Chương 9

Kỷ Nhân kinh ngạc nhìn anh.

Trước đây người khác biết cô là con gái riêng, họ luôn khinh thường và cười nhạo khi nhắc đến cô, đây là lần đầu tiên có người nói với cô rằng cô không làm gì sai.

Hốc mắt kìm lòng không đậu hơi đỏ lên, cô cúi đầu, nhẹ nhàng khịt mũi.

Không ai nói lời nào, không khí trong con hẻm nhỏ nhất thời yên tĩnh hơn, chỉ có con chó to màu vàng liếʍ xong cốc sữa chua với vẻ mặt đắc ý.

Dường như rất lâu sau, Kỷ Nhân cảm thấy có một cái chạm nhẹ vào đầu mình.

Cô thở dài ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đoạn Ngẩng vươn tay, nhặt lấy nhụy hoa hòe rơi trên tóc cô.

Anh mở miệng nói: "Buổi sáng nay dì của cô có việc phải đi ra ngoài, ở nhà không có nấu cơm."

Kỷ Nhân sửng sốt, vừa định nói "Không sao, tôi đặt cơm hộp là được" thì nghe thấy anh cười và hỏi: "Tôi muốn đi ra ngoài ăn, cô muốn đi với tôi không?"

***

Kỷ Nhân đeo cặp sách trên lưng, đi theo phía sau Đoạn Ngẩng một đường loanh quanh lòng vòng, đi tới con phố phía sau khu nhà.

Hai bên đường có rất nhiều quán ăn vặt, có một số quán quá nhỏ không đủ chỗ còn để một vài cái bàn ở lối ra vào.

Mực được nướng trên vỉ sắt, thỉnh thoảng phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch, đứng cách vài mét cũng có thể ngửi được mùi thơm hấp dẫn.

Đèn đường tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp, khách hàng đi ăn ngồi vây quanh một bàn, một bên uống bia một bên ăn xiên que, trò chuyện sôi nổi.

Ngay cả khi không thể nghe thấy họ nói gì, bầu không khí vui vẻ này cũng có thể làm cho những người gần đó cảm thấy thư giãn.

Đoạn Ngẩng đi tới một quán thịt nướng, mở rèm cửa nhựa ra, nhưng không vội vã đi vào.

Anh quay đầu lại, chờ đợi người phía sau.

Kỷ Nhân vội vàng tiến lên hai bước, bước nhanh đi vào.

Tưởng Nghị, Đỗ Lương còn có Chu Tử Ngọc đã sớm tới, đang ngồi ở bàn trong cùng nhìn xung quanh thăm dò.

Thấy Đoạn Ngẩng đi tới, vừa định hú lên một tiếng thì nhìn thấy anh kéo rèm cho người phía sau.

Mọi người đều kinh ngạc!

Chỉ mới một buổi chiều không gặp, làm thế nào mà phẩm chất của anh Ngẩng đột nhiên nâng cao, trở nên lễ phép như vậy?

Giây tiếp theo, một cô gái mặc đồng phục học sinh đeo cặp sách đi tới, hai người sóng vai cùng nhau đi vào trong.

Mọi người nhìn kỹ hơn, cô gái này hình như là học sinh mới chuyển tới, cách đây không lâu bức ảnh chụp một bên sườn mặt của cô được đăng lên diễn đàn của trường.

Bọn người Tưởng Nghị, Đỗ Lương còn đang ngây người thì Đoạn Ngẩng đã đưa Kỷ Nhân đến bàn của họ.

Trước đó bởi vì Kỷ Nghiên vô cớ tới tìm nên tâm tình của Kỷ Nhân không tốt lắm, không muốn về nhà một mình ăn mì gói trong căn phòng nhỏ.

Vì vậy khi Đoạn Ngẩng đề nghị đi ăn tối cùng nhau, cô do dự một lát rồi mới đồng ý.

Nhưng bây giờ đối mặt với ba chàng trai hoàn toàn xa lạ, còn phải đối mặt với những ánh mắt tò mò của họ, Kỷ Nhân vẫn có chút ngại ngùng.

Đoạn Ngẩng kéo ra ghế dựa ở phía sau lưng Kỷ Nhân, nói ngắn gọn: "Ngồi đi."

Kỷ Nhân ngồi xuống.

Đoạn Ngẩng cũng kéo ra ghế dựa ở phía sau.

Giờ phút này, nội tâm của bọn người Tưởng Nghị đã khϊếp sợ đến mức vô số dấu chấm than và dấu chấm hỏi hiện lên.

Chết tiệt, một người lịch lãm và phong độ như vậy thực sự là anh Ngẩng của bọn họ sao?

Đoạn Ngẩng quay đầu nhìn về phía Kỷ Nhân, giới thiệu tên của ba người họ với cô.

