Ta không chớp mắt nhìn khuôn mặt ngày nhớ đêm mong này, nước mắt sắp tràn mi, trong lòng nhịn không được mà chua xót.
Tiêu Sầm một mực vuốt ve gò má ta, hắn nhẹ nhàng lau nước mắt của ta, "Đừng khóc, cô ở đây rồi."
Sau đó, hắn nắm chặt gáy ta, cúi đầu hôn.
Phá thành chiếm đất.
Hơi thở nóng bỏng, giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Cách một màn, ngoài lều ồn ào nhốn nháo, mà trong lều tối đen, ở một góc bí ẩn, hắn và ta thân mật ôm hôn.
Hơi thở của ta bị hắn vội vàng đoạt lấy, chỉ còn lại tiếng nức nở, hai tay bị nắm chặt.
Khi nào thì bị đè lên giường ta cũng không biết.
Ta chỉ biết máu trong người nóng hổi, nhiệt độ đột nhiên tăng lên.
Cả người ta chìm đắm trong hơi thở của hắn, trầm luân nhiều lần....
Trong căn lều, dưới ánh sao, Tiêu Sầm ôm lấy ta từ sau lưng, như muốn hòa tan ta vào trong máu thịt của hắn.
Ta thật sự mong rằng giờ phút này cứ kéo dài mãi mãi.
Nhưng ta nhớ rõ mục đích ta tới, ta trở mình, ôm lấy cổ hắn, trán chống vào hắn.
"Điện hạ, nhị hoàng tử và phụ thân ta…" Ta dừng lại, tỉ mỉ nhìn vào mắt hắn, hắn bình tĩnh nhìn lại ta, "Muốn đối phó ngài vào cuộc săn bắn mùa thu."
Tiêu Sầm nhẹ nhàng cười, hắn lấn người ép tới, âm thanh khàn khàn: "A Hành là cố ý tới nói cho cô biết sao?"
Ta không hài lòng với bộ dáng không thèm để ý của hắn, đẩy đẩy hắn, lại bị hắn bắt được tay.
"Sự tình liên quan đến an nguy của điện hạ, tất nhiên là ta quan tâm."
Dứt lời, ý cười làm rung động cả l*иg ngực của Tiêu Sầm, ta chưa bao giờ thấy hắn vui vẻ như vậy.
Hắn ôm chặt ta, khí phách hăng hái.
"Không cần lo lắng, nhiều năm săn bắn, người ám sát cô rất nhiều, không phải cô vẫn đang ở đây sao."
"Ở đây với nàng."
Bộ dáng tự tin của Tiêu Sầm khiến ta nhẹ nhõm một chút.
Ta vuốt ve khuôn mặt hắn, vùi mình vào trong ngực hắn, ngủ thật say.
Ngày hôm sau, khi bầu trời phía đông chuyển sang màu trắng xóa, ta được đánh thức bởi tiếng kèn thổi từ doanh trại.
Ta mở hai mắt ra, phát hiện Tiêu Sầm đã mặc xong trang phục cưỡi ngựa, tóc đen buộc cao, lông mày dài, mắt phượng sắc bén.
Phát hiện ta đang nhìn hắn, hắn mỉm cười đi tới, cúi người hôn ta.
Thấy ta sáng sớm đã xấu hổ đỏ mặt, ý cười của hắn càng sâu.
"Mèo con tỉnh rồi?"
Ta gật đầu.
"Cô sai người lấy y phục đến, ngươi ở đây thay đi! Lát nữa cùng nhau đi săn, cô săn cho ngươi mấy con cáo đen, may áo khoác cho ngươi."
Tiêu Sầm chỉ chỉ trang phục cưỡi ngựa trên bàn, tâm trạng rất tốt.