Chương 23: Bánh mousse anh đào (1)

Chỉ cần có Hoắc Bình Quả ở trong phòng thôi cũng đủ náo nhiệt rồi, mặc dù chỉ có ba người.

Hoắc Trạch Tích ra cửa nhận một cú điện thoại, Hoắc Bình Quả giúp Nhan Tiêu gọt táo, Nhan Tiêu đột nhiên nghĩ đến tên của cô ấy, không nhịn được cười: "Bình Quả gọt táo."

Hoắc Bình Quả bị trêu chọc ngẩng đầu, giơ dao gọt trái cây lên: "Có tin em gọt chị trước luôn hay không?"

Hai người đùa giỡn mấy câu, Hoắc Bình Quả mặt hơi gian, "Gần đây tâm tình của chị rất tốt nha!"

"Chân đã bó thành một cục rồi tốt chỗ nào?" Nhan Tiêu vừa nói vừa liếc liếc bắp chân

Hoắc Bình Quả đưa một miếng táo vừa gọt cho Nhan Tiêu, "Vậy em sẽ nói cho chị nghe một chuyện, đảm bảo chị thấy tốt liền."

Nhan Tiêu ăn táo: "Ừ, em nói đi!"

Hoắc Bình Quả phát ra tiếng cười quỷ dị, đang muốn nói thì cửa mở ra, Hoắc Trạch Tích đã gọi điện thoại xong rồi, Hoắc Bình Quả trong nháy mắt ngậm miệng lại ngồi im thin thít.

Nhan Tiêu vừa bị khơi mào lòng hiếu kỳ, đẩy đẩy Hoắc Bình Quả: "Nói tiếp đi!"

"Có cơ hội nói sao?" Hoắc Bình Quả nháy mắt với Nhan Tiêu

Làm cho người ta tò mò rồi lại không nói...

Mặc dù hơi thắc mắc nhưng Nhan Tiêu cũng chỉ trừng cô ấy một cái.

Đợi mấy phút, Hoắc Trạch Tích đơn giản dặn mấy câu rồi ra ngoài, lần này chỉ còn hai người các cô, Nhan Tiêu cuối cùng cũng hỏi: "Vừa rồi em muốn nói gì vậy?"

Tằng hắng hai tiếng, Hoắc Bình Quả ra vẻ ngả ngớn sờ sờ mặt Nhan Tiêu, "Em cảm thấy có người vừa ý chị rồi đó."

Hoắc Bình Quả ra vẻ là một tú bà thanh lâu chuyên nghiệp làm Nhan Tiêu mất đi tò mò, chắc là cô ấy đùa giỡn mình, liếc mắt: "Vậy em nói với người kia đi, chị không tiếp khách."

"Không tiếp thật không?" nụ cười Hoắc Bình Quả ngày càng sâu

Vẻ mặt này...

Nhan Tiêu bị cô ấy nhìn chằm chằm hơi sợ, cắn một miếng táo: "Tiểu nữ bán nghệ không bán thân."

Hoắc Bình Quả nghe vậy không ngừng cười được, "Đừng nói là bán thân, em thấy chị vì người đó bán cả mạng cũng được nữa."

Lần này đến phiên Nhan Tiêu ngây ngốc, miếng táo trong miệng quên cả nhai: "Ý em là sao?"

"Em thấy..." Bình Quả đến gần tai Nhan Tiêu, "Anh hai em thích chị rồi."

Những lời này giống như một trái bom nguyên tử nhét vào đầu Nhan Tiêu, nổ bùm một cái thành một đống hỗn độn, khϊếp sợ nhìn vẻ mặt đang vui vẻ của Hoắc Bình Quả, Nhan Tiêu ấp úng hồi lâu mới nói ra được một câu: "Em có chắc là em chỉ có một người anh chứ?"

"Nói nhảm!" Một cái liếc mắt

Mấy lời này không thể tùy tiện tin được, không thể tin...

Miếng táo trong tay Nhan Tiêu rớt xuống đất, đầu óc bay lên trời một lúc mới đáp xuống, biểu tình trên mặt chậm rãi biến hoá, cuối cùng trưng ra ánh mắt không đáng tin.

