Chương 9: “Diên Diên, em nhất định không được trở nên như thế đâu nhé"

Quốc vương đã chết.

Xung quanh thi thể của ngài còn vương vãi đầy những chiếc lông chim màu vàng kim, trong đó có không ít cái bị dính máu tươi, nhuộm thành một màu đỏ sẫm.

Đó là món đồ chơi mới của quốc vương dạo gần đây, nó bị nhốt trong l*иg sắt cả ngày chỉ để quốc vương thưởng thức, ngay cả trước khi chết, trong tay ngài vẫn nắm chặt cái l*иg chim được chế tạo từ vàng ròng và khảm kim cương.

Nếu quan sát kĩ sẽ thấy có không ít lông chim dính máu từ gốc, không bị nhuộm máu của quốc vương, thay vì nói là bị máu Quốc vương nhuộm đỏ thì đúng hơn là máu thuộc về con chim nhỏ kia.

Chỉ là cái l*иg sắt hỏng rồi, chim nhỏ đã biến mất, chỉ có lông vũ rơi đầy đất, cho thấy nó đã từng tồn tại ở hiện trường vụ án.

Sau khi nhìn thấy hiện trường vụ án, người phản ứng kịch liệt nhất với cái l*иg chim đó là vương hậu.

Không màng đến những người xung quanh ngăn cản, nàng xông lên, như trút hận mà đá vào cái xác, tức giận mà giẫm đạp lên l*иg chim, cũng mặc kệ thi thể quốc vương vẫn nắm chặt l*иg chim trong tay, vương hậu dùng giày cao gót dẫm đến khi nó nát bét.

“Không tính đám nam nhân và nữ nhân kia, nhưng mà chỉ là một con chim thôi, dựa vào cái gì chứ?!”

Vương hậu gầm lên giận giữ, giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Đời sống sinh hoạt của quốc vương hỗn loạn, nam nữ đều ăn, nàng chứng kiến quá nhiều lần chồng mình mang những gương mặt khác nhau tiến vào tẩm điện vốn nên thuộc về hai người bọn họ. Nàng yêu quốc vương, nàng cũng biết quốc vương yêu nàng, nhưng tình yêu của quốc vương quá nhiều, dù cho thế nào đi chăng nữa nàng cũng không thể độc chiếm được tình cảm của ngài.

Nàng vốn cho rằng khi còn sống thì không sao, ít nhất thì sự sống chết của quốc vương hẳn là phải thuộc về nàng.

Nhưng tất cả điều này, không ngờ, lại bị một con chim làm hỏng.

*

Lý Hòa nhìn cảm xúc thỏa mãn trên gương mặt Nhậm Tình đi ra từ trong phòng, liền chớp mắt sửng sốt, theo bản năng nhìn vào trong phòng, im ắng, không có một chút động tĩnh gì.

Tuy rằng không có người xem thì không cần phải diễn kịch, nhưng là một người có đủ tư cách làm diễn viên, việc đầu tiên là lúc nào cũng phải mang theo đạo cụ biểu diễn, sau đó ở thời điểm cần thiết liền có thể nhập vai.

Nhậm Tình am hiểu sâu sắc việc này, Lý Hòa phục vụ bên anh nhiều năm nên không cần phân phó liền tự giúp anh cất xe lăn vào cốp xe ô tô, sau đó ngồi trên ghế lái, chờ xe khởi động. Tuy rằng là vượt quá giới hạn cho phép nhưng Lý Hòa vẫn không thể kìm lòng, hỏi:

“…… Tiểu thư đâu?”

Nhậm Tình dựa lưng vào ghế ngồi ở phía sau, day day trán đè cơn đau đầu hiếm khi xuất hiện, nhưng qua kính chiếu hậu, có thể thấy rõ ngón tay run nhè nhẹ đang che đi đôi mắt.

Anh còn đang cười, khóe miệng cong lên trông cực kì vặn vẹo, như đang phải cố gắng kìm nén, nhẫn nại cái gì đó.

“Đêm qua hưng phấn, chơi có hơi quá mức rồi.”

