng lên.
Giáo viên phụ trách ghi hình ở vạch đích nhìn thấy Hoắc Mân về đích đầu tiên, hưng phấn nói: "Bạn học này tuyệt vời thật đấy! Phá kỷ lục chạy đường dài 2.000 mét của trường chúng ta!"
Kha Hiên nói: "Chết tiệt, lão đại đúng là hoàn hảo tuyệt đối, đẹp trai nứt trời"
Từ Phi Chu nhào tới ôm chầm lấy hắn, Hoắc Mân mệt mỏi không kịp phản ứng, suýt chút nữa bị cậu ta làm ngã.
Tiêu Thần nhanh chóng tóm lấy Từ Phi Chu. Hoắc Mân thở hồng hộc, nâng cằm nói: " Thấy đỉnh sao?"
"Không." Tiêu Thần nói, "Tôi cảm thấy cậu so với trước kia thụt lùi."
Hoắc Mân: "..."
Tưởng Trạch nhỏ giọng lầm bầm: "Úi, ôi không, Tiêu ca lại chọc giận lão đại rồi."
Từ Phi Chu ôm lấy Tiêu Thần: "Tiêu ca! Kế tiếp chính là dựa vào cậu! Nếu cậu lấy được cái hạng nhất nhảy cao, tôi liền kêu cậu là baba."
Tiêu Thần dở khóc dở cười: "Tôi không nhận con trai, cha tôi mà biết tôi có thêm một đứa con trai sẽ đánh chết tôi mất!”
Hoắc Mân nhìn bọn họ tranh cãi, đi tới nghỉ ngơi, cúi đầu nhìn điện thoại.
Tiền Ngọc Sơn đã gửi cho hắn một tin nhắn: Tôi đang xem chương trình phát sóng trực tiếp trong văn phòng
Câu cuối cùng của ông ấy là: Có nên lãng phí sức lực của cháu trong một vụ ồn ào như vậy không?
Hoắc Mân trả lời: Rất vui.
Thứ hạng trong nội dung nhảy cao không dễ để đạt được, Tiêu Thần nghe Từ Phi Chu nói có hai sinh viên thể thao đã đăng ký tham gia môn này. Cơ hội đánh bại họ của Tiêu Thần là rất nhỏ.
Mỗi người đều có ba cơ hội. Lúc đầu, chiều cao của cột không cao, các thí sinh có thể dễ dàng nhảy qua. Khi cột cao hơn 1,5 mét, một số người đã không qua được.
Tiêu Thần người cậu đang nóng dần lên, Từ Phi Châu hít một hơi thật sâu: "Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng."
Không có gì lạ khi Từ Phi Châu lo lắng, nếu xếp hạng hạng mục cá nhân của Tiêu Thần quá kém, điều đó có thể khiến lớp của cậu thua.
Không lâu sau, khu vực hạng mục nhảy cao nơi này đột nhiên bùng nổ tiếng thét chói tai của Từ Phi Chu : "1,85 mét! Tiêu ca cậu đỉnh quá đi mất!"
Càng lên cao, càng có ít người.
Nhảy tới 1,9 mét, Tiêu Thần bị kẹt, tới hai lần, đều vấp phải cột, không thành công.
Giáo viên ghi điểm nói: "Bạn học, ngươi có thể đi nghỉ ngơi trước, sau đó trở lại."
Sắc mặt Tiêu Thần có chút tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cậu lại tái phát chứng khát pheromone Alpha, Alpha pheromone khí tức khắp nơi, làm cho cậu căn bản không có cách nào tập trung.
Thấy sắc mặt của cậu thật sự rất khó coi, Từ Phi Chu khuyên nhủ: "Không có việc gì, cậu đã nhảy rất tốt."
Tiêu Thần lắc đầu, Từ Phi Chu cũng là Alpha, ở quá gần làm cho cậu cảm thấy không thoải mái, "Nếu cứ như vậy kết thúc, tôi liền không vào được ba người đứng đầu."
Tưởng Trạch nói, "Đừng tạo áp lực cho chính mình."
Tiêu Thần dừng lại, nhìn về phía xa, sau đó nhét chai nước khoáng vào tay Tưởng Trạch, chạy đến đó.
