Đến lúc này, rốt cuộc ta cũng chắc chắn, Thái tử thật sự là đoạn tụ.
Nhược điểm khổng lồ đang nắm ở trên tay ta, nhiệm vụ mà phụ thân giao phó cuối cùng cũng hoàn thành nhưng ở trong bóng tối ta lại khóc không thành tiếng.
Bất tri bất giác, ta đã ở trong Đông Cung ba tháng.
Ba tháng này, là ba tháng thoải mái tự tại nhất mà ta có thể nhớ tới nay.
Không có nhiệm vụ của phụ thân đè ép, cũng không cần lấy lòng bất cứ kẻ nào, nếu cả ngày không phải cùng Tiêu Sầm đọc sách xử lý công vụ thì cũng chính là cùng nhau, luyện kiếm, đánh đàn cùng bọn Triệu Đông Thần.
Đồ ăn ở Đông Cung cũng rất ngon, dưới sự vỗ béo của Thái tử, dáng người của ta đã cao lên rất nhiều chứ đừng nói là hai cục trước ngực kia, bây giờ bọc ngực thật sự muốn nửa cái mạng già của ta.
Ngay cả Tiêu Sầm cũng chế nhạo ta, có phải béo lên rồi không.
Thời gian hắn ôm ta càng lúc càng dài, ta cũng càng tham luyến cái ôm của hắn.
Cảm giác được người ta toàn tâm toàn ý quan tâm thì ra tốt như thế, không phải sao?
Khi phụ thân ra lệnh cho ta lấy thân phận nữ tử tham gia tiết Thiên Thu của hoàng hậu, ta đành phải từ biệt Thái tử.
Đêm trước khi ly biệt, cặp mắt phượng kia gắt gao nhắm chặt, ta lặng lẽ áp môi lên chúng, vừa chạm liền rời.
Ngày tiết thiên thu, ta mặc váy ngắn và đem bộ tóc đen dài đến thắt lưng vén thành búi tóc cao cao, lấy danh nghĩa Phó Nghiễn Ninh tham gia yến hội.
Dung mạo của ta, trên đường tiến cung đã thu hút tầm mắt của rất nhiều quý công tử. Ngay cả Triệu Đông Thần, cũng liếc nhìn ta nhiều lần.
Tuy hắn là vị hôn phu trên danh nghĩa của ta, nhưng chưa từng gặp qua Phó Nghiễn Ninh, không biết ta cũng là việc bình thường.
Yến hội là chia ghế nam nữ, lấy rèm trúc ngăn cách.
Ta ngồi ngay ngắn trên ghế, nhỏ giọng nói chuyện với thứ nữ trong phủ, ánh mắt lại không tự chủ liếc về phía thủ tọa.
"Tỷ tỷ không thường dự tiệc có thể không biết, yến hội Thiên Thu năm nay là vì nạp phi cho Thái tử điện hạ." Phó Linh Lung nhỏ giọng nói.
Nàng nhỏ hơn ta một tuổi nhưng đã thành thân với người ta.
"Đối phương là chất nữ của Hoàng hậu nương nương, Vĩnh Định quận chúa Diệp Linh Sương."
Diệp Linh Sương này ta đã gặp qua, trong kinh thành nàng nổi danh là một quý nữ tài mạo song toàn. Bởi vì nàng là biểu muội của thái tử, ta làm bạn đọc sách của thái tử, cũng đi theo thái tử gặp qua vài lần.
Tiêu Sầm đối xử cũng không nhiệt tình với nàng ta.
Nghe nói ba năm trước vì mẫu thân của nàng bị bệnh qua đời ở Sâm Châu, rời kinh giữ đạo hiếu ba năm.
Hôm nay, đã trở về rồi sao?
Tâm trạng bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, tầm mắt mơ hồ, chỉ thấy hôm nay hắn mặc một bộ mãng bào màu đỏ thẫm, chói mắt như mặt trời mới mọc.
Hắn như vậy, sao có thể không khiến người ta động tâm?
Nhìn xem, khi Vĩnh Định quận chúa Diệp Linh Sương hành lễ với hoàng hậu và thái tử, trên mặt xấu hổ đến đỏ bừng, giờ phút này khuôn mặt nàng hồng hào, dáng người như liễu yếu đào tơ, quả nhiên nàng rất đẹp.
Hoàng hậu cười liên tục, nàng tự mình đỡ Diệp Linh Sương đứng lên, kéo tay nàng, muốn đặt lên tay Tiêu Sầm.
Ta không thấy rõ vẻ mặt Tiêu Sầm, nhưng hắn cũng không từ chối.
Trong lòng trở nên chua chát, ta bưng rượu trái cây trên bàn lên uống.
Không bao lâu, hai gò má ta liền ửng đỏ, tầm nhìn của ta trở nên mờ mịt.