Từ lúc cô gái nhỏ cúi xuống ôm lấy anh, vành tai hồng hào, cần cổ trắng nõn, cả cơ thể tỏa ra hương thơm mê người, không hề phòng bị mà bại lộ hết ngay trước mắt anh, tưởng tượng đến việc anh chỉ cần mở miệng cắn xuống là có thể dùng chính pheromone của mình để đánh dấu cô……

Suýt chút nữa anh đã xúc động xé mất đi lớp “mặt nạ” gắn bó theo mình nhiều năm, thầm nghĩ không màng điều gì mà cắn lên, sau đó đẩy cô xuống giường, đem những suy nghĩ, du͙© vọиɠ đen tối nhất, toàn bộ đều phát tiết trên người cô, ép cô phải tiếp nhận. Nếu như không tiếp được, anh sẽ nhốt cô lại, không màng ngày đêm mà cᏂị©Ꮒ cô, làm cho cô đê mê mụ mị, làm cho đến khi cô gái nhỏ đáng thương biến thành một con búp bê tìиɧ ɖu͙©, trong đầu chỉ nghĩ về việc bị anh làm, tốt nhất là mọi thứ của cô đều chỉ tỏa ra hương vị thuộc về riêng anh.

Nhưng như vậy nhất định cô sẽ hỏng mất.

Cô em gái bé bỏng không giống anh, cực kỳ yếu ớt, giống như thủy tinh dễ vỡ.

Rất nguy hiểm.

Nhậm Diên bị sốt. Thật xấu hổ khi phải tự nhủ với bản thân rằng cô lại sốt sau khi có một giấc mơ như vậy.

Sốt tới 38.9℃. Buổi sáng tỉnh dậy nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Nhậm Tình, cô xấu hổ đến mức muốn chết ngay tại chỗ.

Anh trai còn rất lo lắng nói rằng hôm nay sẽ ở lại để chăm sóc cô, nhưng cô không biết phải đối mặt như thế nào khi nhìn thấy anh, cô làm sao có thể, làm sao có thể ở trên giường của anh trai, được anh âu yếm trong l*иg ngực, ban đêm lại mơ giấc mộng không biết xấu hổ với anh như vậy?

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cô bật dậy khỏi giường, ôm lấy cái đầu còn lơ mơ, cảm nhận được phía bên dưới, qυầи ɭóŧ dính chặt vào hạ bộ. Khi vừa tỉnh lại, nhìn thấy mặt anh trai, ký ức trong lúc ngủ nháy mắt xuất hiện trong đầu, không chỉ về mặt tinh thần, mà còn cả thân thể của cô cảm nhận được rõ ràng có nước phun ra từ nơi đó.

Trong một khoảnh khắc, Nhậm Diên thật sự muốn chết.

Nhiều người nói rằng kí ức của trẻ con cực kỳ mơ hồ.

Nhưng Nhậm Diên lại nhớ rõ ràng, vào năm cô năm tuổi bị đưa tới nhà này, còn Nhậm Tình mười hai tuổi, khi đó, cô còn không hiểu việc phân hóa giới tính, chỉ biết khi ở gần anh là có thể ngửi được mùi hoa thủy tiên cực kì dễ chịu, hơn nữa anh với mẹ không giống nhau, anh luôn dịu dàng và tốt bụng, ngay cả khi cô làm phiền, anh cũng sẽ cười với cô rồi nói không sao, khiến cô tìm được cảm giác an toàn khó có được trong căn nhà xa lạ này.

Mẹ là người mang cô về, nhưng đối với cô mà nói, anh mới là người nhà của cô.

…… Rốt cuộc tại sao cô lại có giấc mơ như vậy với anh trai?

Cô còn nhớ rõ, cứ tầm năm ngày mẹ lại mang người xa lạ về nhà.

Đôi khi chỉ có một hoặc hai, đôi khi năm hoặc sáu người, thậm chí là cả một nhóm, chiếm đầy cả phòng khách, cả trai lẫn gái, Alpha, Beta hay Omega đều có. Mỗi lần bọn họ tới nhà, cô đều sợ hãi đến mức không dám bước ra phòng ngủ, cách qua cửa phòng cô đều có thể nghe được âm thanh bên ngoài có người khóc.

Có một lần, có rất nhiều người tới, ở từ buổi sáng đến tận buổi tối.

Những lúc như thế mẹ chẳng hề nghĩ đến cô, tất nhiên cũng không chuẩn bị cơm trưa với cơm chiều, cô chỉ có thể run rẩy nằm ở trên giường, mãi cho đến khi đêm đã khuya, bên ngoài không còn động tĩnh gì, cô mới dám mở trộm cửa ra xem, khi ra bên ngoài liền thấy một đống người trần trụi nằm ngã trên mặt đất, cô sợ hãi muốn khóc, nhưng bụng đói đến mức dạ dày quặn thắt lại, cô cố lấy dũng khí mới dám bước ra khỏi phòng.

