Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghiễn Ninh

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ sau lần tặng quà đó, hắn không tới tìm ta nữa.

Đêm dài, gối đơn khó ngủ.

Ta nhớ những lần hắn ôm ta an ủi, nhớ những cái hôn của hắn, nhớ những lần hắn cắn vành tai ta, nói ta là tiểu lừa đảo.

Lại một lần nữa ta bàng hoàng tỉnh lại trong nước mắt giàn giụa, ta mới giật mình nhận ra.

Ta đã yêu hắn một cách không lối thoát từ lâu.

Thời gian một tháng thoáng cái đã qua.

Cuối tháng mười, trong cung truyền đến tin tức ba ngày sau quan gia muốn dẫn theo thành viên trong tộc và quan viên đi săn ở Quỳnh Sơn.

Đêm trước khi đi, ta thừa dịp đêm khuya len lén mò vào viện của phụ thân, muốn nghe chút tin tức về Tiêu Sầm.

Đã gần nửa tháng không biết Triệu Đông Thần đang bận rộn cái gì, đã rất lâu rồi ta không nghe thấy tin tức về Tiêu Sầm.

Bây giờ ta bằng lòng nghe thấy hắn và Diệp Linh Sương ân ái hằng ngày.

Chờ ta đến sân, phát hiện trong rừng trúc thư phòng còn sáng đèn, xuyên qua cửa sổ giấy nhìn vào bên trong, mới phát hiện, phụ thân và Nhị hoàng tử đang nói chuyện.

"Điện hạ, bố trí ở Quỳnh Sơn thế nào rồi?" Là âm thanh của phụ thân.

"Chờ hoàng huynh tự chui đầu vào lưới nữa mà thôi." m thanh trong trẻo vang lên, ta đoán đây chính là nhị hoàng tử.

Trong lòng ta run lên, mồ hôi lạnh từ trán toát ra.

Phụ thân và nhị hoàng tử, đây là muốn thừa dịp đi săn muốn xuống tay với Tiêu Sầm!

Vì muốn phá vỡ tình thế, ta len lén theo xe ngựa của Phó gia đi Quỳnh Sơn.

Đến khi phụ thân phát hiện ta thì sắc trời đã tối, cũng đã sắp đến nơi.

Phụ thân không thể làm gì, đành phải để cho ta và mấy thứ muội ở chung một căn lều.

Phó gia là Lại bộ thượng thư, là quan chức cấp ba, căn lều cách hoàng đế không xa cũng không gần.

Đợi đến lúc dùng xong bữa tối, ta lấy cớ ăn no thông báo với Phó Linh Lung một tiếng rồi đi ra ngoài.

Trong núi trời đã tối đen, ta tìm một bụi cây thay nam trang, lại phát hiện quên thắt ngực.

Nhìn nơi này tối đen như mực, doanh địa không thể so với kinh thành, nghĩ chắc là không có chuyện gì.

Căn lều của Tiêu Sầm là căn lều màu vàng kim, rất bắt mắt, rất dễ tìm.

Chờ binh lính tuần tra trong doanh địa đi xa, ta lặng lẽ đứng ở bên ngoài căn lều.

Ánh đèn trong lều chiếu bóng hắn hắt lên trên trướng, dáng người cao ngất, giống như đang xử lý công vụ.

Tim ta đập thình thịch, mũi cay cay, nhịn không được lấy tay che lại, không cho âm thanh nức nở tràn ra ngoài.

"Ai?"

Một âm thanh lạnh lùng vang lên, theo sau đó là một mũi tên xé gió mà đến, ta vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị mũi tên cắt đi một sợi tóc đen ở trên thái dương.

Gần như là cùng một lúc, rèm của căn lều bị người ta xốc lên rất mạnh.

Bất ngờ ta không kịp đề phòng, dung nhan như ngọc của Tiêu Sầm đập thẳng vào tầm mắt ta.

Trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy ta, hắn đột nhiên trừng to mắt, trong mắt tất cả đều là ánh sáng vui mừng.

Ta giống như bị điểm huyệt, toàn thân cứng ngắc đứng tại chỗ, gian nan há miệng.

"Điện hạ…"

"Cô ở đây."

Tiêu Sầm từng bước từng bước, kiên định đi về phía ta, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm ta, một chút cũng không rời.

Hắn dẫn ta vào trong lều, lập tức bóp eo ta, ôm chặt ta.
« Chương TrướcChương Tiếp »