Hoắc Bình Quả chọc đủ rồi, hết sức bình tĩnh đứng dậy: "Em chợt nhớ đã hẹn bạn rồi, em đi trước đây!"

"Em trở lại! Em..." Nhan Tiêu không thể bắt được Hoắc Bình Quả, thấy cô ấy biến mất ở cửa, lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu.

Hoắc Trạch Tích thích mình? Làm sao có thể?

Nghĩ đi nào, đây chỉ là phỏng đoán của Hoắc Bình Quả thôi, cho nên đừng tin tưởng, tránh cho... hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.

Buổi chiều ngồi trên giường bệnh xem gameshow, bên ngoài thời tiết ấm áp, lúc này khiến người ta dễ ngủ, Nhan Tiêu đang mơ màng buồn ngủ, đột nhiên nghe bên ngoài truyền tới âm thanh ồn ào, ngay sau đó là tiếng mắng chửi ầm ĩ.

Nhan Tiêu trực tiếp tỉnh lại, cẩn thận nghe, hình như là phòng kế bên.

Trời sinh nhiều chuyện nên Nhan Tiêu giùng giằng ngồi trên xe lăn chuẩn bị ra ngoài nhìn một cái, lại bị y tá ngoài cửa ngăn lại: "Cô đừng ra!"

Nhan Tiêu càng thêm kinh ngạc: "Sao vậy?"

Y tá trên mặt không giấu nổi vẻ giận dữ, "là thời gian trước có một bệnh nhân của bác sĩ Chung bị gãy xương, về nhà không nghe lời bác sĩ dưỡng bệnh, bây giờ xảy ra chuyện thì chạy tới đây làm loạn."

Gặp phải "Bệnh viện loạn" trong truyền thuyết rồi...

Nhan Tiêu đưa cổ nhìn ra phía ngoài, bệnh nhân kia là một người đàn ông trung niên, đang hùng hùng hổ hổ, y tá khuyên nhưng không có hiệu quả, lời của bác sĩ Chung cũng bị cắt đứt.

Bác sĩ Chung cũng là bác sĩ của Nhan Tiêu, mặc dù không tiếp xúc nhiều nhưng vẫn nhìn ra được bác sĩ rất kiên nhẫn với bệnh nhân, cho tới bây giờ vẫn nín nhịn giải thích cho người đàn ông kia, giải thích không có tác dụng, dứt khoát không nói lời nào, chuẩn bị đóng cửa vào phòng làm việc.

Người kia thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, chặn ở cửa mắng to: "Thu tiền của ông đây, kết quả chuyện còn nghiêm trọng hơn, con mẹ nó bác sĩ cái gì? Quốc gia nuôi mấy người để làm gì?"

Hiện trường có rất nhiều y tá, lời của người kia quá mức rồi, Nhan Tiêu hỏa khí đầy người, liều mạng nói: "Vậy mẹ ông nuôi ông làm gì? Để cho bây giờ ông ra ngoài cắn bậy?"

Người đàn ông kia nghe tiếng, nhìn thấy Nhan Tiêu, "Cô là ai? Lại còn mắng tôi nữa à?"

Mọi người yên tĩnh nhìn Nhan Tiêu, cô chỉ phòng bệnh phía sau, "Tôi ở phòng này, ông ảnh hưởng tôi nghĩ ngơi!"

Người kia cười lạnh một tiếng, chỉ chỉ cánh tay bó bột: "Tôi chỉ muốn đòi lại công bằng, sự thật bày ra trước mắt, tôi khuyên cô sớm chuyển bệnh viện khác đi, chỗ này toàn mưu hại bệnh nhân thôi!"

"Hại người cái gì? Chính ông không dưỡng thương cho tốt, muốn tìm đường chết phải không? Bác sĩ Chung là bác sĩ phụ trách tôi, ông ấy chữa trị như thế nào đương nhiên là tôi biết rất rõ!"

