Chương 17: Cũng là người tốt

Dịch: Sou Sou

Khâu Vân hiểu rằng Tư Cảnh Hoài có hứng thú với Nhan Hạ.

Hắn lè lưỡi liếʍ răng hàm sau, trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng không khỏi nhìn Nhan Hạ đứng ở một bên với ánh mắt ngoại vi.

Nhan Hạ thật sự rất hấp dẫn, khó trách Tư Cảnh Hoài sẽ ra tay.

Tư Cảnh Hoài lên tiếng, Nhan Hạ không còn có thể hèn nhát nữa, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh anh.

Vừa ngồi xuống, cô đã có thể ngửi thấy mùi hương gỗ đặc biệt trên cơ thể Tư Cảnh Hoài, trong lòng có chút khó chịu.

Cô cảm thấy như mình đang ở trên một con tàu cướp biển.

Sau khi chơi vài ván, Tư Cảnh Hoài có vẻ mệt mỏi, lười biếng ném bài lên bàn, nhẹ giọng nói với cô: “Cô chơi đi.”

Nhan Hạ thu hồi suy nghĩ, nhướng mày nhìn anh: “Anh có chắc không?"

Cô chưa bao giờ có hứng thú với việc chơi bài, nhưng cô rất thông minh, sau khi nhìn vài lá bài này, cô đã tìm ra luật chơi.

Tư Cảnh Hoài hừ một tiếng, dùng đôi mắt phượng nhìn chằm chằm cô: “Thắng thì là của cô, thua thì là của tôi.”

Nhan Hạ cười, không hề sợ hãi, cầm bài của Tư Cảnh Hoài bắt đầu chơi.

Những người ở bàn này đều có địa vị cao, số ván chơi đánh bài cũng không hề nhỏ.

Mặc dù cô đồng ý với điều kiện của Tư Cảnh Hoài nhưng không có nghĩa là cô không tức giận và muốn dạy cho Tư Cảnh Hoài một bài học.

Vì vậy, lần nào cô ấy cũng cố tình thua.

Khi lá bài cao hơn người khác, cô sẽ cầm lá bài và không đưa ra.

Sau khi thua cuộc, cô cười nham hiểm với Tư Cảnh Hoài: “Thật xin lỗi, Tư thiếu, kỹ năng của tôi hơi kém."

Tư Cảnh Hoài ngậm một điếu thuốc trong miệng và lười biếng liếc nhìn cô, vẻ mặt hoàn toàn thờ ơ.

Nửa giờ sau, Nhan Hạ thua hẳn 50 triệu.

Ngay khi cô tiếp tục nỗ lực và sắp mất đi 50 triệu thứ hai thì một cơ thể ấm áp đột nhiên bao bọc sau lưng cô.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Chậc, nếu bị đồn ra ngoài thì mặt mũi của tôi để đâu nữa."

Anh dường như vô tình lấy một lá bài trong tay Nhan Hạ ra, đầu ngón tay của anh ta vô tình hay cố ý lướt qua mu bàn tay của Nhan Hạ.

Thân thể Nhan Hạ cứng đờ.

Thực tế, bề ngoài cô trông khá xinh đẹp, ăn mặc chững chạc, quyến rũ, nhìn như đã trải qua nhiều trận chiến.

Trên thực tế, những người biết rõ về cô đều biết rằng tuy trông cô khá cởi mở nhưng thực ra cô lại khá bảo thủ và không quen thân mật với đàn ông ở nơi công cộng.

Đêm đó với Tư Cảnh Hoài có lẽ đã dùng hết dũng khí tích lũy suốt hai mươi năm qua.

May mắn thay, ngay sau đó Tư Cảnh Hoài đã lùi lại và giữ khoảng cách với Nhan Hạ.

Nhan Hạ không dám làm loạn nữa, thành thật đánh bài, như sợ Tư Cảnh Hoài lại làm chuyện gì đó.

Chỉ có Ôn Nhụy nhìn cô cùng Tư Cảnh Hoài tương tác, tựa hồ có điều gì đó trong lòng.

May mắn thay, bọn họ chơi chưa được bao lâu thì bàn chơi bài chia tay.

Tư Cảnh Hoài nói anh có việc phải rời đi trước. Ngay khi anh vừa rời đi, Ôn Nhụy đã nói: "Tao nghi Tư Cảnh Hoài có hứng thú với mày đấy."

Cô nói với vẻ mặt áy náy: “Đừng nói nhảm.”

“Tao vừa ký hợp đồng với anh ấy, nếu không có chuyện gì thì tao đi trước.”

Không muốn ở lại đây nữa, cô quay người lao ra ngoài câu lạc bộ, lên xe và rời đi.

Sau khi rời câu lạc bộ, cô đến bệnh viện nơi mẹ Tô Tô đang ở. Khi đến nơi, Tô Tô đang ngồi trước giường mẹ mình, gọt táo cho bà.

Nhan Hạ cầm giỏ trái cây trong tay, nhẹ nhàng gõ cửa.

Trong phòng hai người nhìn về phía cô, Tô Tô nháy mắt với cô.

Quen biết nhiều năm như vậy, Nhan Hạ lập tức hiểu được ý tứ của Tô Tô, cô mỉm cười tiến tới giao đồ mình mang theo: “Dì Tô, nghe nói dì bị bệnh nên con tới đây thăm. Dì có sao không ạ?"

Vào hồi còn học đại học, Nhan Hạ thường đến nhà Tô Tô để ăn tối cùng nhau và hai người họ đã quen nhau từ lâu.

"Ta nghe Tô Tô nói hiện tại con rất bận, không cần tốn thời gian đến thăm ta đâu." Tô Khâm tuy nói như vậy nhưng lại không giấu được nụ cười trên mặt.

Hai người trò chuyện một lúc, sau đó Nhan Hạ và Tô Tô không ngừng nháy mắt với nhau bảo đi ra ngoài.

Cô biết Tô Tô có điều muốn nói với cô.

Đề cử và theo dõi truyện ủng hộ mình nha >3<