Chương 15

Lần này Kỷ Nhân dùng lực rất mạnh.

Cô có thể nghe thấy âm thanh chói tai của thủy tinh đập vào đầu, đầu của Hướng Khang bị đập vỡ, máu tươi chảy trên mặt Kỷ Nhân.

Bất thình lình bị đập đầu khiến cậu ta hơi choáng váng, cảm giác đau đớn nhanh chóng ập đến, bàn tay đang túm chặt tay Kỷ Nhân buông lỏng ra.

Kỷ Nhân nắm lấy cơ hội, giãy giụa vài cái, cuối cùng thoát khỏi xiềng xích của cậu ta.

Cô chưa kịp xỏ dép đã vội vàng chạy ra bên ngoài, hốt hoảng mở cửa chạy tới chỗ thang máy, ngón tay không ngừng ấn nút.

Tim cô đập loạn xạ, vừa quay đầu lại nhìn xem Hướng Khang có đuổi theo không, vừa nhìn chằm chằm con số màu đỏ không ngừng nhảy lên.

Cuối cùng thang máy cũng lên tới tầng 16, cô chạy nhanh vào, khi xuống đến tầng dưới cùng, cửa vừa mở ra cô liền chạy ra ngoài.

Chuyện xảy ra vừa rồi quá kinh khủng và đáng sợ, Kỷ Nhân chân trần lao về phía trước không có phương hướng, một giây cũng không dám dừng lại.

Đường phố rạng sáng không một bóng người, cô không biết mình đã chạy bao lâu, đến khi đã hoàn toàn kiệt sức mới thở phì phò chậm rãi ngồi xổm xuống.

Đường phố vắng lặng, cô nghe thấy tim mình đập nhanh, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào gương mặt.

Lòng bàn chân bị sờn, máu trên mặt khô lại, bốc lên mùi tanh kinh người.

Dưới ánh đèn đường, Kỷ Nhân chậm rãi ngồi xổm xuống, chờ sức lực khôi phục một chút, cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng lại từ từ kéo đến.

Cô thật sự rất muốn khóc.

Kỷ Nhân cố gắng hít hít cái mũi, chống lại cảm giác muốn khóc, đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.

Đi bộ thêm mười mấy phút, cô thấy một cửa hàng sáng đèn, đó là một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24.

Kỷ Nhân bước tới, cửa kính hiện lên bộ dáng không ổn của cô, cô thu hết can đảm bước vào trong.

Cánh cửa cảm ứng, khi cô đi qua cửa tự động mở sang hai bên, còn phát ra giọng nói "Chào mừng quý khách".

Trong cửa hàng chỉ có một nhân viên thu ngân, là một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi. Nửa ngày không có một ai tới, cô ấy gần như ngủ gà ngủ gật ở quầy thu ngân.

Nghe thấy giọng nói, chị gái thu ngân nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy Kỷ Nhân, thiếu chút nữa sợ tới mức hét lên.

Cô gái mặc một chiếc váy ngủ nhăn nhúm màu trắng, tóc đen rối tung, đi chân trần, trên mặt và váy đều dính đầy máu.

Đêm hôm khuya khoắt, thật sự rất giống Sadako.

Vẻ mặt của chị gái thu ngân hoảng sợ, liên tục lùi lại hai bước, nhắm mắt lại nhanh chóng lẩm bẩm: "Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công bằng, pháp quyền. Huhu, ngài có oán báo oán có thù báo thù, đừng tới tìm tôi, tôi chỉ là một người làm công ăn lương đáng thương."

Kỷ Nhân vội nói: "Chị đừng sợ, em không phải quỷ."

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, có chút dễ nghe, chị gái thu ngân nửa tin nửa ngờ, mạnh dạn mở mắt.

Cô ấy lấy lại bình tĩnh, nhìn kỹ hơn, cô gái nhỏ này thật là xinh đẹp, khuôn mặt vô cùng trong sáng, nhưng trên cánh tay và cổ lại có những vết xước.

Nhìn cô như thế này...

Chị gái thu ngân ngập ngừng hỏi: "Em gái nhỏ, em có cần chị giúp em gọi cảnh sát không?"

Kỷ Nhân suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, sau đó dò hỏi: "Có thể cho em mượn điện thoại không?"

Khi cô lưu dãy số kia có mấy con số trùng với ngày sinh nhật của cô, cô nhìn vài lần liền nhớ kỹ.

