Dịch: Sou Sou
Sự náo nhiệt ở đây tự nhiên sẽ hấp dẫn mọi người trong phòng đi tới. Nhan Hạ lo lắng cho tâm trạng của Cố Nhất Thần nên cô rất ít khi uống rượu cùng nhóm người này.
Đây là lần đầu tiên có nhiều người nhìn thấy cô uống rượu, không nhịn được tới nói đùa: “Cô N
Nhan thật là lợi hại.”
Nhan Hạ trong lòng trợn tròn mắt.
Chỉ vì vài triệu đó cô đành phải chịu mặt.
Cô đặt ly rượu xuống, nhìn Tư Cảnh Hoài với nụ cười trên môi.
Nhưng Tư Cảnh Hoài lại không động lòng, cô liền cầm một ly rượu khác uống cạn. Ly rượu này có vành lớn, nếu uống nhanh, rượu sẽ chảy xuống khóe môi.
Rượu nâu lan từ khóe môi xuống cằm, cuối cùng lan đến chiếc cổ trắng nõn.
Cuối cùng, nó xuyên qua xương đòn và giấu vào đường cong kiêu hãnh của khuôn ngực cô.
Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Nhan Hạ, không ai để ý đến quả táo của Tư Cảnh Hoài hơi trượt khi anh nhìn chằm chằm vào Nhan Hạ.
Sau vài ly rượu, mặt Nhan Hạ dần đỏ lên.
Nhưng Tư Cảnh Hoài không hề có ý định để cô dừng lại, nhất là khi cô gái bên cạnh rót đầy chiếc cốc rỗng cho cô.
Nhan Hạ không ngăn cản, mà là nghiến răng nghiến lợi uống hết cốc này đến cốc khác.
Cho đến không biết cô đã uống hết bao nhiêu ly rượu, tên khốn kiếp Tư Cảnh Hoài vẫn không nói gì.
Đột nhiên, cánh cửa hộp bị đẩy ra với một âm thanh lớn khiến mọi người phải nhìn về phía đó.
Sau khi nhìn rõ mặt người đó, Nhan Hạ dừng lại, ngẩng đầu uống rượu.
Cô còn chưa kịp mở miệng, Cố Nhất Thần đã lên tiếng trước, hắn nhìn chằm chằm vào Nhan Hạ với vẻ mặt u ám, hỏi cô: "Em nói tối nay sẽ bàn công việc, vậy tại sao em lại đến đây rồi làm chuyện này hả, em không biết xấu hổ sao?"
Nhan Hạ say rượu, ánh mắt lạnh lùng, mím môi, đang định mở miệng thì Tư Cảnh Hoài ở bên cạnh đã lên tiếng trước.
Anh nhếch mép cười khẩy, nhìn Nhan Hạ với nụ cười nửa miệng: "Cô Nhan nên giải quyết việc của mình trước rồi mới đến nói chuyện với tôi."
Cô ngửi thấy mùi gì đó khác.
Cô còn chưa kịp hiểu ra thì Tư Cảnh Hoài đã đứng dậy rời đi.
Anh cao gần 1,9 mét, rất ngột ngạt khi đứng dậy rời đi, nơi đó không có ai nói chuyện.
Nhan Hạ cau mày nhìn Cố Nhất Thần: "Anh nói xong rồi à? Không phải tôi đã nói giữa chúng ta đã kết thúc rồi sao?"
Cô thực sự khiến Cố Nhất Thần tức chết.
Nếu đơn hàng với Tư Cảnh Hoài bị huy hắn chịu trách nhiệm nổi không?
Rõ ràng là không.
Nhan Hạ tức giận đứng dậy định rời đi, nhưng Cố Nhất Thần đã nắm lấy cổ tay cô và kéo cô đi.
Những người có mặt không nói gì, họ chỉ nhìn cảnh tượng này bằng ánh mắt buôn chuyện.
Nhan Hạ vốn đã hơi choáng váng, bị hắn kéo ra ngoài, thực sự cô rất tức giận.
Hắn chỉ biết rằng Nhan Hạ đã ở đây. Khi hắn nhìn thấy khoảng khắc WeChat của Khâu Vân Phát, trong bức ảnh đó hắn thấy Tư Cảnh Hoài đang nhìn chằm chằm vào Nhan Hạ khi cô ấy đang uống rượu.
Ánh mắt của anh giống như một thợ săn đang rình rập con mồi.
Là một người đàn ông, anh biết chính xác điều này có nghĩa là gì.
Tính chiếm hữu của đàn ông nổi lên, hắn không muốn người phụ nữ của hắn bị những người đàn ông khác thèm muốn.
Nhan Hạ loạng choạng, bị nhét vào ghế sau xe.
Nhan Hạ bất lực nhìn Cố Nhất Thần nhảy lên người cô, tức giận tát vào mặt cô không chút do dự.
"Cố Nhất Thần, anh bị bệnh à?" Nhan Hạ không khỏi chửi rủa.
Cố Nhất Thần hai mắt đỏ hoe, hắn nhìn cô từ trên xuống dưới: "Cái gì? Em muốn ngủ với hắn ta à? Em muốn ngủ với Tư Cảnh Hoài phải không?"
Cô lập tức bị bôi nhọ.
"Em thực sự cho rằng Tư Cảnh Hoài có thể thích em sao? Nhan Hạ, đừng mơ nữa."
Nhan Hạ cố gắng đứng dậy, nhưng tay Cố Nhất Thần đã xé rách một bên địu của cô.
Đột nhiên, toàn bộ thân xe rung chuyển, Cố Nhất Thần rơi khỏi Nhan Hạ.
"A..."
Cố Nhất Thần hoảng sợ đứng dậy, cô nhìn thấy Cố Nhất Thần đang cuộn tròn trên sàn xe.
Bên ngoài cửa xe là chiếc Bentley Mulsanne với đèn chớp đôi.
Một lúc sau, Bentley lùi lại, một người đàn ông với đôi chân dài thẳng tắp bước xuống xe và bước tới.
Thật trùng hợp, chính là Tư Cảnh Hoài.
Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, trên môi nở nụ cười có chút bất cẩn: “Xin lỗi, tôi trượt chân mất lái, cậu ổn không, cậu Cố?”
Khuôn mặt anh bất cần đời, không có vẻ gì là đang xin lỗi.
Vừa rồi Cố Nhất Thần chân ở ngoài cửa xe nên bị xe tông trực tiếp, gãy xương.
Hắn từ nhỏ đã sống một cuộc sống thoải mái, nên chưa bao giờ phải chịu đựng việc như vậy. Bây giờ vì đau đớn không thể nói được lời nào, chỉ có thể ôm chân mà khóc.
Nhan Hạ đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng, có chút buồn nôn.
Cô đã từng thích loại người này sao?
Tư Cảnh Hoài bước tới, dùng ánh mắt thờ ơ liếc nhìn Nhan Hạ, sau đó nhìn Cố Nhất Thần đang quằn quại đau đớn: “Mọi chi phí tôi sẽ chịu. Nếu cậu Cố có yêu cầu gì khác thì cậu có thể đến công ty của tôi tìm tôi. Cậu cũng có thể thuê luật sư."
Nhan Hạ dựa vào xe như thể đã được cứu mạng, run rẩy lục lọi trong túi xách một lúc cũng không tìm thấy, cho nên cô quay sang hỏi Tư Cảnh Hoài: “Có thuốc lá không?”
Đề cử và theo dõi để tạo động lực cho mình nha >3<