Chương 12

Kỷ Nhân về đến nhà, nhìn thấy mấy thùng giấy lớn xếp chồng lên nhau đặt trước ghế sô pha trong phòng khách.

Tô Tú Vân đang xếp quần áo mùa đông của mình.

Thấy cô trở về, vẻ mặt Tô Tú Vân vui mừng nói: "Đồ đạc trong nhà mới dì đã mua xong rồi. Nhân Nhân, con mau thu dọn đồ đạc đi, sáng mai chúng ta sẽ chuyển đồ qua đó."

Ngay từ đầu Kỷ Nhân đã biết ở chỗ này chỉ là ở tạm, nhưng đột nhiên nghe tin sắp chuyển đi, cô vẫn có chút không phản ứng kịp.

Cô sững sờ một lúc lâu rồi mới nói ok.

Trong lòng của Tô Tú Vân chưa bao giờ xem trọng đứa cháu trai như Đoạn Ngẩng, cảm thấy anh cả ngày không học vấn không nghề nghiệp, còn có loại cha mẹ như vậy, trong tương lai chắc chắn sẽ là thượng bất chính hạ tắc loạn.

*Thượng bất chính hạ tắc loạn: một câu thành ngữ của Trung Quốc. Ý muốn nói người trên mà không tử tế thì người dưới tất sẽ làm loạn, cướp bóc, càn quấy.

Nhưng vì thể diện của chồng nên bà ta vẫn phải làm.

Tô Tú Vân cười nói với Đoạn Ngẩng: "Thật ngại quá, tôi và Tiểu Khang đã ở nhờ nhà cậu hơn một năm rồi. Chờ đến cuối năm khi cậu của cậu chạy thuyền trở về, chúng tôi nhất định sẽ đặt một bàn trong nhà hàng để cảm ơn cậu."

"Không cần." Đoạn Ngẩng nhẹ giọng.

Anh đi thẳng vào phòng, khi vặn nắm cửa, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn vào cánh cửa bên cạnh vài giây.

Sau ngày mai, người ở bên trong sẽ rời đi, anh không cần phải dậy sớm, giả vờ đúng lúc để cùng nhau đi học nữa.

Đoạn Ngẩng thu hồi ánh mắt, đẩy cửa bước vào phòng.

Kỷ Nhân cũng về tới phòng của mình, nghe lời dì bắt đầu thu dọn.

Lúc tới chỗ này cô chỉ mang theo một cái vali, đồ đạc không nhiều lắm, chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ đã thu dọn xong.

Ngày mai muốn dậy sớm để chuyển nhà nên đêm nay Kỷ Nhân không thức khuya học bài, liền đi ngủ sớm.

Nhưng lăn qua lăn lại mấy lần vẫn không ngủ được, cô lại mở mắt ra, đặt tay dưới mặt, nằm nghiêng về hướng cửa sổ.

Kỷ Nhân nhận ra mình có vẻ miễn cưỡng không muốn rời đi, nhưng giây tiếp theo lại cảm thấy kỳ quái, không biết chính mình luyến tiếc cái gì.

Rõ ràng cô ở chỗ này mới hơn hai tháng.

Sáng hôm sau thức dậy, Kỷ Nhân đi rửa mặt, cởi bỏ chăn bông cùng với ga trải giường ra, gấp lại rồi bỏ vào vali.

Cô đi tìm Tô Tú Vân muốn một cái thùng giấy, bỏ những thứ này vào, xé băng keo, kéo một dải dài dán trên thùng giấy.

Cả chiếc giường chỉ còn lại một tấm ván gỗ. Cô ngồi ở bên cạnh, căn phòng nhỏ bây giờ trông thật trống trải.

Dưới lầu vang lên tiếng còi xe tải, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, có hai người đàn ông dáng người mạnh mẽ bước ra từ trong xe.

Không lâu sau, Tô Tú Vân ở bên ngoài hét lớn: "Nhân Nhân, người của công ty chuyển nhà gọi điện thoại nói họ đến rồi, con thu dọn đồ đạc xong chưa?"

Kỷ Nhân đi mở cửa, gật đầu nói: "Dì, con xong rồi."

Tô Tú Vân nhìn vào trong, thấy mọi thứ đã thu dọn gọn gàng: "Dì đi xuống trước, trong nồi vẫn còn một ít mì, con lấy ăn đi."

Người chuyển nhà rất nhanh đã đi lên, Tô Tú Vân tiếp đón bọn họ rồi di chuyển từng thùng đi xuống.

"Bên trong cái thùng này đều là chén và dĩa dễ vỡ, anh đi chậm thôi, đừng làm vỡ chúng."

