Hứa Hòe bị kéo lại, nàng đột nhiên nhận ra hiện tại nàng đã sớm không còn là cô gái có thể tùy hứng làm bậy trước mặt người khác nữa. Nàng hơi nghiêng người, nhìn thấy ngón tay thon dài của Lâm Thù Ý, giống như chiếc kềm sắt, cố định linh hồn nàng, không thể dời đi nửa bước.
Sau đó, Đàm Vân Thâm từ phía sau đoàn người đi tới, đứng trước mặt nàng.
Trong tình huống này, Hứa Hòe cũng không thể giả vờ làm người vô hình được nữa. Từng hình ảnh gặp Đàm Vân Thâm ở tiệc rượu lần trước đột nhiên xông vào trong đầu nàng, cảm thấy những vết thương trên lưng đã đóng vảy, thậm chí những vết thương trước đó đã bong ra tựa hồ lại đau đớn.
"Vân Thâm, đã lâu không gặp." Hứa Hòe quay đầu, mỉm cười chào hỏi người trước mặt.
Nàng căng thẳng đến mức bàn tay đã nắm chặt lại thành nắm đấm.
Đàm Vân Thâm nhìn người trước mặt, lại nhìn nữ nhân giờ khắc này đang ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, Hứa Hòe như đóa hoa hồng trắng ở trong vòng tay của Lâm Thù Ý, nhỏ nhắn lại xinh đẹp. Dáng vẻ của nàng tựa hồ sống cũng khá tốt, Đàm Vân Thâm có chút không tin, "Tiểu Hòe, sao cậu lại ở đây?"
Hắn cho rằng ở trên ban công hôm đó Hứa Hòe đã nghe lời hắn, Lâm Thù Ý rất nguy hiểm, chỉ chơi đùa nàng mà thôi.
"Sao em ấy lại không thể ở đây?" Hứa Hòe còn chưa nói, người nói chính là Lâm Thù Ý.
Trí nhớ của Lâm Thù Ý khá tốt, cô có chút ấn tượng với Đàm Vân Thâm. Lúc trước to gan lớn mật muốn dụ dỗ mèo con nhà cô trốn đi, bây giờ xem ra xã hội chưa dạy cho hắn bài học tốt, hắn tựa hồ không biết được cái gì gọi là giáo huấn. Lâm Thù Ý nhếch khóe môi cười như không cười, đối mặt với Đàm Vân Thâm, "Cậu cho tôi câu trả lời."
Giọng nói không lớn, ngữ khí cũng không nặng, nhưng bất cứ ai có mặt đều có thể nghe ra cô không vui.
Hứa Hòe cũng nghe thấy, vươn tay kéo góc áo của nữ nhân bên cạnh, muốn cô có chừng mực.
Tính ra, đây là lần đầu tiên Hứa Hòe lộ ra cử chỉ lấy lòng như vậy trước mặt Lâm Thù Ý. Tay nàng có mấy phần giống như một cái móng vuốt nhỏ, nhẹ nhàng cào lên trái tim của Lâm Thù Ý.
Mắt thấy Lâm Thù Ý sắp mềm lòng, dự định bỏ qua chuyện này, nhưng lúc này Đàm Vân Thâm lại lên tiếng, "Cô ấy có thể ở đây, nhưng không thể cùng cô xuất hiện ở đây."
Vừa dứt lời, toàn hiện trường nhất thời vang lên tiếng thở dài.
"Tiểu Hòe là một cá thể riêng biệt độc lập, có tính cách hoàn toàn độc lập của chính mình. Lâm tổng, mặc dù tôi không biết trước đây Hứa gia có tranh chấp gì với cô, nhưng hiện tại cô đang áp bức Tiểu Hòe đi theo cô, này không phải có chút quá đáng sao? Cô đây là vi phạm quyền tự do của một công dân, có thể bị kiện ra tòa!" Đàm Vân Thâm muốn đưa tay ra kéo Hứa Hòe tới bên cạnh mình, nhưng bàn tay kia đi tới giữa chừng đã bị Lâm Thù Ý tát một cái.
