Chương 11: “Không có cách nào cả, khi tôi nhìn thấy cậu, phía dưới liền cứng"

Triển lãm truyện tranh rất lớn, mọi người đều diện các trang phục cosplay đi tới đi lui, đây là lần đầu Nhậm Diên tới nơi như này, xem được một lúc liền hoa cả mắt, đầu óc choáng váng.

Tuy rằng Tiêu Vũ Thỏ cũng là lần đầu tham gia triển lãm, nhưng rõ ràng là cô thích ứng nhanh hơn nhiều, cô kéo Nhậm Diên đi chụp ảnh cùng nhóm Coser, hăng hái giới thiệu những bộ truyện tranh đứng đầu, nhìn thấy kẹp tóc đáng yêu trên tóc cô nàng nào cũng sẽ dừng lại khoa tay múa chân, hai người chơi vui vẻ vô cùng.

Trên đường tuy rằng cũng có người nhìn thấy hai cô gái Omega ở cùng một chỗ cũng có ý đồ đến gần, nhưng bọn họ đều bị Tiêu Vũ Thỏ trừng mắt mà chạy mất.

Mọi thứ đều rất suôn sẻ, cho đến khi một vị khách không mời mà đến xuất hiện.

“Vũ Thỏ?”

Tiêu Vũ Thỏ đang giúp Nhậm Diên cài một cái kẹp lông nhung liền nghe thấy tiếng gọi. Nhậm Diên phản ứng nhanh hơn Vũ Thỏ một chút, nhìn qua trước, lúc thấy người đi tới, cô hơi ngớ ra.

“Sở Nguyên?”

Giọng Tiêu Vũ Thỏ rõ ràng có vài phần kinh ngạc.

Người đàn ông không nhanh không chậm đến gần, trên người còn mặc cái tạp dề màu xanh ngọc bích có in dòng chữ “So-and-so Library”, nhưng chính sự mộc mạc và đơn giản đã tạo cho anh ta một dáng vẻ lười biếng nhưng lại không thể rời mắt, khó có thể làm giá trị nhan sắc của anh ta bị nhiễm bụi trần.

Anh đi đến trước mặt hai người, nhìn thấy Nhậm Diên, đôi mắt đào hoa nhướng lên, cười nói: “Bạn học Nhậm Diên, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

“Này,” Tiêu Vũ Thỏ có chút bất ngờ, “Hai người biết nhau sao?”

“Đương nhiên……”

“Không quen biết.”

“Chỉ là anh ta tới phòng vẽ tranh của chúng mình…… Làm người mẫu, gặp qua hai lần.”

Sở Nguyên bị cô cắt ngang, anh ta hơi sửng sốt nhưng rất nhanh lại cười rộ lên, ngầm thừa nhận câu trả lời của cô.

Tiêu Vũ Thỏ nghe vậy càng kinh ngạc, “Trùng hợp vậy sao? Cậu mà cũng đi làm người mẫu á?”

Sở Nguyên rõ ràng hiểu ý Tiêu Vũ Thỏ, nhún vai nói: “Tôi không được tự kiếm tiền nuôi bản thân sao.”

“Tôi còn nghĩ hôm nay nếu có cơ hội gặp mặt sẽ giới thiệu để hai người biết nhau, Diên Diên, cậu còn nhớ rất lâu trước đây mình từng nói với cậu, mình ở trên đường cứu một Beta bị quấy rầy không? Chính là Sở Nguyên đấy, triển lãm lần này cũng chính cậu ấy giới thiệu cho mình đó, còn có cuốn tiểu thuyết kia, cũng là cậu ấy đề cử.”

Nhậm Diên nhớ rõ chuyện kia. Lúc ấy Tiêu Vũ Thỏ nói ở trên đường gặp một Beta rất xinh đẹp bị vài người chặn ở ngõ nhỏ, vừa vặn lúc ấy đám Alpha không nghe lời trong trường học không biết vì sao tự nhiên lại trở nên lương thiện, thời điểm đó tâm trạng cô buồn bực không có nơi để phát tiết, thật vất vả mới gặp phải kẻ xấu quấy rầy người tốt, lần đó cô nàng xuống tay cực kỳ tàn nhẫn……

Lúc ấy Tiêu Vũ Thỏ chỉ tập trung giải thích cô đã dùng quyền như thế nào để hạ gục đám côn đồ, còn về Beta xinh đẹp kia chỉ được nhắc đến một lần, Nhậm Diên nghe qua còn tưởng rằng người bị quấy rầy là con gái…… Nhưng dù sao việc đã qua được hơn một năm trước rồi, khi đó bọn cô vẫn còn đang học cấp ba.

Nhậm Diên mím môi không nói, nhưng Sở Nguyên vẫn luôn đứng ở bên cười tủm tỉm, chờ Tiêu Vũ Thỏ nói xong mới lại nhìn về phía cô, thong thả ung dung mà mở miệng: “Bạn học Nhậm Diên cũng đọc cuốn tiểu thuyết kia sao? Em cảm thấy thế nào?”