"Ai ai, cầu thang này khá hẹp, anh di chuyển cái tủ này phải cẩn thận, đừng làm tróc sơn."

Cửa mở rộng, cứ bảy tám phút là người chuyển nhà lại đi lên một chuyến, đem hộp nhựa và thùng giấy không biết đựng gì trong đó dọn đi.

Kỷ Nhân ôm cặp sách ngồi ở trên sô pha, cúi đầu bẻ móc khóa, lấy ra một trong mấy chiếc chìa khóa.

Phòng khách cũng trở nên trống trải, cửa phòng đối diện vẫn luôn đóng chặt, cô xấu hổ gõ cửa đánh thức người trong đó.

Điện thoại reo lên, là dì gọi tới, Kỷ Nhân bắt máy.

"Mấy cái thùng giấy đều dọn xong rồi, Nhân Nhân con mau xuống dưới đi."

"Được rồi, con sẽ xuống ngay."

Kỷ Nhân đặt chìa khóa trên bàn trà, lại nhìn cánh cửa đối diện, nó vẫn đang đóng chặt.

Dù sao cũng ở chung mấy tháng, hiện tại phải rời đi, cô muốn nói lời tạm biệt với Đoạn Ngẩng.

Nhưng hình như là không có cơ hội.

Trong phòng, Đoạn Ngẩng nghe thấy tiếng đóng cửa, anh mở rèm cửa, một phút sau, bóng dáng quen thuộc của cô gái xuất hiện trong tầm mắt.

Anh nhìn cô ngồi trên chiếc xe tải lớn, xe nổ máy, từ từ chạy ra khỏi con hẻm nhỏ.

***

Xe tải chạy hơn 20 phút là đến nơi.

Đây là một khu phố nhỏ vừa được xây dựng, tầng lầu rất cao, màu xanh lá cây cũng không tồi.

Kỷ Nhân đứng ở dưới canh xe, chờ di chuyển xong hết đồ vật, cô đi theo Tô Tú Vân vào thang máy lên tầng 11.

Tô Tú Vân lấy chìa khóa mở cửa, dẫn cô đi vào một căn phòng nhỏ.

"Nhân Nhân, con sẽ ở phòng này. Ngoại trừ phòng ngủ chính thì đây là phòng lớn nhất, giường và bàn ở đây đều là hàng hiệu dì mua ở cửa hàng nội thất, rất quý giá."

Kỷ Nhân vội nói: "Cảm ơn dì."

"Aizz, chúng ta không cần khách sáo như vậy."

Tô Tú Vân cười xua tay, nói thêm: "Chờ đến khi ba con gọi điện thoại cho con, con nhất định phải nói với ông ấy, ít nhất phải cho ông ấy biết con ở đây không có bị ngược đãi, đúng không?"

Ánh mắt Kỷ Nhân buồn bã.

Đã lâu rồi ba không có gọi điện thoại cho cô.

Nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của dì, cô ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi."

Tô Tú Vân vừa lòng.

Đầu mỗi tháng, Kỷ Cảnh Minh đều sẽ chuyển cho bà 1 vạn nhân dân tệ vào trong thẻ, mà mỗi tháng Kỷ Nhân tiêu chưa đến 1 ngàn, nhận nuôi đứa cháu gái này nghĩ như thế nào cũng là một công việc kinh doanh béo bở.

Nói chuyện một lát, Tô Tú Vân mới rời đi.

Trong phòng khách có bảy tám cái thùng giấy, Kỷ Nhân tìm thấy cái thùng có tên cô được viết bằng bút đen, kéo nó trở về phòng.

***

Nhà mới xa trường hơn một chút, không có xe buýt chạy thẳng tới, giữa đường phải chuyển xe một lần.

Mỗi ngày chưa tới 6 giờ Kỷ Nhân đã thức dậy để đi học, cũng may thời tiết bây giờ ấm áp, cho nên dậy sớm cũng không đau khổ.

Đảo mắt đã tới tháng 6, gần đây mọi người thường bàn tán về việc lựa chọn giữa ban tự nhiên và ban xã hội.

Trong tiết tự học.

"Nhân Nhân, cậu chọn ban xã hội hay là ban tự nhiên?" Bên cạnh, Tưởng Sương Sương ôm má hỏi.

Kỷ Nhân ngừng làm bài tập, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói nhỏ: "Tớ vẫn chưa có quyết định."

Kỷ Nhân hỏi cô ấy: "Còn cậu thì sao?"

Tưởng Sương Sương thở dài, lắc đầu: "Tớ cũng chưa biết."