Không nghĩ tới ngay lúc này lại có tác dụng.

***

Kỷ Nhân từ chối ý tốt của chị gái thu ngân muốn cô ngồi chờ trong cửa hàng.

Ánh sáng trong cửa hàng sáng ngời, khiến cô không thể che giấu được sự chật vật, cô cũng sợ ánh mắt đánh giá của các khách hàng khác khi bước vào.

Kỷ Nhân đi ra ngoài, ngồi xuống một góc ở bên cạnh cửa hàng tiện lợi, cũng mặc kệ trên mặt đất có tro bụi gì đó, dù sao thì bây giờ trên người cô đều bẩn hết cả rồi.

Nửa giờ sau, Đoạn Ngẩng lái xe máy tới.

Từ phía xa, anh nhìn thấy trong đêm tối, bóng dáng của cô gái nhỏ mặc váy ngủ màu trắng, ôm đầu gối ngồi dưới đất.

Nửa đêm anh đang ngủ thì điện thoại reo, thấy là số lạ anh liền cúp máy, nhưng vài giây sau chuông điện thoại lại vang lên.

Không kiên nhẫn mà bắt máy, vừa muốn mắng chửi thì nghe thấy giọng nói năn nỉ của cô——

"Xin lỗi vì đã quấy rầy anh ngủ, chỉ là... Hiện tại tôi có chút chuyện, có thể làm phiền anh qua đây được không?"

Anh lập tức từ trên giường đứng dậy, trong lòng có chút bất an.

Tới đây rồi, nhìn thấy cô như thế này, Đoạn Ngẩng mới nhận ra rằng mọi chuyện có thể nghiêm trọng hơn so với cô nói.

Kỷ Nhân nghe thấy tiếng động cơ của xe máy, ngẩng đầu lên nhìn thấy là anh, liền vội vã đi qua.

Cô cảm thấy rất ngại, quan hệ giữa hai người cũng không thân thiết, nhưng cô lại luôn làm phiền anh.

Ở cái thành phố này chưa tới nửa năm, sau khi cô mượn được điện thoại, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là anh.

Khi cách Đoạn Ngẩng còn một khoảng, anh nhìn thấy cô mặc váy ngủ, đi chân trần.

Lúc này đến gần hơn, dựa vào ánh sáng của đèn đường, anh nhìn thấy vết máu trên mặt cô còn có những vết xước trên cánh tay cô.

Phản ứng đầu tiên của Đoạn Ngẩng là cô đã gặp chuyện chẳng lành.

Tay anh hơi run, nắm chặt tay lái xe máy, hận không thể bóp nát, thứ anh muốn bóp nát hơn chính là tên súc sinh kia.

"Là, là như thế này." Kỷ Nhân cảm thấy trước tiên cần phải giải thích với anh một chút.

"Nửa đêm khi tôi đang ngủ, Hướng Khang lén vào phòng tôi, anh ta, anh ta sàm sỡ tôi, sau đó tôi tỉnh lại, anh ta..."

Cô nói không nên lời, cắn chặt môi tiếp tục nói: "Anh ta còn... còn muốn làm vậy với tôi, trong lúc anh ta không phòng bị, tôi đã lấy ly nước trên bàn đập vào đầu anh ta, như vậy mới chạy thoát được."

"Hiện tại tôi không có nơi nào để đi, anh cho tôi ở nhà anh một đêm được không?"

Đoạn Ngẩng nghe thấy cô trốn thoát, trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt đột nhiên thả lỏng, nhưng cơn phẫn nộ vẫn chưa được dập tắt.

"Lên xe đi." Anh kìm nén lửa giận, nhẹ nhàng nói với cô.

Kỷ Nhân ngồi lên chiếc xe máy của anh.

Đường phố buổi tối cơ bản không có ai, xe cộ cũng ít, xe máy phóng nhanh hết cỡ, mất mười lăm phút đã đến đầu hẻm quen thuộc.

Đoạn Ngẩng bước xuống xe trước, Kỷ Nhân cũng định xuống xe, nhưng chân còn chưa chạm đất, một đôi cánh tay rắn chắc xuyên qua đầu gối ôm lấy cô.

"Sao vậy?"

"Trên cầu thang có một chai rượu bị vỡ, còn chưa dọn sạch, sẽ đâm vào chân của cô." Anh giải thích.

Kỷ Nhân đỏ mặt nói cảm ơn.

