Chương 9

Ngày hôm sau, trước khi đến trường, tôi đặc biệt dặn bố mẹ Lâm không cần đến đón chúng tôi tan học.

"Con muốn cùng đi về với Kiểu Kiểu, chúng con có chuyện riêng muốn nói, bố mẹ không được phép nghe."

Tôi giả vờ làm nũng, bố mẹ Lâm nhìn nhau mỉm cười đồng ý.

Đặc biệt là mẹ Lâm, bà rất vui khi thấy hai cô con gái của mình hòa thuận với nhau.

Lâm Kiểu Kiểu liếc nhìn tôi đầy cảnh giác, tôi đáp lại cô ta bằng một nụ cười trong sáng vô tội.

Sau khi tan học, tôi cố ý nán lại một lúc lâu rồi mới chậm rãi bước ra khỏi trường. Đúng như dự đoán, tôi nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu đỏ rất phô trương ở cổng trường.

Lâm Kiểu Kiểu mặc đồng phục của trường không thể kìm nén được sự tò mò, cũng đứng đó nhìn chiếc xe cùng với đám đông.

Tôi nhếch môi mỉm cười, quay đầu lại đối mặt với Thẩm Tụng bên cạnh chiếc xe.

Chiếc Rolls-Royce này quá bắt mắt, bình thường Thẩm Tụng sẽ không lái nó đi, bây giờ lại đứng giữa đám đông với vẻ mặt ngượng ngùng, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Thẩm Tương Minh, tới đây."

Thẩm Tụng vẫy tay với tôi, Lâm Kiểu Kiểu nghe thấy gọi tên tôi, cũng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn tôi.

Ngay lập tức sắc mặt tôi thay đổi, làm ra vẻ sợ hãi.

"Anh, sao anh lại tới đây..."

Một tiếng "Anh" này làm cho Thẩm Tụng bối rối, từ bé đến lớn, chỉ có lúc nhỏ khi còn chưa hiểu chuyện mới gọi anh ấy là "Anh", sau này chỉ khi nào có yêu cầu nào đó thì mới giả vờ gọi như vậy.

Tôi không để ý đến nét mặt bối rối của Thẩm Tụng, kéo Lâm Kiểu Kiểu chạy đi cho đến khi chạy được hai con phố, tôi mới dừng lại thở hồng hộc.

"Chị đang làm cái gì đấy, bị điên à."

Lâm Kiểu Kiểu hất tay tôi ra, đỏ mặt tía tai thở hổn hển.

Tôi tiếp tục diễn xuất, nhìn về phía sau như thể trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Đó là anh trai Thẩm Tụng của nhà họ Thẩm, anh ấy lại tới quầy rầy chị."

Chúng tôi lại họp mặt gia đình một lần nữa, lần này mỗi người đều có tâm sự riêng.

"Nhà họ Thẩm đó là nhà có công ty xuất khẩu trà lớn nhất cả nước - Tập đoàn Minh Diệp đó sao?"

Nhắc tới cái tên này, giọng của bố Lâm cũng có chút run rẩy, không biết là sợ hãi hay là kích động.

Dù nhà họ Lâm xem như giàu có nhưng cũng chỉ sở hữu một công ty quy mô vừa và nhỏ.

Trước đó, Tập đoàn Minh Diệp được coi là một tập đoàn lớn mà nhà họ Lâm không thể với tới.

Tôi gật đầu, thái độ thờ ơ của tôi khiến Lâm Kiểu Kiểu rất tức giận.

"Vậy mà trước đó chị nói nhà họ Thẩm rất nghèo! Chị cố ý không muốn em và nhà họ Thẩm nhận lại nhau phải không?"

Lợi ích to lớn khiến cho Lâm Kiểu Kiểu lần đầu tiên bộc lộ bản chất thật của mình trước mặt mọi người. Mẹ Lâm nhìn cô ta, trong mắt thoáng hiện lên vẻ xa lạ.

Bố Lâm càng đặc sắc hơn, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, còn có chút chột dạ.

Tôi nhìn dáng vẻ trà xanh của Lâm Kiểu Kiểu, nhíu mày lắc đầu.

"Sao em có thể nghĩ chị như vậy chứ? Chị chưa từng nói nhà họ Thẩm nghèo mà, em cũng không hỏi chị tình hình cụ thể của nhà họ Thẩm."

"Chị thấy bố mẹ quan tâm em như vậy, còn mua nhà cho em, em cũng không thể sống thiếu bố mẹ nên chị tưởng em không có ý định quay về nhà họ Thẩm."

Tôi ngừng lại một chút rồi mở miệng nói như hiểu ra một điều gì đó.

"Chẳng lẽ em thấy nhà họ Thẩm giàu có nên muốn bỏ bố mẹ để về nhà họ Thẩm sao?"

Nói xong, tôi cảm thấy như mình đã lỡ lời, vội vàng che miệng lại.

"Em... em..."

Lâm Kiểu Kiểu mở miệng nói được mỗi từ "em" rồi không nói thêm được câu nào nữa.

Tôi lập tức hiểu ra, những gì tôi vừa nói đã hoàn toàn đoán trúng tim đen cô ta.

Chỉ là bố mẹ Lâm mới đồng ý mua nhà cho cô ta, mà cô ta cũng vẫn chưa biết thái độ của nhà họ Thẩm như thế nào. Hai bên đều muốn chiếm được chỗ tốt nên không có cách nào để giải thích.

Mẹ Lâm thấy vậy rất đau lòng, thở dài một cái, lần đầu tiên dùng giọng điệu thất vọng nói với Lâm Kiểu Kiểu.

"Kiểu Kiểu, nếu con muốn về nhà họ Thẩm, mẹ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con."

Lâm Kiểu Kiểu vội vàng an ủi bố mẹ Lâm, nói rằng chẳng qua mình bị kích động một chút nên nói sai.

Cô ta nói không ít lời êm tai, nhưng lúc lên lầu rõ ràng là không được tập trung, mẹ Lâm càng thất vọng, lắc đầu.

Điện thoại di động của tôi đột nhiên reo lên, may mà lúc này sự chú ý của bố mẹ Lâm không đặt lên người tôi.

Thẩm Tụng: 【Tìm cơ hội ra ngoài, anh đang ở bên ngoài nhà họ Lâm.】