Từ trong hộc bàn cô ấy lấy ra một thanh sôcôla Pidol vị matcha, nhìn ra ngoài cửa sổ, không có giám thị tuần tra, xé mở một thanh đưa cho Kỷ Nhân.

Cô ấy lấy một thanh khác, vừa ăn vừa nói: "Ba tớ muốn tớ chọn ban tự nhiên, nói sau này tốt nghiệp sẽ kiếm được việc làm. Mẹ tớ lại muốn tớ chọn ban xã hội, nói ở đại học sẽ học triết học Mác Lênin, mặc kệ là làm ở đơn vị hay là nhân viên công vụ đều có ưu thế. Tớ cũng không biết nên nghe lời ai."

Khi cô ấy đang nói, chủ nhiệm lớp Lưu Diệu Viễn cầm một xấp giấy trong tay bước vào, đứng ở trước bục giảng nói với lớp trưởng: "Em đem cái này phát cho cả lớp."

Từ trước ra sau, truyền xuống từng người một, Kỷ Nhân nhìn qua, đây là tờ giấy đăng ký phân ban.

Chủ nhiệm lớp nói: "Các em phải điền vào đơn này và nộp trước thứ 6, việc chọn ban xã hội hay ban tự nhiên không phải là trò đùa, các em về bàn bạc với ba mẹ cho tốt."

Kỷ Nhân kẹp phiếu đăng ký vào trong sách, buổi tối sau khi trở về nhà, cô cầm điện thoại gọi cho Kỷ Cảnh Minh.

Điện thoại kêu bíp bíp mười mấy giây, ngay khi cô cho rằng nó sẽ tự động cúp máy, cuộc gọi đã được kết nối.

"Alo?"

Kỷ Nhân gọi ra cái xưng hô mà đã lâu cô không gọi: "Ba."

Kỷ Cảnh Minh nghe thấy là cô, như là nhẹ nhàng thở ra, một lúc sau mới hỏi: "Là Nhân Nhân à, con sống với dì có quen không?"

Giọng nói có chút mệt mỏi.

"Con quen rồi, dì khá tốt với con. Ba ơi, chúng con sắp phân ban thành ban xã hội với ban tự nhiên, ba cảm thấy con nên chọn cái nào thì tốt hơn ạ?"

Cô vừa dứt lời thì nghe thấy bên kia điện thoại vang lên giọng nói của trợ lý.

Kỷ Nhân mơ hồ chỉ nghe thấy "tài khoản" và "ngân hàng" gì đó, những cái khác không nghe rõ lắm.

"Ba còn ở công ty sao?"

"Ừm, gần đây ba rất bận." Giọng điệu của Kỷ Cảnh Minh hơi vội: "Ban tự nhiên với ban xã hội con thích cái nào thì chọn cái đó, ba có việc gấp phải giải quyết, ba cúp máy trước đây."

Nói xong mấy câu một cách vội vàng, Kỷ Nhân nhìn nhật ký cuộc gọi trên màn hình điện thoại, còn chưa đến một phút, cô không được cho ý kiến nào.

Cô khe khẽ thở dài, cúi đầu nhìn tờ đơn đăng ký trên bàn, suy nghĩ hồi lâu, lấy bút đánh dấu vào ô ban xã hội.

Đơn đăng ký cần phải có chữ ký của ba mẹ, hiện tại ba mẹ đều không ở bên cạnh, cô chỉ có thể đi tìm dì.

Tô Tú Vân ký tên cho cô, khi đưa cô tờ đơn đăng ký, miệng mở rồi lại đóng, như là muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói thế nào.

Kỷ Nhân chớp chớp mắt: "Dì ơi, dì có chuyện muốn nói với con sao?"

Tô Tú Vân lộ ra vẻ do dự: "Đúng vậy, Nhân Nhân. Đầu tháng nào ba con cũng gửi tiền sinh hoạt của con cho dì, nhưng hôm nay đã là ngày 7 của tháng này rồi, ba con vẫn chưa gửi tiền."

Nói xong lại lập tức bổ sung: "Không phải dì thúc giục con đòi tiền, chỉ là hiện tại vật giá tăng cao, lương của dì một tháng nhiều lắm chỉ hơn 3000, không nuôi nổi con với Tiểu Khang."

Kỷ Nhân nói: "Con mới gọi điện thoại cho ba, ba nói gần đây công ty rất bận nên có lẽ đã quên."

Tô Tú Vân nghe cô giải thích xong, biết ba cô không cố ý muốn quỵt nợ thì yên tâm, trên mặt hiện lên một nụ cười yêu thương: "Được, dì biết rồi, Nhân Nhân con mau trở về phòng nghỉ ngơi đi."

