Trò cười hạ màn, Lâm Quan Vũ bị đuổi ra ngoài, thanh danh bê bối.
Bởi vì trước kỳ thi đại học Lâm Kiểu Kiểu đã bị sốc nặng, cảm xúc có phần bất ổn, cuối cùng chỉ vừa đủ điểm đậu đại học, phải học tại một trường tư hạng hai.
Cửa hàng đàn của Lý Nguyệt và tất cả tài sản được tặng đều là tài sản chung trong hôn nhân của Lâm Quan Vũ và mẹ tôi, vì vậy toàn bộ đều bị thu hồi lại.
Mẹ Lâm, à không, bà ấy tên là Giang Viên.
Mẹ Giang Viên trở lại nơi làm việc, khiến mọi người nhớ lại rằng bà từng là một người phụ nữ phi thường gánh vác gánh nặng của gia tộc ngay sau khi tốt nghiệp đại học.
Tôi nhìn mẹ Giang Viên mặc bộ vest chỉnh tề, cảm thấy bà ấy chưa bao giờ chói mắt hơn lúc này, tôi giơ ngón cái lên khen bà.
Tay trái tôi khoác tay mẹ Giang Viên, tay phải khoác tay mẹ Thẩm Gia Nam. Bây giờ tôi đã có hai người mẹ yêu thương tôi, tôi là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.
Thẩm Tụng: "Vậy luận văn về thiên kim thật giả của em đâu?"
Tôi ngơ ngác một chút, sau đó mỉm cười, lấy từ trong túi ra một cuốn nhật ký mới toanh.
"Em chán xem thiên kim thật giả rồi, bây giờ em bắt đầu nghiên cứu về "Điên cuồng theo đuổi vợ"*!"
(*追妻火葬场: Truy thê hỏa tá tràng: chỉ lãng tử quay đầu, điên cuồng theo đuổi vợ, không cần tôn nghiêm, không từ thủ đoạn, lì lợm la liếʍ cầu tình yêu và mong được tha thứ.)
~ NGOẠI TRUYỆN ~
Ngày đến trường Đại học J báo danh, mặt trời chói chang.
May mắn là có Thẩm Tụng giúp tôi xách hành lý, tôi thoải mái hơn nhiều so với các sinh viên mới khác.
"A!"
Thẩm Tụng đột nhiên nhéo eo tôi, tôi không phòng bị nên vô tình hét lên khiến người khác chú ý.
"Thẩm Tụng, anh hâm à!"
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, nhỏ giọng mắng anh.
Thẩm Tụng tràn đầy năng lượng, hừ một tiếng.
"Không biết là ai nói với người khác rằng anh là đàn ông lớn tuổi không cưới được vợ, còn nói mình là vợ nuôi từ bé nhỉ."
Thẩm Tụng đưa mặt lại gần, áp lực mười phần.
"Làm sao nào, làm xấu danh tiếng của anh, còn không để anh báo thù chút sao?"
Không ngờ Lâm Kiểu Kiểu lại kể cho Thẩm Tụng chuyện này, tôi ấp úng không biết giải thích như thế nào.
Thẩm Tụng cười khúc khích rồi dùng trán đυ.ng trán tôi lần nữa.
"Được rồi, nếu em thật sự gả cho anh, anh sẽ tha thứ cho em."
Nói xong, Thẩm Tụng mang theo những túi hành lý lớn nhỏ sải bước về phía trước, đắc ý như một tướng quân vừa đánh thắng trận vậy.
Tôi đỏ mặt đi theo phía sau, khóe miệng cong lên không sao ép xuống được.
Bóng của hai người chồng lên khớp nhau giống như sự hiểu biết ngầm của chúng tôi từ đầu đến cuối.
Đợi đã, hình như tôi đã quên mất người nào đó.
Lúc này Thẩm Tương Diệp đang một mình báo danh ở Đại học H.
"Cặp đôi trời đánh thối tha, thế mà nói báo danh xong sẽ đến giúp em chuyển hành lý!"
~ HẾT VEO ~