Giáo viên ghi điểm quát: "Này bạn học kia! Không đến nhảy sẽ bị tước quyền!"
Hoắc Mân xoay người, dùng khăn lông trên cổ lau mồ hôi: "Nhảy xong rồi?"
Tiêu Thần nói: "Bệnh tái phát, có thể cho tôi mượn một ít pheromone của cậu không."
Hoắc Mân cố nén cười, có chút nghiêm túc.
Tiêu Thần thấy hắn không mặc áo khoác, nói: "Đồ cậu dùng hay nước uống cũng được."
Hoắc Mân biết cậu không thoải mái, cho nên cũng không có ý định đùa giỡn, vươn tay cởi khăn lau trên cổ hắn, tiến lên đứng ở Tiêu Thần trước mặt, cúi đầu nhìn.
Tiêu Thần ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời thanh minh, vì vừa rồi vận động, trán đổ mồ hôi, nhẹ nhàng thở dốc, l*иg ngực phập phồng, cổ thon thả, yết hầu lăn hai vòng.
Một Alpha đứng trước mặt cậu, đầy áp lực.
Hoắc Mân đưa tay đem khăn tắm đặt ở trên đầu Tiêu Thần, lau mồ hôi trên trán cậu, "Đừng tức giận, tôi đưa cho cậu."
Tưởng Trạch từ xa quan sát sửng sốt: "Mẹ kiếp, ai nói hai người này quan hệ không tốt?"
Tiêu Thần trở lại, đứng ở cuối hàng, vùi mặt vào chiếc khăn, cậu giống như đang rất bình tĩnh, nhưng thực ra là đang hấp thụ pheromone.
Alpha mồ hôi thường lưu lại rất nhiều pheromone, vấn đề này mặc dù tầm thường, nhưng quả thực hữu dụng.
Khi đến nơi, Tiêu Thần đã hồi phục, cậu hít một hơi thật sâu, chạy lên, nhảy, giơ tay chân, ngửa cổ lên, toàn thân hiện ra hình dạng chống cung, vượt qua thanh!
Tiêu Thần đáp xuống đệm, cảm thấy một loại máu sôi nào đó dường như quay trở lại, cậu cảm thấy rất phấn khích cùng tự tin.
Hoắc Mân uống một hớp nước khoáng, trong đầu nhớ lại cảnh tượng Tiêu Thần chạy qua, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng, cổ tay áo xắn lên, lúc đi qua, vạt áo bồng bềnh, lộ ra một mảng eo trắng như tuyết.
Từ Phi Chu hét lên: "Ahhhhhhhhh Baba Tiêu, hai mét!!"
Thi đấu kết thúc không bao lâu, giáo viên biết mọi người đều sốt ruột, vội vàng tính điểm, báo cáo danh sách.
Lớp 11-5, tổng điểm đứng đầu khối, đứng thứ ba toàn trường.
Lớp 11-8, tổng điểm đứng thứ ba khối, toàn trường đứng thứ tám.
Từ Phi Chu cầm điện thoại của chính mình, đăng tin lên diễn đàn: Đám cháu trai 11-8, ra đây kêu tiếng gia gia xem nào.”
Lớp 11-5 nối tiếp nhau nhận xét: "Gia gia tới đây"
Có người đăng: "Bạn nghĩ gì về việc lớp 11-8 trong đại hội thể thao bị phản sát một cách tàn nhẫn?"
Phía dưới phản hồi: "Có thể thấy thế nào?"
Tưởng Trạch đặc biệt quan tâm đến một điều khác: "Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh, tôi cũng muốn chiếc khăn được sử dụng qua của lão đại!!"
Phạm Tư Tề nói, "Cậu rụt rè một chút."
Tưởng Trạch: "Thật là ghen tị mà!."
Tiêu Thần vắt khăn: "Không thể lấy được sao?"
Phạm Tư Tề: "Không phải a, ý tôi là, pheromone là thứ rất riêng tư. Nếu cậu là một Omega, đến gặp một Alpha yêu cầu đồ dùng cá nhân của hắn, không phải là có ý với người kia sao?"
Tác giả có lời muốn nói: Thừa nhận đi Tiểu Thần
Tôi muốn đánh dấu cậu!!!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Nghiện Pheronone Của Giáo Thảo
- Chương 13: To lớn