Thân thể ở khắp nơi, có người còn đang cười một cách ngốc nghếch, trên cơ thể đầy những dấu vết của chất lỏng vừa mới khô. Trong không khí tràn ngập một mùi hương kì lạ, vừa ngọt vừa tanh, nồng nặc đến mức muốn nôn.

Cô cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân, cẩn thận không phát ra một âm thanh nào đi đến phòng bếp, nhưng mới vừa mở tủ lạnh ra, cô đã bị phát hiện.

“Ồ, còn có một cô bé sao?”

Đó là một ông chú trung niên với cái bụng bia như thai phụ, trên tay cầm cái ly rỗng, dường như là tới rót nước uống, khi quay đầu lại nhìn thấy cô, đột nhiên mở to hai mắt…… Như một con sói thấy được miếng thịt tươi, hai má đầy mỡ khẽ run, Nhậm Diên nhìn thấy đôi mắt gã lóe lên một tia gian xảo.

“Chậc, nhỏ như vậy, còn chưa phân hoá giới tính đâu, cũng không biết là ai mang vào.” Gã đặt ly nước xuống nói, chậm rãi tới gần cô, một bên hỏi, “Cô bé, từng bị chơi chưa?”

Nhậm Diên sợ hãi đến phát run, cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt, nửa từ cũng không nói được.

Người kia thấy phản ứng của cô như vậy, ý cười trên khuôn mặt càng sâu.

Gã duỗi tay muốn bắt lấy cánh tay cô, nói, “Mặc kệ cô bé là bị ai mang vào, cũng không thành vấn đề, chú có thể dạy cháu, đến đây chơi với chú.”

…… Chơi cái gì?

Chơi cái trò mà cô ở trong phòng ngủ nghe thấy ngoài cửa đầy những tiếng khóc tiếng kêu, cuối cùng sẽ giống những người ngoài phòng khách, biến thành một đám thú bông bị xé xác rồi ngã xuống mặt đất sao?

Cô không muốn……

Chỉ một giây trước khi ngón tay của người đàn ông sắp chạm vào cô, nỗi sợ hãi đã thúc đẩy cô vươn tay đẩy thật mạnh gã rồi bỏ chạy.

Người đàn ông dường như cũng không ngờ rằng cô gái nhỏ còn đang run rẩy, sợ đến mức không nói được lời nào lại đột nhiên chống cự. Gã bị cô đẩy ngã xuống đất. Sau khi phản ứng lại, gã lập tức nổi giận, vừa đứng dậy đã vươn tay định tóm lấy cô.

Nhậm Diên cảm thấy trong đời mình chưa bao giờ cô chạy nhanh như vậy, nhưng sức một đứa bé vẫn không thể sánh được với tốc độ của một người đàn ông trưởng thành. Vất vả một hồi cuối cùng cô cũng chạy được lên lầu hai, muốn nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, nhưng vừa mới lên lầu thì phát hiện ra một người nằm ở hành lang cũng đã tỉnh.

Người đàn ông phía sau cô hiển nhiên đã nhìn thấy, hét vào mặt người kia: "Nhanh lên! Bắt lấy nó!"

Nhậm Diên rõ ràng đã trải qua cái cảm giác tuyệt vọng như lúc này đây khi tuổi của cô chỉ là một con chữ số.

Người ở tầng hai chặn lối về phòng của cô, lòng bàn tay của người phía sau vừa tầm với cô nên cô không thể chạy trốn. Gọi mẹ cũng chẳng ích gì, mẹ là người nghiện nhất trong đám người này, lúc vừa đến nhà, chỉ cần chứng kiến hai ba lần “trò chơi” của mẹ liền hiểu.

Cô từ bỏ, thậm chí ngay cả cô cũng bắt đầu tưởng tượng bản thân giống như con búp bê bị hỏng, nằm cùng một chỗ với những người khác.

Nhưng chính lúc ấy, khóe mắt cô liếc qua góc hành lang bên kia, trong bóng tối đen kịt, còn có một bóng dáng khác đang đứng.

Bóng tối bao phủ nửa người trên của anh, Nhậm Diên thấy không rõ mặt anh, càng không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng chỉ cần dựa vào mùi hoa thủy tiên trong không khí đang lan tỏa đến cô, cổ họng bị bóp nghẹt cuối cùng cũng có thể phát ra tiếng nói.