Huyên náo tại hiện trường tựa như biến mất vào lúc Đàm Vân Thâm nhận ra người trong vòng tay Lâm Thù Ý là Hứa Hòe.
Hầu như tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khó tin nhìn thanh niên trẻ đang đứng trước mặt Lâm Thù Ý, mang theo mơ hồ không thể nói rõ.
Khi Lâm Thù Ý nghe được những lời cuối cùng của Đàm Vân Thâm, nụ cười yếu ớt trên môi cũng biến mất, mặt không cảm xúc nhìn người đang chắn trước mặt mình, khóe môi nhếch lên ý cười trào phúng, sau một khóe môi lại kéo xuống, vẻ mặt mang theo từng tia từng tia xem thường.
"Vậy thì..." Cô dừng một chút, hơi kéo dài âm điệu, "Cậu đi kiện tôi đi!" Ánh mắt của cô không chút sợ hãi.
Loại khıêυ khí©h này, Lâm Thù Ý nghĩ, nàng không gặp bao lâu rồi?
Cô cúi đầu, đưa tay nâng cằm cô gái trong tay mình lên, ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi nói ở trước mặt Đàm Vân Thâm: "Mèo con, tôi không nhìn ra, em ở bên ngoài câu dẫn không ít người a!" Ngón tay cô hơi dùng sức, trong mắt đã sớm không còn ý cười, chỉ còn lại đao phong giữa mùa đông lạnh giá.
"Lâm tổng, xin tự trọng!" Đàm Vân Thâm thấy Hứa Hòe không phản ứng gì với hành động của Lâm Thù Ý, không khỏi lo lắng cho nàng, lên tiếng quát lớn.
Tâm tình tốt hiếm có của Lâm Thù Ý liền bị phá hỏng, cô ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt sắc bén, "Ai mang người đến mau mang về đi, đến quy tắc cơ bản mà cũng không hiểu, đến đây là để mất mặt sao?" Thanh âm của cô bị gió kéo đi rất xa, lan tỏa khắp bãi đậu xe lộ thiên.
Hứa Hòe biết Lâm Thù Ý đã triệt để nổi giận liền nhanh chóng đứng ra giải thích với Đàm Vân Thâm: "Vân Thâm, chuyện này không liên quan đến Lâm... là tớ muốn đi theo chị ấy ..." Nàng không muốn vì mình mà Đàm gia cũng tham gia vào trận sóng gió này, vừa rồi chỉ có thể im lặng, muốn phân rõ ranh giới với Đàm Vân Thâm. Nhưng hiện tại, ranh giới không phân rõ ràng, mà mọi chuyện càng ngày càng phức tạp.
Đàm Vân Thâm nhìn Hứa Hòe, trong mắt lộ ra tia không tin, "Tiểu Hòe, cậu ngày thường là người không thích đi đêm, tại sao lại muốn tới một nơi như vậy? Cậu đừng gạt tớ, bây giờ, cậu đi theo tớ, tớ đưa cậu về!"
Hứa Hòe có chút khổ sở, về, nhưng nàng có thể về đâu? Hứa gia sớm đã không còn, Hứa Ba đang treo mạng trong bệnh viện, chuyện sinh tử chỉ tùy vào ý nghĩ của Lâm Thù Ý.
"Hiện tại tớ, cùng chị ấy ..." Hứa Hòe cắn môi dưới, nàng có thể cảm giác ánh mắt của toàn trường gần như đổ dồn vào người nàng, hai bàn tay ở ngoài đùi đã nắm thành quyền, giống như mang theo quyết tâm tuyên thệ, trước mặt mọi người nàng thốt ra một câu...
"Tớ sống cùng chị ấy."
Nói xong, Hứa Hòe cúi đầu thật thấp, nàng không nhìn thấy nữ nhân đang ôm eo nàng nở một nụ cười hài lòng.