Cô tươi cười, chào hỏi nói: "Chào mọi người, tôi tên là Kỷ Nhân."

Nói xong có chút ngượng ngùng, mặt ửng đỏ nói: "Tôi chưa nói trước một tiếng đã đột nhiên tới đây, quấy rầy mọi người ăn cơm."

Ban đầu ba chàng trai bị nụ cười ngọt ngào của cô gái nhỏ làm cho sững sờ, ngay sau đó lại nghe thấy giọng nói trong trẻo và nhẹ nhàng của cô, trong lòng đã gào thét từ lâu!

Ô ô ô ai có thể cưỡng lại một cô tiên nhỏ có khuôn mặt xinh đẹp còn có giọng nói dễ nghe như vậy!

"Không sao, không sao cả." Tưởng Nghị cười rạng rỡ, "Nhiều người ăn cùng nhau mới náo nhiệt."

"Đúng đúng đúng!" Đỗ Lương cũng lộ ra vẻ vui mừng: "Sau này nếu không có việc gì, cứ đến ăn cơm với chúng tôi. Không phải tôi khoác lác, nơi này chỗ nào ăn ngon tôi đều biết!"

Kỷ Nhân bị sự nhiệt tình của họ lây nhiễm, những lo lắng ban đầu ở trong lòng dần dần biến mất.

Món ăn đã được gọi sẵn, không bao lâu sau người phục vụ bưng tới một vài đĩa thịt xiên cùng với bia.

Thùng bia có sáu lon, Tưởng Nghị đứng lên, cầm lấy chiếc đũa chọc vào lớp màng bọc thực phẩm, chọc ba cái liền mở ra.

Như thường lệ cậu đặt một lon bia đến trước bàn của Đoạn Ngẩng, sau đó lấy một lon khác, vừa định đặt trước mặt Kỷ Nhân thì Đoạn Ngẩng ngồi bên cạnh cô đã hất cằm lên: "Cô ấy không uống bia."

Vốn dĩ Kỷ Nhân muốn nói nhưng anh đã nói trước một bước, sửng sốt một hồi, sau đó ngượng ngùng cười với Tưởng Nghị: "Đúng vậy, tôi không biết uống bia."

Nhóm người mà Tưởng Nghị thường đi ra ngoài chơi cùng thỉnh thoảng cũng có các cô gái, mọi người đều cùng nhau uống bia, vì vậy theo bản năng cậucậu cũng lấy cho Kỷ Nhân.

Hiện tại nhìn vào đôi mắt đen láy như nai tơ của cô gái, Tưởng Nghị lập tức tỉnh ngộ và ăn năn!

Đúng nha, cô tiên nhỏ làm sao mà uống bia được!

"Thực xin lỗi, là tôi sơ ý. Cô muốn uống cái gì, tôi đi mua." Tưởng Nghị nhiệt tình nói.

"Tôi đi." Đoạn Ngẩng trực tiếp đứng lên.

Kỷ Nhân cùng với bọn người Tưởng Nghị đều quay đầu lại, nhìn thấy chàng trai đi vài bước tới quầy thu ngân, mặc áo hoodie màu đen, sống lưng rộng lớn, một đôi chân dài nổi bật giữa đám đông.

Không đến một phút, anh trở lại, ngón tay mảnh khảnh cầm lon đồ uống, đốt ngón tay hơi cong lên, kéo nhẫn trên mặt lon ra.

Sau đó đưa tới bên tay trái của Kỷ Nhân: "Đây."

Kỷ Nhân vội vàng nói lời cảm ơn, lông mi rũ xuống, ánh mắt nhìn vào lon đồ uống, là Forest of Vitality, trên đó có vẽ một quả đào hoạt hình.

Cô cảm thấy thật may mắn, tại sao anh chỉ tùy tiện mua, không chỉ mua đúng thương hiệu cô yêu thích, mà còn mua đúng cả khẩu vị.

Cô cầm lon nước trong tay, dường như có thể cảm nhận được độ ấm còn sót lại trong lòng bàn tay của chàng trai.

Ngẩng đầu lên, thấy đồ uống có vị quả đào, vị ngọt ngào lại sảng khoái.

Tưởng Nghị, Đỗ Lương còn có Chu Tử Ngọc ngồi bàn đối diện đều cảm thấy rằng cách nhìn nhận của họ về cuộc sống đã bị ảnh hưởng.

Mấy ngày hôm trước khi bọn họ đi ra ngoài chơi, có một cô gái rất xinh đẹp, dáng người nóng bỏng tới tìm Đoạn Ngẩng để xin số Wechat, Đoạn Ngẩng một giây cũng chưa nghĩ đã dứt khoát từ chối.