“Anh…… Anh ơi……”

Cô thất tha thất thểu mà chạy về phía anh, ôm đùi anh, “Cứu em, anh ơi…… Cứu em……”

Trong trí nhớ của cô, Nhậm Tình không nói gì, nhưng cũng không đẩy cô ra, dường như có thể cảm nhận tầm mắt anh nhìn về phía đỉnh đầu mình, bên tai cô chỉ có tiếng thở dốc cùng tiếng tim đập vang lớn trong khoảng yên tĩnh, tiếng bước chân của hai người kia đã đi xa, còn có chút hoảng loạn.

Cho đến khi không còn một tiếng động nào của hai người họ, Nhậm Diên mới bị anh xách cổ áo nhấc lên.

“Diên Diên, em ở bên ngoài làm gì vậy?” Anh xách cô đối diện với mặt mình, cười hỏi.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nước mắt kiềm chế từ nãy đến giờ ngay lập tức trút xuống như mưa, ngay cả nước mũi cũng cùng tuôn ra.

Cô duỗi tay ôm cổ anh trai, đem cả cơ thể dính chặt lấy anh, khóc đến không thành tiếng:

“Đói…… Ăn…… Phòng bếp, phòng bếp…… Bắt em……”

Cô ôm cổ Nhậm Tình nói năng lộn xộn, cuối cùng mới nói được một câu với giọng đầy tủi thân: “Anh ơi, em đói quá……”

Cô nhớ rõ, cô khóc được một lúc thì Nhậm Tình mới nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô.

Tiếp sau đó, Nhậm Tình một tay ôm cô quay trở lại tới phòng bếp.

Lần này hoàn toàn khác với cảm giác khi cô một mình đi đến, khi đó cô sợ hãi và cảm thấy tất cả những người đang nằm dưới đất có thể nhảy bổ lên bắt cô bất cứ lúc nào, nhưng khi ở trong l*иg ngực của anh, cô chỉ cảm thấy rất thoải mái, thậm chí khi đi ngang qua cô nhìn thấy hai người kia rõ ràng là đã tỉnh dậy, nhưng khi thấy cô, hay chính xác hơn là khi nhìn thấy Nhậm Tình, họ lập tức nhắm mắt lại, giả vờ như chưa tỉnh.

Trong phòng bếp, anh lấy bánh mì ra, xé từng miếng bón cho cô.

Thấy cô bị nghẹn, lại rót cho cô một ly sữa bò, cô vươn tay định lấy, nhưng Nhậm Tình chỉ cho cô ôm cổ mình, sau đó dùng tay nâng ly, cho cô uống từng chút một.

Thật ra tuy rằng lúc đó Nhậm Diên rất đói bụng, nhưng khi nhìn thấy phòng bếp liền có cảm giác ăn không vào. Chỉ là động tác anh trai quá là dịu dàng, lại còn có chút ép buộc không thể trốn tránh, lúc ấy cô bị dọa đến mức cảm thấy mệt mỏi, ở trong lòng Nhậm Tình vui sướиɠ, không phản kháng điều gì, vậy nên anh cho cái gì cô liền ăn cái đó, đến cuối ngày cô thường ăn nửa cái bánh mì đã cảm thấy no, nhưng lại bị Nhậm Tình bón cho ăn hết sạch.

Đến khi giọt sữa cuối cùng cũng bị anh nghiêng cốc rót vào miệng cô, Nhậm Diên vẫn đang từ từ nuốt, anh trai cô trầm mặc nhìn cô một cái, đột nhiên lên tiếng.

Nhậm Diên vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy, giọng Nhậm Tình ở trong đêm tối yên tĩnh có vẻ vô cùng đột ngột, nhưng anh hoàn toàn không có ý định đè thấp âm lượng, anh nhìn về phía thân thể đang nằm trên mặt đất, tự nói với chính mình: “Chậc, ngày mai lại phải tìm người thay bỏ những thứ này.”

“Những thứ ghê tởm, thật không khác gì dòi bọ bò ra khỏi rãnh nước.”

Sau đó lại cúi đầu nhìn về phía cô, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười dịu dàng, trong bóng tối, ánh mắt dịu dàng giống như ánh trăng sáng, xuyên thấu nhìn về nơi sâu thẳm trong cô.

“Diên Diên, em nhất định không được trở nên như thế đâu nhé.”