Nhan Tiêu vừa nói vừa đẩy xe lăn ra khỏi cửa phòng bệnh, "Bác sĩ và y tá không so đo cùng ông là do bọn họ có lòng vị tha lớn, tôi là bệnh nhân mà cũng không nhìn nổi ông!"

"Không nhìn nổi thì cút mẹ đi, bác sĩ chỗ này là ba mẹ cô hay là tình nhân của cô mà tẩy não cô rồi?" Người đàn ông này không nghĩ người bệnh sẽ tới mắng ông nên tức giận đến đỏ mặt tía tai.

Nếu không phải bây giờ đứng dậy không nổi, Nhan Tiêu muốn xông đến cho ông ta hai bạt tay, cũng giận không kìm được, y tá bên cạnh muốn đẩy cô vào, cô lại đè bánh xe ngồi bất động, mắt trợn lên nhìn người kia: "Đúng là tôi thích bác sĩ đó rồi sao? Sau này nhà ông có người sắp chết, ngon thì đừng có đưa tới bệnh viện nha!"

Người kia tức nói không ra lời, đẩy xe lăn của Nhan Tiêu một cái, Nhan Tiêu bị đẩy trợt đi một đoạn, trừng mắt hô to: "Ông nói không lại nên muốn đánh phụ nữ phải không?"

Người đàn ông chưa mất hoàn toàn lý trí, sững sốt một chút, bảo vệ bên cạnh vội vàng túm ông trở vè.

Bệnh viện không được ức hϊếp bệnh nhân, nhưng người kia lại động tới bệnh nhân của bệnh viện, bị buộc thành tội khıêυ khí©h đánh lộn, bị bắt ra ngoài.

Những nhân viên có mặt người nào người nấy đều vỗ tay ủng hộ Nhan Tiêu.

"Phụ nữ không thua kém đấng mày râu nha!" một người bác sĩ nam bên cạnh đi tới, vỗ vỗ bả vai Nhan Tiêu.

Mặc dù chưa hết bực nhưng được mọi người trao tặng ánh mắt nể phục, Nhan Tiêu không chịu được xấu hổ cười.

Vốn Nhan Tiêu đã là một nhân vật truyền kì trong bệnh viện, hôm nay xảy ra chuyện này, cô đã được đặt biệt danh "Tiểu hiệp nữ vì chính nghĩa"

Truyền tới phòng khám 102, một đám người mồm năm miệng mười vây xung quanh Hoắc Trạch Tích.

"Lúc đó cô ấy nói thích bác sĩ, trong đầu tôi liền nghĩ đến anh!"

"Bác sĩ Hoắc anh không tận mắt chứng kiến thật là đáng tiếc..."

"Nhan Tiêu trong lòng tôi không bao giờ là cô gái yếu đuối!"

Hoắc Trạch Tích ngay từ đầu nghe được còn nhíu mày, cho rằng Nhan Tiêu cùng người ta đánh nhau, biết được cô không làm gì quá đáng còn bị phong thành "Tiểu hiệp nữ vì chính nghĩa" thì lại có chút kinh ngạc cùng buồn cười, có thể từ trong lời nói của mọi người mà tưởng tượng ra tình huống lúc đó.

"Bác sĩ Hoắc, bạn gái anh quá phong cách, tính thưởng cho cô ấy như thế nào vậy?" y tá trưởng không nhịn được hỏi

"Lâu một chút!"

"Một chút làm sao đủ, mười lần!"

...

Đám người đối với đề tài này nói không biết tới bao giờ mới hết chuyện, ríu rít trêu ghẹo, chỉ có Hoắc Trạch Tích yên tĩnh nghe một hồi, cuối cùng không nhịn được dùng ngón tay gõ gõ bàn: "Không có việc gì làm phải không?"

"Mọi người giải tán!" Lưu Du cười đứng dậy, dẫn đầu đi khỏi phòng khám

Chờ mọi người lục tục đi ra hết, Hoắc Trạch Tích cúi đầu tùy ý lật vài cuốn sách y học, khóe miệng chậm rãi cong cong lên.