Tuy rằng Thẩm Tự lười cùng người như anh ta hư tình giả ý, nhưng trên mặt vẫn thể hiện sự đồng ý, khẽ gật đầu “Tiền thì không cần, đồ vật ở đây phải không?”
“Ở đây, đều ở đây.” Triệu Đông Dương đưa mắt ra hiệu cho trợ lý cách đó không xa, rất khách sáo với cô, anh ta lùi lại bên cạnh một bước, dẫn cô vào bên trong: “Sao có thể để cô làm không công được? Cô cũng đừng khách sáo với tôi, cứ thoải mái ra giá đi.”
Hệ thống an ninh trên du thuyền rất tốt, những món đồ cổ kia được niêm phong trong hộp kính trưng bày, xung quanh có vệ sĩ riêng bảo vệ hai mươi tư tiếng đồng hồ, ngoài ra còn có trang bị dụng cụ giám sát.
Đưa mắt nhìn sang, là mấy bình sứ và đồ tráng men, ở giữa là một chiến mã mạnh mẽ thời Đường, men sứ sáng bóng.
Là Đường Tam Thải.*
*Một loại gốm sứ tráng men thời Đường.
Mấy cái bình sứ đầu nhà thanh dễ phân biệt, không cần lãng phí thời gian, nhưng thứ khó phân biệt thật giả là con ngựa tam thải kia.
Thẩm Tự đưa tay sờ xuống thân ngựa, khẽ gõ vài cái, ánh sáng chiếu qua, dấu vết khác thường trên con ngựa phản chiếu qua các khe hở. Cô trầm mặc đứng dậy, dùng dụng cụ quan sát phần thân và lớp men.
Chỉ hai phút, cô đem con ngựa tam thải đặt lại chỗ cũ.
“Thứ này lấy ở đâu?” Thẩm Tự bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Bao Cổ Trai, nói là vừa tìm được dưới đáy biển, khiến tôi phải bỏ ra số này.” Triệu Đông Dương chìa ba ngón tay ra, quơ quơ “Ông già nhà tôi thích đồ cổ, bình thường rất thích sưu tầm mấy thứ này, giá cả cũng chấp nhận được nên tôi mới ra tay.”
Thẩm Tự hơi ngừng lại, tháo găng tay ra: “Anh bảo người cất đồ đi, thứ này tôi nhìn không ra.”