So với cao hứng của Lâm Thù Ý, Đàm Vân Thâm lại không thể chấp nhận sự thật này, "Tiểu Hòe, cậu, cậu có biết ..."
"Tớ biết! Vân Thâm! Cậu đã hỏi tớ mấy lần rồi, tớ biết, tớ biết, tớ biết tất cả mọi chuyện! Nhưng tớ vẫn cùng một chỗ với chị ấy, nếu cậu hiểu có thể chúc phúc cho tớ, vậy tớ cảm ơn cậu. Nhưng nếu cậu không thể hiểu, tớ cũng xin cậu đừng nhún tay vào cuộc sống của tớ nữa! Đây là lựa chọn của chính tớ, không liên quan đến người khác!" Hứa Hòe đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt có chút đỏ lên, giống như con thỏ. Lúc này, nàng như trút được mọi ủy khuất cùng oan ức trong lòng.
Lựa chọn của nàng thực sự không liên quan gì đến người khác, với Đàm Vân Thâm càng không có. Nếu có, vậy thì thứ chờ đợi Đàm gia có thể chính là vực sâu vạn trượng.
Hứa Hòe không muốn kéo người bạn đã gắn bó với mình 20 năm vào bãi đầm lầy này, nhưng bất tri bất giác mang đến oan ức chân chính trong khi nói.
Tại sao nàng phải buộc mình bày ra sự thật làm cho người lúng túng trước mặt công chúng đây? Nàng vốn đã rất cẩn thận che giấu, rất cố gắng làm người vô hình rồi mà! Tại sao, còn muốn nàng đối mặt với loại khổ sở cùng xấu hổ như vậy?
Thanh âm Hứa Hòe mang theo nghẹn ngào, "Vân Thâm, làm ơn, để tớ yên, tớ biết mình đang làm gì, tớ không có bị chị ấy hạn chế tự do, tất cả đều là do tớ tự nguyện ..." Nàng cúi đầu, có chút muốn che mặt. Thống khổ như vậy, tấm lưng đơn bạc gầy gò của nàng có chút không chịu nổi.
"Tôi hỏi lại, là ai mang người tới, hiện tại còn không mang đi? Muốn giữ lại đến Tết sao?" Lâm Thù Ý nhận thấy giọng nói của cô gái bên cạnh có chút run rẩy, sắc mặt càng ngày càng tối, thất vất cả mới ngăn chặn được tính tình bướng bỉnh của Hứa Hòe, hiện tại xem ra cô đã tìm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
Lâm Thù Ý tức giận, ngay sau đó, một thanh niên mặc quần bò phá cách đi tới, cười xin lỗi Lâm Thù Ý, "Ý tỷ a, thật xấu hổ, huynh đệ của em, huynh đệ của em lần đầu tiên đến đây, còn rất nhiều quy tắc không hiểu, hiện tại em liền đưa hắn đi trước, mọi người, mọi người chơi trước đi. Hôm nào đó em nhất định sẽ đến xin lỗi Ý tỷ." Nói xong, thanh niên kia liền lôi kéo Đàm Vân Thâm còn không muốn rời đi, hướng phía bên ngoài đoàn người nhìn lại, không ngừng gật đầu xin lỗi Lâm Thù Ý.
Đàm Vân Thâm rất không muốn rời đi, hắn không tin Hứa Hòe là tự nguyện. Giao tình nhiều năm, hắn hiểu rõ Hứa Hòe là người đơn thuần thế nào. Dù không phải là người yêu nhưng hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, trong lòng Hứa Hòe vẫn luôn chỉ biết khiêu vũ, nàng yêu thích nó nên chỉ biết phấn đấu, ngoài khiêu vũ ra, mọi thứ khác nàng đều tạm gác sang một bên. Nhưng hiện tại, sau những biến cố lớn trong gia đình, làm sao nàng có thể còn có tâm trí yêu Lâm Thù Ý?
Nghĩ tới còn cũng là không thể.
