Chương 1: Nhìn thấy rồi

Lúc này, D Tinh đang vào cuối hè đầu thu, nhiệt độ không quá lạnh, bầu trời không một gợn mây. Tiêu Thần đẩy vali xuống khỏi tàu vũ trụ.

Bởi vì vừa rồi nhắm mắt dưỡng thần, trên khuôn mặt tuấn mỹ chính trực của thiếu niên vẫn còn có chút bối rối cùng thất thần. Không có ai đi cùng cậu, lưng cao và thẳng.

Cậu đi chậm lại ngước lên cố gắng đọc biển báo.

Đám đông lướt qua như thủy triều, không khí của D Tinh có vẻ trong lành hơn Đế Tinh, nhưng trên thực tế, về mặt khí hậu và khoa học, không có sự khác biệt lắm giữa hai hành tinh.

Có 26 thiên hà được nhân loại biết đến, được đặt tên theo các chữ cái, được liên bang khống chế tinh hà bên trong, A Tinh xếp hạng nhất, là Đế Tinh hiện tại, nơi mà người người muốn đến nhất, vô cùng phồn hoa cùng náo nhiệt.

Nhưng Tiêu Thần lại đến từ Đế Tinh.

Vì không may, gia đình cậu bị phá sản. Ngôi nhà ở Đế Tinh đã được bán để trả nợ, cha mẹ cậu không đủ khả năng chi trả cho chi phí sinh hoạt cao của gia đình ở Đế Tinh, liền đem cậu đưa trở về D Tinh.

Tiêu Thần đi theo dòng người đến lối ra, cuối cùng tìm thấy người quản gia cũ của gia đình mình, Lưu thúc, trên con đường chính bụi bặm.

Lưu thúc mặc một chiếc áo khoác màu xám với nụ cười trên khuôn mặt già nua, trông vẫn như một năm trước.

Lưu thúc muốn tới xách hành lý, Tiêu Thần xua tay nói: "Không cần, cháu tự đi, chút sức lực này cháu vẫn có ."

Lưu thúc đã già, Tiêu Thần còn trẻ khỏe, hơn nữa, bên kia cũng không còn được gia đình cậu thuê nữa, loại chuyện này không thể để Lưu thúc làm được.

Lưu thúc gọi một chiếc taxi, hai người cùng lên xe, Lưu thúc nói: "Căn nhà ban đầu lúc lão gia và phu nhân rời đi đã được bán hơn một năm trước, phu nhân đã nhờ thúc thuê cho thiếu gia một căn nhà gần trường học. Cậu đừng ghét bỏ nó quá nhỏ, thật ra ở rất thoải mái.”

Người lái xe ngạc nhiên nhìn vào kính chiếu hậu, như thể muốn xem đó là vị thiếu gia giàu có nhà nào.

“Sẽ không.” Tiểu Thần cười khổ, “Nhưng Lưu thúc, thúc sửa lại xưng hô đi ạ, đừng gọi cháu như vậy nữa, cứ gọi cháu là Tiểu Thần.”

“Ta đã quen rồi, tạm thời không đổi được.” Nụ cười của Lưu thúc nhạt đi, “Chủ nhân, bọn họ thật sự không trở lại sao?”

Tiêu Thần dừng một chút, "Ba nói bọn họ còn có việc, không trở về."

Lưu thúc kinh ngạc nhìn cậu, nói: "Con ở một mình sẽ rất bất tiện."

Thiếu niên lớn nhanh, chiều cao cũng tăng nhanh, ngũ quan rộng mở, tuy còn trẻ con nhưng vẫn tuấn tú, mắt đen trong veo, dáng người vô cùng cao lớn.

Khác biệt lớn nhất so với trước đây có lẽ là khí chất của cậu đã trưởng thành và ổn định hơn rất nhiều.

Không biết là bởi vì đến Đế Tinh nhìn thế giới rộng lớn hơn, khiến người trưởng thành hơn, hay là do gia đình phá sản khiến tâm tình của chàng trai trẻ lắng đọng lại.

Tiêu Thần quay đầu, cười với ông: "Không có việc gì, cháu phần lớn thời gian đều ở trường học."Các Beta nam có thể đăng ký sống một mình, không cần có người giám hộ ở tuổi mười sáu. Hơn nữa, cha mẹ của Tiêu Thần đã sắp xếp để Lưu thúc đến chăm sóc cậu.

Tiêu Thần nhìn hành tinh xa lạ nhưng quen thuộc này từ cửa sổ xe hơi.