"Dì ngủ ngon." Kỷ Nhân cầm tờ đơn đăng ký trở về phòng.

Cô kẹp tờ đơn đăng ký vào trong sách ngữ văn, thu dọn cặp sách rồi đi ngủ, không suy nghĩ gì nhiều về chuyện này.

Qua hơn một tuần, Tô Tú Vân lại uyển chuyển nhắc tới chuyện phí sinh hoạt với cô.

Kỷ Nhân cũng có chút kinh ngạc.

Cô biết việc này là do thư ký của ba cô phụ trách, cho nên lúc trước dù thư ký bận việc gì đó mà quên mất thì cho tới bây giờ cũng không thể nào không nhớ.

"Nếu không để con gọi hỏi ba." Cô chần chờ nói.

Tô Tú Vân chỉ chờ cô nói những lời này, lập tức nói được.

Kỷ Nhân bấm số, tiếng bíp bíp vang lên cho đến khi cúp máy nhưng vẫn không có người nhận điện thoại.

Gọi thêm hai lần, kết quả vẫn tương tự.

"Ba không bắt máy." Kỷ Nhân nhìn dì của mình.

Kỷ Nhân suy nghĩ một chút rồi nói: "Trên người con có một chút tiền, tháng này ba không gửi tiền vậy con sẽ đưa tiền của con cho dì."

Từ nhỏ đến lớn, tiền tiêu vặt mỗi tháng của Kỷ Nhân không ít, cộng với tiền mừng tuổi còn có tiền học bổng, trong thẻ cô có gần 10 vạn.

Cô chuyển cho Tô Tú Vân 1 vạn, lại thử gọi cho Kỷ Cảnh Minh vài lần, nhưng lần nào cũng nhận được câu trả lời lặp lại như "Cuộc gọi của bạn tạm thời không liên lạc được".

Đến buổi tối, điện thoại của Kỷ Cảnh Minh biến thành trạng thái tắt máy.

Trong lòng Kỷ Nhân dần trở nên bất an.

Sự bất an này khiến cô ngủ không yên, hơn 5 giờ sáng, cô gặp ác mộng.

Trong lòng Kỷ Nhân có một linh cảm xấu, ba làm công việc kinh doanh, giữ liên lạc là chuyện rất quan trọng sao có thể vô duyên vô cớ mà tắt máy được?

Kỷ Nhân càng nghĩ càng thấy không đúng.

Bất chấp hôm nay phải đi học, giờ phút này Kỷ Nhân chỉ có một suy nghĩ duy nhất là cô muốn đến gặp ba, hỏi xem trong nhà có phải xảy ra chuyện gì hay không.

Cô vớ lấy một bộ quần áo bên cạnh giường, mặc vào rồi chạy ra ngoài.

Hiện tại thời gian quá sớm, rất khó để gọi Didi, cô chỉ có thể vừa đi vừa tìm taxi.

Nhưng mà đã đi được nửa đoạn đường, bóng dáng một chiếc xe cũng chưa nhìn thấy.

Trong cửa hàng McDonald, mấy chàng trai vừa trải qua một đêm, tinh thần có hơi mệt mỏi.

Tưởng Nghị vừa ngáp vừa ăn hamburger, cậu lơ đãng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, nhìn thấy trên đường vắng có một cô gái đang nhìn xung quanh.

Bóng dáng kia trông rất quen thuộc.

Tưởng Nghị chơi game nên mắt hơi mờ, cậu xoa mắt vài cái, nhìn lại lần nữa, kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Chết tiệt! Cô gái kia thật đúng là Kỷ Nhân!"

Mấy người khác bị tiếng kêu của cậu thu hút, cũng đều tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Mới 5 giờ rưỡi, đi học sớm như vậy, thật khổ quá đi."

"Sao có khả năng là đi học, lúc này trường vẫn chưa mở cửa đâu."

"Này, anh Ngẩng, cậu biết Kỷ Nhân đi đâu không?"

Mọi người đều quay đầu nhìn Đoạn Ngẩng, nhưng chỗ ngồi bên cạnh đã không còn ai, chàng trai chân dài bước nhanh ra ngoài.

Kỷ Nhân càng chờ càng nôn nóng, không biết bây giờ nên làm sao mới tốt, trên vai bị người khác vỗ nhẹ một cái.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Đoạn Ngẩng.

Trong ánh nắng ban mai, dáng người chàng trai cao lớn, mỉm cười với cô.

Sáng sớm tinh mơ, giọng nói của anh khàn khàn lười biếng: "Cô ra ngoài sớm như vậy làm gì?"