"Tiểu Hòe ..." Ánh mắt của Đàm Vân Thâm vẫn chưa từng rời khỏi Hứa Hòe, thanh niên đang nắm tay hắn cũng gấp đến đổ mồ hôi lạnh.
"Đại ca a, coi như em cầu xin anh được không? Sau này anh muốn hò hét với Lâm Thù Ý như thế nào em cũng sẽ không ngăn cản anh, lão nhân gia anh là em mang tới a, nếu có vấn đề gì, mang tội cũng là em a! Cầu xin anh buông tha cho gia đình em đi!" hiện tại hắn ảo nảo muốn chết, đắc tội với người nào ở đây cũng được, nhưng đắc tội Lâm Thù Ý là không tốt.
Công việc kinh doanh của Lâm gia không đùa được.
Liên kết với khách hàng là lão đại ở nước ngoài, hỏi thăm một chút cũng có thể biết đại khái. Bộ Quốc phòng của Quốc gia X, các cơ quan liên bang khác, quân đội nước ngoài không theo quy mô giống như các xí nghiệp, thực sự kiếm được một số tiền không nhỏ theo chính sách quốc gia. Ngành kinh doanh chính không phải là những cửa hàng mà bản thân Lâm Thù Ý hiện đang thiết lập ở thành phố Thanh Phúc, mà là những loại vũ khí phóng tên lửa đạn đạo hải quân sử dụng cho tàu ngầm, hệ thống phòng không tầm cao khu vực, hệ thống vệ tinh liên lạc, F -12 loại máy chiến đấu cái gì đó. Loại gia tộc này, bọn họ đi so đấu bằng cái gì?
Dùng mạng sao? Khả năng mấy mạng ít ỏi như vậy chẳng là gì trong mắt nhân gia cả.
Đàm Vân Thâm bị kéo đi cũng không thể nhúc nhích, lần này trước khi ra ngoài, Đàm Ba còn đặc biệt cảnh cáo hắn nếu gặp Lâm Thù Ý thì phải ôn hòa. Còn gặp Hứa Hòe thì thế nào? Hắn hỏi ngược lại, câu trả lời là cái gì? Đàm Vân Thâm cảm thấy mình không nhớ ra.
Đàm Ba nói, khi gặp Hứa Hòe thì coi như không quen biết, hoặc là không nhìn thấy.
Nhưng hắn vẫn làm sai.
Không chỉ làm như không nhìn thấy, không quen biết, mà còn gọi tên nàng trước mặt nhiều người như vậy.
"Không phải em đã nói anh rồi sao, cho dù anh thật sự có ý gì với cô gái họ Hứa kia, nhưng vừa rồi anh gọi tên cô ấy như thế, kỳ thực cô ấy cũng sẽ cảm thấy xấu hổ a..." Thanh niên quần jean phá cách nói, nhét Đàm Vân Thâm vào ghế phó lái, chính mình đi vòng, lên xe. "Em đưa anh về nhà trước, chuyện hôm nay, phỏng chừng Ý tỷ cũng không muốn nhìn thấy em. Quên đi, dù sao bình thường cũng có mấy buổi tụ tập như vậy." Hắn giống như đang nói chuyện một mình.
Đàm Vân Thâm nghe hắn nói câu đầu tiên liền im lặng, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì.
Có người nói, mình làm như vậy sẽ chỉ làm Hứa Hòe cảm thấy xấu hổ. Đàm Vân Thâm ấn cửa sổ xe xuống, một tay chống lên mép cửa sổ nhìn ra ngoài, trong đầu lại nhớ tới vừa rồi Hứa Hòe đứng ở nơi đó, cúi đầu im lặng. Còn Lâm Thù Ý, giống như đang dùng tư thế bảo hộ đứng trước mặt Hứa Hòe.
Một khắc đó, có lẽ hắn mới là người đã khi dễ Hứa Hòe phải không? Mà Lâm Thù Ý, tựa hồ mới là người bảo hộ nàng.
Đàm Vân Thâm nghĩ đến đây, nhắm mắt lại, tựa như mình đã sai rồi, hắn nghĩ.