Tiêu gia ở D Tinh này đã từng miễn cưỡng được xem như cái hào môn, Tiêu Thần là cậu chủ nhỏ mà cha mẹ cậu yêu thương. Hơn một năm trước, họ chuyển đến Đế Tinh để có cuộc sống tốt hơn cho đến khi phá sản vài tháng trước.

Cha Tiêu không cam lòng, cũng không đành lòng để cái gia nghiệp to lớn như vậy nói phá sản liền phá sản, ông đã tính toán tiếp tục phấn đấu làm lại từ đầu.

Hoàn cảnh ở Đế Tinh có thể khiến ông có càng nhiều cơ hội.

Tiêu Thần cũng không cảm thấy buồn hay tuyệt vọng.

Không có chuyện bị bỏ rơi. Cậu đã là người trưởng thành, có thể sống độc lập, an toàn và giáo dục của tất cả cư dân trong Liên Minh đều được đảm bảo tuyệt đối.

Về kinh tế, cha mẹ Tiêu cũng đã nộp đơn xin quỹ cứu trợ sau khi nộp đơn phá sản, số tiền này đủ để trang trải cuộc sống cho cậu.

Ngoài cuộc sống tốt đẹp từ khi còn nhỏ, sự giáo dục nghiêm khắc của mẹ Tiêu đã rèn cho cậu tính độc lập và khả năng giải quyết mọi việc. Đây là một trong những lý do khiến bố mẹ cậu yên tâm khi để cậu sống một mình.

Giao thông giữa các hành tinh rất phát triển, có thể gặp lại nhau trong những ngày nghỉ, cũng có thể gọi video trong thời gian bình thường, điều này rất thuận tiện.

-------------------------------------

Không lâu sau khi Tiêu Thần hạ cánh, bạn bè lần lượt gửi tin nhắn.

Trưởng Tôn Thanh: Tàu vũ trụ không bị trì hoãn, chắc đã đến rồi chứ?

Lạc Nhất Thủy: Lão đại, anh đã đến chưa?

Tiêu Thần xem tin nhắn từng người, cự tuyệt lời mời đón gió tẩy trần của họ. Mười hai tiếng đồng hồ bôn ba khiến cậu mệt mỏi và đau nhức khắp người, cậu chỉ muốn quay lại tắm nước nóng để ngủ.

Tiêu Thần và Lưu thúc đã đến ngôi nhà cho thuê trước, nó thực sự không lớn, nhưng rất sạch sẽ, ngăn nắp, cơ sở vật chất đầy đủ, tốt hơn nhiều so với Tiêu Thần tưởng tượng.

Khi còn nhỏ, cậu sống rất tốt, tuy không có tật xấu xa hoa lãng phí, nhưng cậu đã quen với việc tiêu xài hoang phí. Trong một thời gian, cậu cảm thấy hơi xấu hổ về số tiền có trong tay.

Lưu thúc vừa quét dọn vừa nói: "Tiểu Thần, thúc ở gần đây, cháu cứ yên tâm, sáng nào thúc cũng sẽ tới đây dọn dẹp cho cháu, nhân tiện chuẩn bị bữa sáng cho cháu."

Tiêu Thần gật đầu đáp ứng, sau khi tiễn Lưu thúc đi, cậu mới chậm rãi sắp xếp mọi thứ, sau đó cúi đầu sắp xếp những thứ cần thiết để nhập học của trường.

Sau khi tắm, Tiêu Thần lấy chất ngụy trang từ hộp bí mật tiêm cho mình.

Hơn ba tháng trước, cậu bắt đầu lần phân hóa giới tính thứ hai và phân hóa thành một Omega.

Có ba giới tính phụ trên thế giới, Alpha, Beta và Omega. Beta có số lượng lớn nhất, gần gũi nhất với người bình thường, không có pheromone, là xương sống của xã hội. Alpha trời sinh là người lãnh đạo, trong khi Omega thể chất tương đối nhu nhược, nhưng có tỷ lệ sinh sản cao hơn.

Alpha cùng Omega sẽ lần lượt chịu ảnh hưởng của thời kỳ mẫn cảm và thời kỳ động dục, ở giai đoạn đặc biệt bọn họ sẽ xuất hiện tình huống mất trí không thể khống chế, cho nên bọn họ thuộc về nhóm đặc biệt.

Giới tính đã được ghi trong gen, Tiêu Thần nhanh chóng chấp nhận nó sau một khoảng thời gian bị sốc.

