Dịch: Sou Sou
Nhan Hoan xoắn quần áo một cách khêu gợi: “Ba, đừng nói chị như vậy…”
Nhan Hạ cười ngắt lời cô ta: "Vậy cũng phiền em gái rồi."
Cô ngồi xuống với nụ cười đàng hoàng trên môi: "Bố, bố nói sai rồi. Nhan Hoan ở trong nhà ăn ở miễn phí. Vậy nên cũng phải làm gì đó mới có thề yên tâm mà sống, không phải sao?"
Lời vừa nói ra, Lâm An Như và Nhan Hoan sắc mặt nhất thời tối sầm lại, nhưng sau đó Lâm An Như mỉm cười với Nhan Vân Hải: "Đúng vậy, Vân Hải, Hạ Hạ nói đúng.X
Nhan Vân Hải nói: "Không muốn ăn thì đi ra ngoài."
Nhan Hạ nụ cười càng tươi hơn: "Con tại sao lại không ăn cơm của mình? Người ngoài không phải cũng ăn cả rồi à?"
Lời này cô nói ra là có chủ ý.
Nói xong cô lại liếc mắt nhìn Nhan Hoan đang ngồi im: “Em gái, mau ngồi xuống đi, nhìn cha cưng chiều em như vậy, cứ tưởng em mới là con ruột của ông chứ."
Rồi lại nói với bà mẹ kế: "Thất thần gì vậy? Sao mẹ không đi lấy bát đĩa và đũa cho con? Mẹ thật sự đang đợi nhị tiểu thư đi lấy à?"
Nhan Hoan dừng lại, ngồi xuống bàn ăn.
Có vẻ như vì sự tham gia của Nhan Hạ nên bầu không khí của cả bàn ăn trở nên chán nản. Chỉ có Nhan Hạ tựa hồ không để ý, một mình vui vẻ ăn cơm.
Cuối cùng, người phá vỡ sự im lặng trong bàn ăn chính là Lâm An Như.
"Hạ Hạ, ta nghe nói Nhất Thần đêm qua bị tai nạn xe hơi, phải nhập viện? Không sao đó chứ?"
Nhan Hạ mỉm cười ngọt ngào nhìn bà: "Đi gặp là biết còn gì."
Lâm An Như nghẹn ngào nhìn cô một lúc, sau đó lại cười nói: “Con nhóc này, ta đi gặp nó thì có ích gì."
“Ta lát nữa cùng má Lưu mua chút nguyên liệu về nấu canh bổ. Buổi chiều con và em gái không có việc gì, hai người cùng đi xem đi."
Nhan Hạ liếc nhìn bà nói: "Không cần, để Nhan Hoan đi thôi, giữa họ còn phải phát triển mối quan hệ."
Lâm An Như thực sự nghĩ như vậy, nhưng bà không thể thừa nhận được, bà không khỏi quay đầu lại nhìn Nhan Hoan: "Hoan Hoan, con nói cho ta biết, có chuyện gì xảy ra hả?"
Nhan Hoan do dự: "Không, anh Nhất Thần và con thực sự không có chuyện gì cả. Dù con có ý, con cũng sẽ không làm gì cả. Con sẽ dính líu đến bạn trai của chị gái mình đâu."
Đôi mắt hạnh nhân của cô t lập tức ngấn nước, Đôi mắt to ngấn nước nhìn Nhan Hạ: "Chị, thật sự không có thật, em chỉ coi anh Nhất Thần là anh trai thôi.
"Em sẽ không bao giờ gặp anh ấy nữa."
Nhan Hạ ăn từng thìa súp một và lặng lẽ xem Nhan Hoan biểu diễn. cô không trả lời, Lâm An Như lại thở dài: “Hạ Hạ, đừng giận em gái con, chắc là do con hiểu lầm thôi, con bé sẽ không bao giờ dám tranh giành với con. Đừng vì Hoan Hoan mà giận Nhất Thần."
Nhan Hạ vẫn không nói.
Hai mẹ con đã quen giả làm tiểu bạch liên. Lời nói này đã khiến Nhan Hoan thành kẻ đáng thương, chẳng lẽ là cô đã đối xử tệ với Nhan Hoan à?
Cô thấy buồn cười.
Tuy nhiên, cha ruột của cô đã làm những gì Lâm An Như đã làm, ông nặng nề đặt chiếc bát trên tay xuống, quay sang Nhan Hạ và nói: "Đừng có bày trò nữa. Mày đối xử tệ với em gái như vậy còn chưa đủ sao?"
"Ta mặc kệ mày làm thế nào. Tiệc đính hôn của mày với Nhất Thần cứ vậy mà làm."
Ông đứng dậy và nói: "Được rồi, tao có việc phải làm. Chiều nay mày và Nhan Hoan đi thăm Nhất Thần. Đừng có để Cố gia tưởng Nhan gia cố ý gây chuyện, làm bất hoà đôi bên."
Nhan Hạ hơi nheo mắt nhìn Nhan Vân Hải như vậy rời đi.
Cô dùng đầu ngón tay nắm chiếc thìa càng lúc càng mạnh, đầu ngón tay bắt đầu trắng bệch.
Sau khi Nhan Vân Hải rời đi, nụ cười trên mặt Lâm An Như lập tức biến mất, bà dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Nhan Hạ rồi mỉm cười: “Hạ Hạ, sau này đừng vu oan cho Hoan Hoan nhà ta nữa nhé."
Nhan Hạ cười nhạo một tiếng, cánh môi lúc đóng lúc mở nhưng lại không phát ra âm thanh.
Nhưng sắc mặt của Lâm An Như và con gái bà ta trở nên khó coi vì họ hiểu Nhan Hạ đang mắng họ điều gì.
Nhìn thấy hai người đều sầm mặt, Nhan Hạ tâm tình rất tốt, ném bát đĩa xuống rồi đi lên phòng.
Kết quả là cô nhấc điện thoại lên thì thấy có tin mới.
Đề cử và theo dõi truyện ủng hộ mình nha >3<