Trong hành lang tối hẹp, anh ôm cô vào lòng, bước lên từng bước một, bước chân mạnh mẽ vững vàng.

Đây là lần đầu tiên cô được ôm như thế này, cánh tay không biết nên để như thế nào, lạ lẫm vòng tay qua cổ anh.

Kỷ Nhân cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, rất cao, tim đập như đánh trống, vô cùng mạnh mẽ.

Tới cửa nhà, Đoạn Ngẩng một tay ôm cô, tay kia thò vào túi quần lấy chìa khóa ra, nhét vào lỗ khóa mở cửa.

Anh không lập tức buông cô ra mà bước đến sô pha, đặt người lên đó.

"Tôi muốn đi tắm trước." Kỷ Nhân nhìn anh nói.

Đoạn Ngẩng lấy dép để dưới chân cô rồi đưa cho cô một bộ quần áo cùng với một cái khăn lông mới tinh.

"Đây là áo thun của tôi, giặt sạch rồi, cô mặc tạm nha."

Kỷ Nhân cầm lấy nó từ trên tay anh, cúi thấp đầu, mang đôi dép màu xanh biển.

Size dép to hơn rất nhiều so với chân cô cho nên đi lại hơi khó khăn, nhưng ít ra vẫn tốt hơn đi chân trần như vừa rồi.

Vào nhà vệ sinh, cô vặn vòi sen, dòng nước ấm áp chảy ra rửa sạch mồ hôi trên người cùng với vết máu đã khô.

Bả vai của Kỷ Nhân hơi hạ xuống, thở dài một hơi.

Tắm xong, cô mặc áo thun của anh, khi đi ra ngoài thì đúng lúc anh vừa từ bên ngoài trở về, trong tay còn xách theo một cái túi nilon.

Đoạn Ngẩng đóng cửa lại: "Tôi đi đến hiệu thuốc, chân của cô đã bị cắt qua, cần phải bôi thuốc."

Vừa nói vừa lấy từ trong túi ra Povidone, bông gòn và băng dán để lên bàn trà.

Kỷ Nhân ngồi ở trên sô pha.

Hai chân gác lên bàn trà, anh cụp mắt xuống, đầu ngón tay nhéo cái nhíp inox, lấy miếng bông chấm Povidone nhẹ nhàng chà lên miệng vết thương ở bàn chân của cô.

Động tác rất cẩn thận.

"Đau không?" Anh lau một chút, đôi mắt đen nhánh nhướng lên nhìn cô.

Kỷ Nhân lắc đầu, chỉ là hơi xấu hổ, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Không đau."

Đoạn Ngẩng nghe thấy cô trả lời, cúi đầu tiếp tục.

Sườn mặt của anh cương nghị, vẻ mặt nghiêm túc lại chăm chú, Kỷ Nhân nhìn anh, trong lòng tràn ra rất nhiều cảm xúc mềm mại.

Sau khi lau xong, anh mở một hộp băng dán, xé ra dán lên người cô.

"Được rồi."

Kỷ Nhân thu chân lại, vành tai còn nhiễm một chút đỏ.

Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi biết lúc nào cũng nói cảm ơn sẽ rất nhàm chán, nhưng tôi thực sự cảm ơn anh rất nhiều."

"Vậy đi... Nếu sau này anh có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp anh."

Đoạn Ngẩng nhìn cô, cô gái nhỏ mặt đầy nghiêm túc, đôi mắt đen nhánh trong veo nhìn anh không chớp mắt. Đêm nay tâm trạng u ám và cuồng bạo giống như một đám mây đen, được chiếu sáng bởi ánh mặt trời xuyên thấu.

Anh mím môi cười: "Được."

Hiện tại đã là ba giờ sáng, căn phòng trước kia Kỷ Nhân ở ngay cả tấm nệm cũng đã bị mang đi, toàn bộ giường chỉ còn lại mấy tấm ván gỗ trơ trọi, không thể nào ngủ được.

Cô nghĩ cô ngủ một giấc ở trên sô pha là được, không muốn gây thêm phiền phức cho anh.

"Để con gái ngủ trên sô pha, như vậy tôi quá thiếu phong độ rồi." Đoạn Ngẩng kiên trì muốn cô ngủ ở phòng anh.

Anh tìm một tấm ga trải giường sạch sẽ mặc vào, đồng thời lấy ra một cái gối mới từ trong tủ ra.