“A đúng rồi!” Tiêu Vũ Thỏ được Sở Nguyên nhắc một chút cũng nghĩ tới, hưng phấn nhìn về phía cô, “Diên Diên cậu thấy sao? Cậu cảm thấy ai là hung thủ?”

Ánh mắt người đàn ông như có như không dừng trên người cô, làm cô có chút bực bội. Cuối cùng cô trấn tĩnh lại, cố gắng không để ý đến nữa.

Quay đầu lại nói xin lỗi với Tiêu Vũ Thỏ: “Hai ngày trước mình bị bệnh nên chưa xem đoạn sau, hiện tại mới đọc đến đoạn Thái Tử thẩm vấn hoàng hậu.”

“Vậy à, thế mình không nói cho cậu biết trước kịch bản đâu, cậu cứ từ từ mà xem.”

Nhậm Diên gật đầu.

Cũng không biết sao Tiêu Vũ Thỏ và Sở Nguyên lại quen nhau, nhưng đối với Nhậm Diên, sự việc ở phòng vẽ tranh và ở cổng trường vẫn còn rõ trước mắt cô, cô thật sự không muốn ở cùng tên Beta nam này. Thấy hai người bọn họ đang tán gẫu, cô vốn định lấy cớ kéo Tiêu Vũ Thỏ rời đi, kết quả còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Sở Nguyên đột nhiên nói:

“Nhắc mới nhớ, Vũ Thỏ, tác giả truyện tranh mà cậu thích kia tổ chức một buổi ký tên, chuẩn bị bắt đầu rồi đấy, mọi người đều xếp hàng cả rồi.”

“A! Thật sao!” Tiêu Vũ Thỏ kiễng chân nhìn thoáng qua, quả nhiên, nơi đặt biển hiệu đã chật kín người.

“Cậu mau đi đi, yên tâm, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc Nhậm Diên.”

Anh ta đảo mắt một vòng, lộ ra một nụ cười vô hại.

“A…… Cảm ơn cậu! Xin lỗi Diên Diên, mình sẽ quay lại sớm nha!”

Tiêu Vũ Thỏ nói xong, giống như một cơn gió, cô còn chưa kịp cản đã chui vào trong đám đông.

Nhậm Diên: “……”

“Rốt cuộc là cậu muốn gì?”

Nhậm Diên xoay đầu, lạnh nhạt nhìn về phía người đàn ông không có ý tốt này.

Khỏa thân ở phòng vẽ tranh, lôi kéo ở cổng trường, hiện tại còn cố ý để Tiêu Vũ Thỏ đi mất, cô thậm chí còn nghi ngờ rằng anh ta tiếp cận Tiêu Vũ Thỏ cũng chỉ vì có ý đồ này.

Sở Nguyên nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên mím môi cười, cơ thể dựa vào cây cột bên cạnh.

“Trước đó, hỏi cậu một vấn đề được không?”

“…… Cái gì?”

Sở Nguyên nâng tay lên, Nhậm Diên thấy thế thì cảnh giác lùi về phía sau một bước, nhưng anh ta chỉ vươn tay duỗi xuống túi quần, lấy trong túi ra một hộp thuốc lá, rút một cây ra, cũng không bật lửa mà chỉ ngậm ở giữa môi.

Thấy động tác của Nhậm Diên, anh ta còn cười cười với cô.

“Cậu cảm thấy, con chim do quốc vương nuôi đã đi đâu?”

Nhậm Diên nghe thấy vấn đề này còn sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra anh ta đang nói về nội dung của cuốn tiểu thuyết kia.

Trong tiểu thuyết, quốc vương rất yêu thích con chim nhỏ mới sở hữu, nhốt nó ở trong l*иg sắt, lúc nào cũng mang theo bên cạnh, kể cả khi đã chết, trong tay vẫn nắm chặt cái l*иg sắt chế tạo cho con chim.

Chỉ là sau khi quốc vương chết, tung tích con chim kia cũng biến mất.

“Sao tôi biết được, tôi mới xem phần mở đầu.”

Sở Nguyên nghe vậy khịt mũi hừ nhẹ một tiếng, hai hàm răng nghiền mẩu thuốc lá, phần điếu thuốc lộ ra bên ngoài cũng lắc lư theo. Giờ phút này, Nhậm Diên đột nhiên cảm thấy anh ta rất giống một người.

“Cho cậu một cái spoiler không quan trọng,” anh ta nói, “Đến cuối truyện, tác giả vẫn không nói con chim kia đi đâu, cho nên cậu có thể suy đoán.”

“…… Vậy, vì sao tôi phải trả lời vấn đề này của cậu?”

Sở Nguyên cười, “Đây là Give and take, không phải vừa rồi cậu cũng hỏi tôi vấn đề khác sao? Dùng đáp án của cậu, để đổi đáp án của tôi.”

Nhậm Diên cắn môi.

Thật ra cô không muốn chơi cái Give and take với anh ta lắm, nhưng kẻ khả nghi này đã tiếp cận Tiêu Vũ Thỏ, hơn nữa dường như còn rất quen thuộc với cô nàng, rốt cuộc Nhậm Diên cũng không biết anh ta muốn làm gì.

