Chương 1: Lần Gặp Mặt Đầu Tiên

Giữa biển người mênh mông, tôi không mong sẽ tìm được một người hoàn hảo cho mình, chỉ mong tìm thấy một cuộc sống hạnh phúc cùng người mình yêu. Đó là tất cả những gì tôi đã nghĩ khi gặp anh.

Mãi yêu anh, Trương Khang!

….

Cô tên là Mai Ly nhưng lúc nhỏ, khi sinh ra cô khóc lớn khiến cho hai má ửng đỏ. Sau đó, mẹ cô chuyển sang gọi bằng một cái tên dễ thương khác Cà Chua.

Năm cô lên ba, đó cũng là lúc cô gặp được Trương Khang trong một tình huống ngượng ngùng khiến anh đỏ hết cả mặt vì xấu hổ. Nhưng sau này lớn lên cô cũng quên mất chuyện đó. Sau nhờ Trương Khang nhắc lại cô mới nhớ.

Vì cuộc sống chật vật, gia đình cô từ trên thành phố chuyển về quê ngoại sinh sống. Ngoại thì ở một mình trong khu nhỏ của thôn làng. Ở đây xe cộ không tấp nập nhưng những con sông, con kênh thì luôn ngập xuồng, ghe. Tiếng mái chèo khua nước luôn là thứ âm thanh vang vọng bên tai. Đặc biệt, ở đó có rất nhiều loại cây trồng không thể đếm xuể.

Buổi sáng hôm đó là một ngày vui vẻ sau khi cô về quê ngoại được một tuần. Mẹ cô đưa cô đến một quán hủ tiếu nhỏ ở đầu làng.

“Mẹ con cái Như đi ăn đó hả. Mau ngồi xuống đi, ăn gì chú làm cho.”

Chú Sáu vừa nhìn thấy mẹ con cô, vẻ mặt hớn hở, chất phác hiện rõ trên gương mặt.

“Dạ cho cháu hai tô hủ tiếu đầy đủ.”

“Có ngay đây.”

Chú liền quay vào trong xe hủ tiếu, chế biến.

Trong lúc chờ đợi món ăn, cô nhàn rỗi lấy hai chiếc đũa từ trong ống tre ra mà nghịch ngợm trên bàn. Mẹ cô ngồi bên cạnh nhưng không quan tâm gì mấy. Bởi vì bà đang bận chăm chú bấm điện thoại. Đôi lúc liếc qua nhìn cô, nhắc nhẹ rồi tiếp tục công việc của bà. Còn cô thì vẫn ngoan ngoãn nghịch hai chiếc đũa của mình. Mọi chuyện sẽ không có gì cho đến khi hai cậu học sinh từ đằng xa đi đến.

“Ê Khang, ngày nào mày cũng đến quán chú Sáu ăn không thấy chán à. Chủ nhật mày cũng không tha cho tao là sao.”

Thế Anh đi bên cạnh ủy khúc trong lòng nói.

“Suỵt! Mày nói vậy không sợ chú Sáu nghe được sẽ buồn sao. Tao đi ăn ở đây là bởi vì từ đầu đến cuối làng mình không có ai bán hủ tiếu vừa ngonnn vừa rẻeeeee như chú Sáu.”

Trương Khang vừa nói vừa dùng khẩu hình miệng của mình để diễn tả cho Thế Anh biết nỗi lòng bên trong của anh. Nhưng cậu nhìn miệng Trương Khang lại trề môi bảo:

"Xời, nghe mày nói tao nghĩ mày có ý đồ với chú Sáu thì hơn. Biết đâu mày thương thầm trộm nhớ chú ấy."

“Mày vừa nói cái gì? Ngon nhắc lại tao xem.”

Trương Khang liếc mắt nhìn cậu, anh xoăn tay áo lên muốn dạy dỗ cho tên ất ơ này một bài học. Lấy đâu ra cái thói suy nghĩ lệch lạc ấy.

Những tình huống thế này, Thế Anh hiểu chuyện liền nở một nụ cười tươi như ánh nắng ban mai. Cậu vội kéo tay Trương Khang vào trong quán.

"Món ăn tinh thần buổi sáng, vui vẻ không quạo. Nào, tao với mày vào ăn kẻo hết phần."

Mọi hành động của Trương Khang đều bị giải trừ chỉ vì nụ cười và sự nhanh nhảu của Thế Anh. Anh cũng không thể làm gì hơn ngoài việc nở nụ cười không vui trên khuôn mặt, đi vào cùng với cậu.

Hai người vừa ngồi xuống, Thế Anh nhanh miệng gọi món.

“Chú Sáu làm cho hai đứa con hai tô hủ tiếu đặc biệt nha.”

“Ừ, hai đứa ngồi đợi chú xíu.”

Trương Khang nhìn Thế Anh khinh thường ra mặt.

“Lúc nãy còn than thở, vô tới quán đã gọi hai tô đặc biệt. Sau này chắc tao phải gọi mày là hai mặt thay vì cái tên Thế Anh.”

“Ha ha…con người sống phải có lúc này lúc khác. Có một mặt không theo kịp thời đại."

Trong lúc Mai Ly đang nghịch chiếc đũa trên tay đột nhiên rơi xuống đất, vô tình lăn đến bên cạnh chân Trương Khang. Mai Ly ngây thơ rời khỏi ghế đi đến nhặt chiếc đũa lên theo phản xạ.

Trương Khang đang nói chuyện với Mai Ly cũng vô tình đánh rơi chiếc đũa xuống đất. Giây phút anh cúi đầu xuống cũng là lúc Mai Ly ngẩng đầu lên. Mối lương duyên của cô và anh cũng bắt đầu.

Chụt!!!

Một nụ hôn lướt nhẹ qua bờ môi của cả hai người. Trương Khang như đứng hình tại chỗ, anh mở to mắt ra nhìn Mai Ly. Đây chính là nụ hôn đầu tiên của anh thế mà lại chạm vào môi của một cô bé còn chưa cai sữa. Việc này khiến một cậu thiếu niên như anh vô cùng ngượng ngùng. Gương mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Trước sự xấu hổ của anh, Mai Ly hơi nghiêng đầu nhìn anh trông khó hiểu. Cô cũng không hiểu việc vừa rồi là gì. Chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng như mẹ cô từng hôn cô vậy. Vẻ mặt cô hồn nhiên hỏi anh:

"Anh ơi, sao mặt anh lại đỏ hết vậy? Anh bị bệnh sao?"

"Anh..."

Câu hỏi của Mai Ly tuy đơn thuần nhưng không hiểu sao anh lại ngại không dám trả lời cô. Cảm giác giống như có thứ gì đó chặn lại.

Lúc này, Thế Anh ngồi bên cạnh đương nhiên chứng kiến hết mọi chuyện. Cậu ta đánh vào vai Trương Khang trêu chọc.

"Êy bạn tốt, làm gì mặt đỏ vậy? Em gái hỏi kìa."

"Tao..."

Anh nhìn sang Thế Anh rồi quay qua Mai Ly, đôi mắt tròn xoe của cô bé làm đầu óc anh trống rỗng.

Đột nhiên mẹ Mai Ly từ phía sau đi đến nắm lấy tay cô, gương mặt có chút gấp gáp.

"Về thôi, hôm khác chúng ta ghé ăn sau."

Mẹ Mai Ly bế cô lên rồi quay sang chú Sáu nói:

"Con về trước nha chú Sáu, tiền con để trên bàn hôm khác con qua ăn sau."

Nói rồi bà đưa Mai Ly rời đi trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác của Trương Khang. Anh bất giác nhìn theo bóng họ.