Trước khi đi anh còn nói thêm một câu: "Cô vặn tay nắm cửa ngược chiều kim đồng hồ hai lần là có thể khóa trái cửa, sau khi khóa bên ngoài sẽ mở không được."

Sau đó cầm lấy cái gối của mình đi ra ngoài.

Kỷ Nhân đi đến cửa phòng, khóa cửa lại theo chỉ dẫn của anh.

Cô nằm trên giường của anh.

Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tinh thần của cô vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, cuối cùng cũng được thả lỏng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Theo đồng hồ sinh học, dù ngủ muộn nhưng ngày hôm sau Kỷ Nhân vẫn thức dậy lúc bảy giờ.

Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, trên ghế sô pha trong phòng khách, mí mắt của Đoạn Ngẩng đang nhắm nghiền.

Vóc dáng anh cao, đôi chân dài phải co lại trên ghế sô pha, trông có vẻ hơi khổ sở, không hợp với phong cách tàn bạo thường ngày của anh.

Kỷ Nhân cười nhẹ, rón ra rón rén đi đến trước tủ lạnh.

Lúc trước khi ở nơi này, cô có mua một ít nguyên liệu nấu ăn để trong tủ lạnh, khi chuyển nhà cũng không mang theo, không biết Đoạn Ngẩng có lấy ra nấu hay chưa.

Mở cửa tủ lạnh ra, tất cả nguyên liệu nấu ăn vẫn còn nguyên vẹn, xem ra trong khoảng thời gian này mỗi ngày anh đều ăn cơm hộp.

Cô tìm thấy nửa túi bột mì rồi từ phía dưới lấy ra hai quả trứng gà.

Đi vào phòng bếp, Kỷ Nhân đóng cửa lại, miễn cho lúc nấu cơm sẽ gây ra tiếng động mà đánh thức anh.

Cô nướng hai cái bánh trứng.

Lúc chuẩn bị lấy ra, Đoạn Ngẩng đã rửa mặt xong xuôi, anh đi vào phòng bếp lấy hai đôi đũa.

Hai người ngồi xuống bàn cơm.

Cô không động đậy chiếc đũa, do dự một lát mới gọi tên anh: "Đoạn Ngẩng."

Đoạn Ngẩng ngẩng đầu: "Hả?"

Vẻ mặt rối rắm hiện rõ trên khuôn mặt cô, môi mím chặt, như thể đang đưa ra lựa chọn cuối cùng.

Anh kiên nhẫn nhìn cô, không thúc giục chút nào.

Cuối cùng, Kỷ Nhân hạ quyết tâm, mặt mày nhu hòa trở nên kiên định: "Chuyện tối hôm qua, tôi muốn báo cảnh sát."

Sáng sớm thức dậy cô đã suy nghĩ về chuyện này, thật ra cô chỉ nghĩ đơn giản là dọn ra khỏi nhà dì để không phải gặp lại Hướng Khang.

Cũng không cần ở trước mặt người xa lạ kể lại trải nghiệm kinh tởm và đáng sợ của tối hôm qua.

Nhưng sau khi nghĩ lại, cô vẫn bác bỏ ý niệm đó.

Hướng Khang làm chuyện sai lầm, thiếu chút nữa tổn hại tới cô, cô không thể để cậu ta ung dung ngoài vòng pháp luật.

Nếu cô tha thứ cho cậu ta dễ dàng như vậy, về sau có lẽ cậu ta sẽ càng thêm không kiêng nể gì mà đi xâm phạm cô gái khác.

"Tôi không hiểu biết nhiều về pháp luật, anh nói xem anh ta xâm phạm tìиɧ ɖu͙© nhưng không thành công, hơn nữa còn ở tuổi vị thành niên, liệu có bị kết án không?"

Đoạn Ngẩng thẳng thắn thành khẩn nói: "Tôi cũng không có nghiên cứu nhiều về pháp luật nên không rõ lắm."

Kỷ Nhân nghĩ lại thấy cũng đúng, cái này cần phải đi hỏi ý kiến của luật sư.

Cô cúi đầu, vừa mới cầm lấy chiếc đũa, bên tai vang lên giọng nói của anh: "Mặc kệ cô muốn làm gì, tôi đều làm cùng cô."

"Nếu luật pháp không thể trừng phạt cậu ta."

Anh gằn từng chữ một, lời nói lạnh thấu xương: "Tôi sẽ thay cô đánh chết cậu ta."