Trương Khang nắm tay em gái đi bộ qua đường đối diện. Đang đi nửa chừng, Trương Giao đột nhiên ngừng lại. Cô bé cúi đầu xuống hét lớn:
“AA…”
Người đi đường nghe thấy tiếng la của cô bé thì ngoảnh lại nhìn. Trương Khang luống cuống bịt miệng em gái lại để cô không làm phiền đến mọi người.
“Suỵt! Em đừng la lớn mọi người đang nhìn chúng ta kìa.”
“Ưm ưm…”
Trương Giao nắm tay anh trai, tay còn lại cô bé chỉ xuống chân mình.
Khi ấy, Trương Khang mới cúi đầu xuống. Anh vừa nhìn đã hét lên còn lớn hơn cả Trương Giao.
“Đạp c*t hả?”
Trương Giao nhõng nhẽo, bật khóc.
“Hu hu hu…”
“Hơiii…con chó nào mất nết dữ vậy. Em đứng im ở đây để anh đi tìm nó.”
“Anh!!!”
Cô bé nắm tay anh trai lại, nói trong tức tưởi.
“Chùi dép cho em đi!”
Trương Khang hơi cúi người xuống nhưng thấy lỗ mũi khóc đến đỏ như một chú hề của em gái liền muốn trêu chọc, anh né ra xa.
“Thúi lắm anh không chùi đâu.”
“Oaaa…mẹ ơi!”
“Thôi thôi, anh chùi là được rồi.”
Nghe Trương Giao gọi mẹ anh có chút rén. Lỡ như có người quen nào đi ngang qua thấy cảnh này về mách với mẹ anh thì toang. Bà sẽ đánh anh một trận ra khoai ra ngô mất.
Sau khi chùi dép cho Trương Giao xong, anh lấy tay xoa đầu cô bé mắng.
“Mới sáng đã dẫm lên thứ không sạch sẽ rồi. Anh thật xúi quẩy khi đưa em đi học.”
“Aa…rối tóc em đồ ngốc!”
Trương Giao dùng tay nhỏ bé của mình đánh anh trai nhưng không thể với tới.
“Đánh không? Lần sau anh sẽ bỏ mặt em cho coi.”
Trương Khang trực tiếp xách cô bé lên như một con gấu bông không trọng lượng.
Tuy hai anh em thường cãi nhau nhưng thật ra anh rất thương con bé. Nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần nhìn thấy nó là anh lại muốn chọc cho nó xù lông nhím lên, trông hài làm sao ấy. Những lúc không có con bé ở nhà cũng có chút buồn.
Ngôi trường mầm non rất nhanh đã hiện ra trước mắt anh. Trương Khang đang định tống đứa em gái vào trong trường thì vô tình nhìn thấy cô bé Mai Ly hôm qua.
Mẹ của cô để cô đứng trước cổng trường rồi bỏ đi trong vội vã. Một mình cô bé đứng đó, mí mắt sụp xuống như sắp khóc đến nơi.
Trương Khang đứng từ xa vô cùng khó chịu với cảnh tượng này. Anh đặt Trương Giao xuống đất, ngồi xuống vừa chỉ tay vừa nói với cô bé:
“Trương Giao, em thấy cô bé đứng một mình trước cổng không?”
“Có ạ.”
Trương Giao ngây thơ nhìn theo hướng tay anh trai.
“Anh nói cô bé đó từ thành phố chuyển về mới được mấy ngày chưa quen nơi đây. Cho nên, giờ anh đưa em đến đó em làm quen với bạn để bạn không bị cô đơn. Được không?”
Cô bé cắn móng tay, do dự.
“Nhưng…”
Thấy em gái phân vân, Trương Khang liền dùng đến đồ ăn để dụ dỗ.
“Vậy đi, nếu em làm theo lời anh thì sau này anh sẽ để dành tiền tiết kiệm của mình mua kẹo cho em.”
Nhắc đến kẹo, hai mắt Trương Giao lấp lánh như ngôi sao. Cô bé gật đầu đồng ý trong tích tắc.
Trương Khang đạt được mục đích của mình thì đắc ý, anh xoa đầu Trương Giao như lời khen. Sau đó, dẫn cô bé đi đến chỗ Mai Ly.
Nhìn thấy Mai Ly vẫn đứng im ở đó không có ý định vào lớp. Trương Khang giả vờ như gặp cô liền chào hỏi:
“Là bé Ly này! Em học ở đây à?”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, nhận ra người quen Mai Ly khẽ gật đầu.
“Vâng ạ.”
“À, em anh cũng học ở đây. Hai đứa làm quen đi.”
Trương Khang vội kéo Trương Giao về phía trước không quên nói nhỏ với cô bé.
“Nếu như em muốn ăn kẹo thì làm như những gì anh đã nói.”
“Hừm!”
Trương Giao đi đến nắm tay Mai Ly. Cô bé tự nhiên nói với cô:
“Chào bạn, mình là Trương Giao, anh mình kêu mình làm quen với bạn.”
“Cái con bé này, không cần nói vế sau đâu.”
Anh nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo Trương Giao. Nhưng biết sao được, bởi vì em ấy vẫn còn là một đứa con nít.
“Nhưng anh đã nói vậy mà.”
Trương Giao bực mình hét lên. Mấy đứa trẻ gần đó đều bị giật mình có cả Mai Ly. Cô sợ sệt lùi về sau.
Cũng may Trương Khang đã nhận ra điều này, anh bịt miệng Trương Giao lại. Cười trừ với Mai Ly.
“Em đừng sợ, con bé chỉ lớn mồm thôi chứ lòng dạ của nó tốt lắm.”
“Vâng.”
“Giờ hai đứa vào lớp đi, trưa anh quay lại.”
Anh nắm tay Trương Giao và Mai Ly kéo vào trong trường.
“Trưa nay mẹ rước em, anh đừng đến nữa tên ác ma.”
Trương Khang nhếch môi, cố ý khıêυ khí©h cô bé.
Trương Khang nhếch môi, cố ý khıêυ khí©h cô bé.
“Vậy hả, trưa nay anh còn định mua kẹo cho mà em nói thế thì đỡ tốn tiền.”
Nghe đến kẹo, Trương Giao liền thay đổi thái độ. Cô bé làm mặt dễ thương nói:
“Anh ơi, trưa nay anh nhớ đến đón em nha.”
“Cóc có.”
Trương Khang quay người bỏ đi, trong lòng đầy thỏa mãn. Còn Trương Giao thì bất mãn hét lên.
“Tên ác ma! Anh không đến thì đừng có trách em!”
Mà những cảnh này Mai Ly đứng bên cạnh đều nhìn thấy và cảm nhận được. Vì là con một nên cô không hiểu cảm giác có anh lại vui đến thế. Bản thân cũng muốn ước có một người anh trai giống Trương Khang, nhưng nghĩ đến ba mẹ cô mong muốn đó lại không dám nữa.
Điều sinh ra và hít thở trong một bầu không khí. Nhưng một người luôn hạnh phúc trong cuộc sống của họ, người còn lại thì ngột ngạt đến khó thở.