Sau đó bọn họ còn trêu ghẹo nói rằng "Anh Ngẩng anh không được như vậy, người nào tới thổ lộ cũng từ chối, cứ tiếp tục thế này sẽ cô đơn đến già đó".

Đoạn Ngẩng nói với giọng điệu không quan tâm: "Yêu đương có cái gì tốt, phiền phức."

Lúc ấy ba người đều tin là thật.

Kết quả bây giờ thì sao?!! Lúc đầu vén rèm cửa giúp, sau đó lại chủ động đi mua đồ uống, bây giờ còn khui lon cho người ta.

So với bạn trai còn chu đáo hơn, làm sao mà có vẻ phiền phức được!

Tưởng Nghị, Đỗ Lương còn có Chu Tử Ngọc đều nhìn Đoạn Ngẩng, luôn cảm thấy Đoạn Ngẩng đối với cô tiên nhỏ này rất không bình thường.

Vẻ mặt Đoạn Ngẩng bình tĩnh, dường như cũng không cảm giác được hành vi vừa rồi của mình có gì không đúng: "Không ăn thì sẽ nguội đó."

"Ehhhhhh mau ăn đi."

"Cô nếm thử sườn dê nướng này đi, hương vị ngon lắm." Đỗ Lương là người đầu tiên lấy lại tinh thần, lấy một xiên đưa cho Kỷ Nhân.

Kỷ Nhân nhận lấy, mím môi cười: "Cảm ơn."

Đỗ Lương và Tưởng Nghị đã quen với nhau, con trai thường thô lỗ, không ai muốn nhường nhau cái gì, không tranh thủ cơ hội mà nói "Con trai thật có hiếu với ba".

Hiện tại nghe thấy cô gái nhỏ cười, giọng điệu nhẹ nhàng nói cảm ơn, Đỗ Lương lập tức được sủng ái mà lo sợ, lắp bắp nói: "Không, không có gì."

Chu Tử Ngọc ngồi bên cạnh dùng cùi chỏ huých vào cánh tay cậu, không ngừng cười ha ha: "Vị huynh đệ này có tiền đồ chút đi, nói chuyện cùng cô tiên nhỏ đừng lắp bắp như vậy."

Đỗ Lương không nhịn được xấu hổ, thuận tay câu cổ cậu ta: "Đừng nói nhảm."

Hai người xô xát với nhau, Tưởng Nghị xem trò vui không nghĩ rằng đó là chuyện lớn, lấy điện thoại di động ra chụp họ một tấm.

"Chậc chậc, hai người thật là tràn đầy tình ý, chụp một tấm để kỷ niệm nào."

Đỗ Lương cùng Chu Tử Ngọc nghe thế liền xông vào "tấn công" Tưởng Nghị.

Kỷ Nhân chưa bao giờ ở gần với con trai như vậy, nhìn bọn họ vui cười đùa giỡn, nhất thời cảm thấy hơi mới lạ.

Đoạn Ngẩng nghiêng đầu sang một bên, nhìn thấy đôi mắt hạnh ngấn nước của cô gái nhỏ, nhìn ba người đang ẩu đả với nhau trước mặt không chớp mắt.

"Cậu mau xóa nó cho tớ."

"Không, nhưng nếu cậu gọi tớ một tiếng ba tớ sẽ xóa."

"Khốn kiếp."

Đoạn Ngẩng cau mày lại: "Các cậu chú ý nhân phẩm một chút."

Mấy người bị nhắc nhở, nhớ tới bên cạnh còn có Kỷ Nhân, cảm thấy xấu hổ khi làm mấy hành động thô bạo trước mặt cô tiên nhỏ, lập tức kiềm chế lại.

Một đám thẳng lưng lên, ngồi nghiêm túc như học sinh tiểu học.

Kỷ Nhân nén cười dùng đũa trong tay gắp miếng thịt dê vào chén, sau đó gắp một miếng lên cắn vào trong miệng.

Gia vị ướp rất ngon, nếm vào không có vị tanh, còn cảm nhận được độ tươi mới của thịt dê, ăn thực sự rất ngon.

Kỷ Nhân ăn xong trong chén, lại duỗi tay ra lấy một xiên khác, thuận tiện lấy thêm một cái sủi cảo chiên cùng với một cái bánh bao chiên.

Ban đầu Đoạn Ngẩng còn lo lắng rằng cô sẽ không quen với những quán ăn khuya như vậy.

Lúc này thấy cô gái nhỏ ăn hết miếng này đến miếng khác, hai má phồng lên như chuột hamster, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, mang theo ánh sáng lấp lánh.

Anh nhịn không được vểnh môi lên.