Trong cuốn sách, ở những phần mà cô đã đọc, loại trừ Thái Tử, ba nghi phạm khác ít hay nhiều đều có liên quan đến con chim nhỏ kia.

Vương hậu ghen ghét con chim nhỏ kia vì đã cướp đi “cái chết” của quốc vương, ngay cả khi quốc vương chết và chim nhỏ mất tích, bà ta còn dẫm đạp lên cái l*иg sắt để trút giận.

Tình nhân bị vương hậu buộc tội nói rằng nàng ta cũng rất ghét con chim nhỏ kia, hơn nữa còn từng vì chim nhỏ mà trang trí l*иg sắt bằng hoa hồng nguyệt quý mới nở, điều này cho thấy rằng nàng ta từng có cơ hội tiếp xúc gần gũi với con chim nhỏ.

Mà ở trên người công tước đại nhân, mọi người phát hiện một chiếc lông chim màu vàng được coi là thuộc về con chim kia.

Cô nhớ lại phần mô tả trong sách, do dự một hồi lâu mới nói: “Con chim nhỏ kia…… Bị gϊếŧ sao? Có lẽ bị công tước gϊếŧ, chắc là thông qua cách cướp sủng vật để trả thù quốc vương?”

Sở Nguyên nghe xong, không tỏ ý kiến mà cười cười, nói: “Nếu như theo lời cậu nói, vị công tước đại nhân kia có thể làm được, hẳn là hắn sẽ rất vui vẻ.”

“Vậy câu trả lời là gì?”

“Không có đáp án, trong sách không có đáp án, sao tôi biết đáp án được.”

“……”

“Nhưng, tôi muốn nói,” anh ta hạ thuốc lá bên môi xuống, khóe miệng nhếch lên, đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa, “Chắc là bị ăn rồi.”

“…… Ăn?”

“Đúng vậy,” Sở Nguyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, hé miệng làm ra động tác nuốt nước miếng, “Trước khi chết nó đã bị quốc vương ăn thịt.”

“Trực tiếp nuốt vào trong bụng, xương cốt cũng không nhả, cho nên mới không tìm thấy nó ở nơi nào hết.”

Nhậm Diên buồn nôn.

Cô bắt đầu hối hận khi đứng nói chuyện với tên đàn ông kỳ quái này, sau khi ném lại một câu “Cậu thật ghê tởm”, cô liền vội quay đầu định rời đi.

Nhưng lại bị Sở Nguyên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay.

“Give and take còn chưa kết thúc đâu, thưa quý cô.” Anh ta một tay tùy tiện ném thuốc lá xuống đất, một tay kéo Nhậm Diên tới trước mặt mình, cúi đầu, tiến sát gần cô, “Không phải cậu muốn biết, rốt cuộc tôi muốn làm gì sao?”

Nhậm Diên dùng sức né tránh, nhưng không thể tránh thoát, cô chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn, cũng không muốn nhiều lời với anh ta.

Anh ta hiển nhiên không quan tâm đến ánh mắt của cô, trên mặt thậm chí còn lộ ra biểu cảm ngả ngớn mà cô từng thấy ở cổng trường.

“Tôi cho rằng từ lúc bắt đầu biểu hiện của tôi đã rất rõ ràng, nhưng nếu cậu vẫn không biết, tôi cũng không ngại nói thẳng với cậu.”

“Tôi muốn làm cậu.”

“Không có cách nào cả, khi tôi nhìn thấy cậu, phía dưới liền cứng.”

Anh ta ghé vào tai Nhậm Diên, nhẹ giọng mê hoặc nói: “Thế nào? Dù sao tôi cũng là Beta, cậu có lên giường với tôi cũng sẽ không bị đánh dấu, muốn thử không?”

Cô thật sự buồn nôn.

Người đàn ông này gần đến mức cô có thể cảm nhận rõ hơi thở của anh ta phả lên da thịt của mình, phảng phất mùi thuốc lá, tất cả những điều này, ngay cả ánh mắt khi nhìn cô cũng khiến cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Cô cũng không biết vì sao từ lúc nhìn thấy anh ta lúc ở phòng vẽ tranh đã cảm thấy khó chịu như vậy.

Bởi vì anh ta, thật sự rất giống với người kia —— mẹ của cô.

Cũng may di động của cô vang lên đúng lúc, Sở Nguyên cũng nghe thấy, buông bàn tay đang nắm lấy cô, lui về phía sau một bước, trên mặt lại quay về nụ cười vô hại kia, dường như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng Nhậm Diên mặt lạnh như băng liếc mắt nhìn anh ta một lượt, xoay người lấy điện thoại từ trong túi ra.

Cô vốn cho rằng là Tiêu Vũ Thỏ ký tên xong quay lại không tìm thấy hai người bọn họ nên mới gọi điện thoại —— chắc Sở Nguyên cũng nghĩ như vậy nên lúc nãy mới thoải mái mà buông tay cô ra —— kết quả lấy điện thoại ra thấy người gọi là bạn học ở phòng vẽ tranh.

Trong lòng thoáng có một dự cảm không lành.

Ấn nút trả lời, quả nhiên ——

“Diên Diên, người kia lại tặng hoa cho cậu!”