Chỉ là lúc đó trong nhà đã có dấu hiệu khủng hoảng, ba mẹ Tiêu mỗi ngày đều rất khuya mới về, chưa nghỉ ngơi bao lâu liền vội vã rời khỏi nhà.

Cậu không có cơ hội để nói về nó.

Tiêu Thần sợ bố mẹ lo lắng nên đã che giấu giới tính thứ hai của mình, bạn cậu đã giúp cậu nhờ một đặc vụ ngụy trang, tạm thời ngụy trang thành một cái Beta, có thể tồn tại trong một thời gian.

Trước khi cậu không biết phải nói gì thì cậu đã trở về D Tinh .

-------------------------------------

Nhất Trung, Mao Sơn, D Tinh.

Mao Sơn là một khu vực nhỏ kết hợp với các thị trấn, trong đó có Nhất Trung rất nổi tiếng, có thể coi là trường trung học trọng điểm.

Nhưng bản thân D Tinh cùng tinh cầu lớn như Đế Tinh rất khác biệt, công nghệ cùng tài nguyên tương đối chậm một bước, nhưng lại được ở hoàn cảnh yên tĩnh cùng tốc độ cuộc sống chậm rãi, thích hợp nghỉ hưu, nghỉ ngơi du lịch.

Tiêu Thần mang một chiếc túi đứng trong văn phòng, đối mặt với Chu Lý Toàn, giáo viên chủ nhiệm của lớp cậu.

Giáo viên chủ nhiệm có khuôn mặt hiền lành, thoạt nhìn khách khách khí khí, thập phần thân thiện.

Nam giáo viên trẻ tuổi vuốt mái tóc đen lưa thưa của mình, lấy ra một tờ thông tin, trên sống mũi treo một cặp kính: “ Chào em, Tiêu Thần, nhà trường đã an bài phân em vào lớp 11-5 chúng ta. Đừng quá lo lắng, lớp 11, lớp học sẽ được chia lại, học sinh trong lớp sẽ phải làm quen lại với nhau một lần nữa, thầy tin rằng em có thể nhanh chóng hòa nhập vào trong lớp."

Chu Lý Toàn ngước đôi mắt dịu dàng nhìn nam sinh trước mặt.

Tuổi trẻ là ấn tượng đầu tiên, lớn lên rất đẹp trai, cao gầy, đôi mắt trong veo, thoạt nhìn chính là một cậu bé ngoan. Bởi vì đồng phục của trường vẫn chưa được phát, nam sinh ấy mặc một chiếc quần dài chữ T màu trắng, dáng người cao, thẳng.

Ông đã xem qua thông tin gia đình của đối phương, trong lòng cũng có chút tiếc hận.

Hầu hết các chàng trai trong giai đoạn này đều rất nhạy cảm, nếu trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, ngoài mặt họ giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng chắc hẳn rất thất vọng và buồn bã.

"Thầy nghe nói em học lớp 10 tại Đế Tinh. Ở đây cùng Đế Tinh có thể sẽ có chút khác biệt. Chúng ta học chương trình toàn diện, mỗi kỳ sẽ có kì thi, nghe nói Đế Tinh là dựa theo thực lực của mỗi cá nhân mà phân chia giảng dạy?"

Tiêu Thần lắc đầu: "Không, em cũng học chương trình toàn diện ở bên đó."

Chu Lý Toàn: "Không có việc gì, thầy sẽ hỗ trợ em, thầy dẫn em đi phòng học trước, không cần quá khẩn trương."

Chu Lý Toàn mặc dù nói lớp học đã được sắp xếp lại, nhưng học cùng trường một năm nên bọn họ không hề xa lạ, chỉ trong một buổi sáng mà lại quen nhau. Lớp học tụ tập thành nhóm này đến nhóm khác, ồn ào.

Khi Tiêu Thần đến, cậu đã nghe thấy được tiếng ồn ào trong lớp.

"Nghe nói có một học sinh chuyển đến chỗ chúng ta. Lớn lên đặc biệt đẹp, không biết học lớp nào."

"Wow, nếu được phân vào lớp chúng ta sẽ rất tuyệt đấy."

"Tôi nghĩ là có thể. Lớp chúng ta ít người."

"Tôi lại không nghĩ vậy, đến đây đến đây đặt cược đi..."

Tiêu Thần nhướng mày.

Chu Lý Toàn đẩy cửa đi vào, "Các em yên lặng chút nào, ngồi hết vào chỗ của mình đi."

Trong lớp không có bao nhiêu người, mọi người liền tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn thấy Tiêu Thần, mấy nữ sinh hít sâu mấy hơi, xúm lại cùng nhau thảo luận.