Bữa cơm này ăn đến gần 9 giờ, 6 chai bia trên bàn đều đã uống hết, cuối cùng lại gọi thêm vài chai.

Mặt của Tưởng Nghị và Phạm Tử Ngọc đã ửng đỏ, cho nên giọng điệu khi nói chuyện có chút cất cao bởi vì vui vẻ.

Đỗ Lương vẫn còn tỉnh táo vì cậu uống ít hơn.

Kỷ Nhân quay đầu nhìn Đoạn Ngẩng, vẻ mặt của anh nghiêm nghị, làn da vẫn trắng lạnh, không giống người đã uống hai chai chút nào.

Đoạn Ngẩng dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại, liền bắt gặp đôi mắt to tròn của cô gái.

"Ăn chưa no à?" Anh hỏi.

Kỷ Nhân lập tức lắc đầu: "No rồi."

Không chỉ no mà còn rất no. Cô vô thức chạm vào chiếc bụng nhỏ tròn vo của mình.

Đoạn Ngẩng thấy động tác nhỏ này của cô, mím môi một cái, gọi người phục vụ đến tính tiền.

Đối phương cho anh xem hóa đơn, lại lấy mã QR để anh quét.

Đoạn Ngẩng nhanh chóng thanh toán.

Mấy người cùng nhau bước ra khỏi cửa hàng, Kỷ Nhân đi bên cạnh Đoạn Ngẩng, cầm di động hỏi: "Bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho anh."

Đoạn Ngẩng chưa kịp nói lời nào, Tưởng Nghị đi ở phía sau đã dẫn đầu nói: "Này, em gái Nhân Nhân, cô đừng khách sáo như vậy. Hôm nay là sinh nhật của anh Ngẩng, đương nhiên là anh ấy mời khách."

Phạm Tử Ngọc sánh vai cùng Tưởng Nghị đi bên cạnh cũng cười toe toét nói: "Cho dù không phải sinh nhật, cô đi ăn cùng với con trai bọn tôi, cũng không có lý do gì để cô trả tiền."

Kỷ Nhân giật mình, hóa ra hôm nay là sinh nhật của Đoạn Ngẩng.

Tưởng Nghị đã sớm gọi Didi, khi cậu bước ra ngoài thì xe cũng vừa đến. Ba người ngồi vào xe, vẫy tay chào tạm biệt với Kỷ Nhân và Đoạn Ngẩng.

*Didi: một ứng dụng gọi xe của Trung Quốc (giống với ứng dụng Grab ở bên mình vậy á).

Kỷ Nhân đi theo Đoạn Ngẩng về nhà.

Con đường dành cho người đi bộ này không được rộng lắm, thỉnh thoảng còn có xe đạp và xe điện qua lại.

Phía trước có một người đàn ông, nhìn bóng dáng liền biết anh ta đã uống rất nhiều, đi đứng lảo đảo lắc lư.

Một chiếc xe điện ở phía sau anh ta bấm còi, người đàn ông kia không kịp phản ứng, suýt chút nữa bị tông trúng.

Hai người cãi nhau vài câu rồi xe điện lao về phía trước, người đàn ông uống say kia vẫn cứ đi xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy cảnh này, Kỷ Nhân dừng lại, suy nghĩ một chút, đi vòng qua bên phải của Đoạn Ngẩng.

Sau đó tiếp tục đi.

Đoạn Ngẩng quay đầu nhìn cô, không hiểu cô đang làm gì.

Kỷ Nhân chớp chớp mắt, nhẹ giọng giải thích: "Anh vừa mới uống bia, nơi này xe điện nhiều, anh đi ở bên ngoài không an toàn."

Đoạn Ngẩng không nghĩ tới là nguyên nhân này, có chút buồn cười, chỉ là hai chai bia mà thôi, đối với anh mà nói chẳng là gì cả.

Nhưng đối với Kỷ Nhân một người chưa bao giờ chạm vào giọt rượu nào, cảm giác uống hai chai bia là rất nhiều.

Cô quan tâm hỏi: "Anh có chóng mặt không?"

Trên đường đến đây cô nhìn thấy một cửa hàng nhỏ, hẳn là sẽ có bán sữa bò, nếu anh nói chóng mặt, cô sẽ đi mua cho anh một hộp.

"Chóng mặt." Đôi mắt đen nhánh của Đoạn Ngẩng nhìn cô, tiếng cười trầm thấp nhẹ nhàng đung đưa trong màn đêm.

Kỷ Nhân muốn nói tôi đi mua sữa bò cho anh.

Đoạn Ngẩng nhìn cô gái nhỏ.

Không chờ cô nói chuyện, anh nhướng mày, không biết xấu hổ nói trước một bước: "Nếu không cô đỡ tôi đi, miễn cho tôi đang đi thì té ngã."