Chương 7

Sau khi biết tôi được tiến cử vào Đại học J, bố Lâm không quên tận dụng chút giá trị của tôi bằng cách bảo tôi phụ đạo cho Lâm Kiểu Kiểu.

"Không phải thành tích của em gái Kiểu Kiểu rất tốt hay sao, còn cần con qua phụ đạo?"

Tôi trưng vẻ mặt vô tội nói một cách mỉa mai, khiến vẻ mặt của bố Lâm không giữ được bình tĩnh.

"Thành tích của Lâm Kiểu Kiểu cũng xem như không tệ, nhưng chắc chắn không thể so được với con được tiến cử vào trường đại học hàng đầu như Đại học J."

Hiếm khi thấy bố Lâm tâng bốc tôi được đôi ba câu nên tôi nghiêng đầu sang bên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

"Được ạ, đương nhiên là con sẵn lòng giúp đỡ rồi."

"Nhưng đổi lại để Kiểu Kiểu dạy con chơi piano đi. Con vẫn luôn có hứng thú với đàn piano, vừa vặn em gái lại giỏi khoản này."

Bố Lâm suy nghĩ một lúc rồi đồng ý với lời đề nghị của tôi. Lâm Kiểu Kiểu tự cho mình là một thiên tài piano cũng không phản đối chuyện này.

Tôi thầm cười, nếu mọi thứ đều dễ dàng như ý của mấy người thì tôi không phải là Thẩm Tương Minh nữa rồi.

Vì vậy, tôi đã cố tình giả vờ ngu ngốc, kéo dài thời gian luyện tập piano, sau đó trốn tránh việc phụ đạo cho Lâm Kiểu Kiểu, cũng không để cô ta có thời gian tự ôn tập bài tập.

Ngày hôm đó, Lâm Kiểu Kiểu cùng bố Lâm và mẹ Lâm ra ngoài mua sắm, còn tôi ngồi một mình trước đàn piano, tiện tay chơi mấy đoạn nhạc.

"Nốt thứ hai trong nhịp thứ hai bị sai rồi."

Tôi nhìn ra ngoài cửa, là dì Lý bảo mẫu, nghe nói sức khỏe dì ấy không được tốt lắm nên thời gian làm việc tương đối linh hoạt, tôi cũng chỉ gặp dì ấy được vài lần.

Giờ tôi mới chú ý, mỗi khi Lâm Kiểu Kiểu dạy tôi chơi đàn, cái dì Lý này luôn lén nhìn vào phòng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Kiểu Kiểu luôn có một loại cảm xúc không thể diễn tả.

Tôi mỉm cười.

"Dì Lý cũng biết piano à."

Dì Lý hơi hoảng hốt xua tay.

"Không, không, chỉ là nghe cô Kiểu Kiểu đàn, lâu dần nên có chút hiểu biết thôi."

Tôi quay đầu lại nhìn dì Lý, vòng eo thon thả, khí chất toàn thân không tầm thường, dù đã có tuổi nhưng vẫn nhìn ra được đây là gương mặt của một mỹ nhân.

Một suy đoán táo bạo nảy ra trong tâm trí tôi.

"Dì Lý, con mới bắt đầu học piano, dì có thể dạy con đoạn này được không?"

Sau vài lần từ chối, dì Lý vẫn bị tôi ấn ngồi vào ghế đàn piano. Dì ấy vừa chuẩn bị đàn, lại bị tôi "Ôi" một tiếng cắt ngang."

"Dì Lý, móng tay của dì hơi dài, Kiểu Kiểu bảo để như vậy chơi đàn là không tôn trọng nghệ thuật, dì cắt móng tay đi rồi đàn."

Vừa nói tôi vừa đưa chiếc bấm móng tay qua, dì Lý gật đầu liên tục.

"Vâng vâng vâng, cô Kiểu Kiểu nói đúng."

Sau khi khúc nhạc kết thúc, dì Lý tiếp tục làm việc nhà, tôi bình tĩnh nhặt lại móng tay của dì, cất giữ cẩn thận cùng với tóc của Lâm Kiểu Kiểu .

Nghĩ đến việc tự mình đến bệnh viện có vẻ không hợp lý nên tôi đã gửi tin nhắn cho Thẩm Tụng đang thực tập tại viện nghiên cứu.

Tôi: 【Em nghi ngờ thân phận của Lâm Kiểu Kiểu không đơn giản.】

Thẩm Tụng phản hồi ngay lập tức: 【Cần anh làm gì?】

Nhận được phản hồi của Thẩm Tụng, trong lòng không khỏi yên tâm. Giống như anh ấy luôn biết mọi suy nghĩ của tôi, luôn ủng hộ bất kỳ hành động nào của tôi.

Tôi: 【Kiểm tra quan hệ cha con, em sẽ gửi đồ cho anh.】

Thần Tống: 【Được.】

Việc này không thể chậm trễ, tôi gói ghém mọi thứ lại. Khi đi ngang qua phòng ngủ chính, tôi suy nghĩ một chút rồi bỏ cả dao cạo râu của bố Lâm và chiếc lược của mẹ Lâm vào trong túi.

Khoảnh khắc chuyển phát nhanh toàn thành phố xuất phát, tôi thở phào nhẹ nhõm, mơ hồ mong chờ kết quả.