Nam sinh ngũ quan cực kỳ đẹp trai, không có vẻ gì là lo lắng, hai tay tùy ý buông thả ở bên hông, sau lưng đeo một cái cặp sách màu đen, tóc đen lòa xòa trước trán, đôi mắt đen trong veo, đặc biệt sáng sủa, ánh mắt nhàn nhạt mà từ bục giảng đảo qua hàng phía trước.

Chu Lý Toàn : "Lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển đến, hoan nghênh bạn học mới."

Vài cô gái hét lên: "Oa——"

Omega nhạy cảm với mùi hương khiến trong phòng học ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, Tiêu Thần hoàn hồn lại, ánh mắt chậm rãi quét qua hàng ghế đầu, trên môi mang theo nụ cười, "Xin chào mọi người, tôi tên Tiêu ——"

Ánh mắt cậu rơi xuống hàng ghế sau.

Có một nam sinh ngồi bên cửa sổ bên kia, luôn cúi đầu nhìn điện thoại, đến khi nghe thấy tiếng vỗ tay mới ngẩng đầu lên, liền nhìn sang bên này.

Cậu ta cao, tay chân mảnh khảnh, ngồi ở đó khiến người ta có cảm giác không gian bàn làm việc rất nhỏ và chật chội.

Khuôn mặt anh tuấn, mũi cao thẳng, lông mày sâu, đôi mắt đen trong veo, vẻ mặt lạnh lùng, mệt mỏi, khiến người ta cảm thấy người này không dễ kết thân.

Điều khiến Tiêu Thần sững sờ không phải là ngoại hình nổi bật của người kia.

Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, nửa gò má của đối phương ẩn trong bóng tối, không nhìn ra biểu cảm nào khác.

Một nam sinh ngồi ở hàng ghế đầu hỏi: "Có chuyện gì vậy, bạn học, cậu tên gì?"

"Đừng lo lắng."

Tiêu Thần hít sâu một hơi, nhìn đi chỗ khác, xoay người từ trên bục giảng lấy một viên phấn viết lên bảng đen tên của mình, "Tôi tên là Tiêu Thần."

Nét chữ của cậu đẹp mắt đến không ngờ, từng nét đều đặn, ngay ngắn.

Mặt mày nam sinh bình tĩnh, ánh mắt sắc bén.

Nỗi thất vọng uể oải không thể nào che giấu sau sự cố xảy ra trong nhà, giờ phút này rốt cuộc bị người thiếu niên tinh thần phấn chấn che lại.

Đôi mắt trong veo tự tin, khí chất ôn hòa sạch sẽ của chàng trai trẻ đều được phản ánh đầy đủ ở đối phương.

Một cô gái ở hàng sau nhìn thấy vẻ mặt đẹp trai này: "Bạn học này thật đẹp trai! Hôm nay tôi sẽ đổi người yêu!"

Bạn học: "Cậu đã yêu ai trước đây?"

"Hoắc Mân!"

Bạn học liền cười nhạo cô, "Tỉnh dậy đi!"

Phạm Tư Tề ở một bên bật cười, huých cùi chỏ vào bàn của người phía sau nói: "Có một học sinh chuyển trường tên là Tiêu Thần, cậu ấy thực sự rất đẹp trai, cậu có thấy không?"

Hoắc Mân đem điện thoại nhét trở lại hộc bàn, không rõ mím môi, "Nhìn thấy rồi."

Phạm Tư Tề thấy hắn hình như đang cười nhẹ, trong mắt hiện lên sự hứng thú, giật mình nói: "Hôm nay sao vậy, lại trả lời vấn đề của tôi? Không phải luôn chê tôi nhàm chán sao?"

Hoắc Minh không trả lời cậu ta.

Phạm Tư Tề biết rằng bạn học này của mình luôn như vậy, không chờ trả lời liền xoay người sang chỗ khác.

Hoắc Mân không quay đầu lại, vẫn nhìn Tiêu Thần ngồi xuống cách mình không xa dưới sự sắp xếp của Chu Lý Toàn.

Ánh mắt hắn bình tĩnh quét qua tấm lưng gầy của thiếu niên, đuôi tóc mềm mại dán vào chiếc cổ trắng như tuyết.

Hắn chợt nghĩ đến cảnh nam sinh quay người viết lên bảng đen.

Quen nhau từ sớm.

Chỉ là bạn học cũ.

Tác giả có lời muốn nói:

Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cầu cất chứa ta (//?//)