Sau khi lên xe, mặt trời đã lên trên đỉnh đầu. May thay, ở vùng núi này nắng vừa đủ không quá gắt. Nhϊếp Hội liếc nhìn cô, nghiêng người, chỉnh ghế cho cô.
Liễu Yên khẽ ngáp một cái.
Nhϊếp Hội khởi động xe.
Máy điều hòa không được bật, gió tự nhiên từ bên ngoài thổi vào, Liễu Yên cảm thấy có chút buồn ngủ, cô đặt tay lên bụng, mơ hồ cảm thấy ánh nắng chiếu vào mặt, thật ấm áp, cô đưa tay ngắm nhìn ánh mặt trời chiếu qua đầu ngón tay, chiếu qua những ngón tay rất trắng, thon thả, được sơn màu đỏ.
Cứ như thế, chiếc xe đi qua núi.
Liễu Yên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, xe chạy một đoạn, dừng lại ngoài trường bắn. Nhϊếp Hội quay đầu, nhìn ánh nắng chiếu vào mặt cô. Anh đưa tay ra hàng ghế sau lấy một chiếc áo khoác mỏng màu đen khoác lên người cô, đồng thời điều chỉnh cơ thể cô, đầu cô nghiêng qua phía anh.
Môi đỏ mọng ẩm ướt.
Nhϊếp Hội nhìn cô vài giây, sau đó đưa tay vuốt mái tóc cô sang một bên, ánh mắt sâu thẳm.
Đã sáu năm, anh không dám nhớ, vẫn luôn không dám nhớ.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc Liễu Yên tỉnh lại, ánh mắt vẫn còn có chút mơ hồ, cô quay đầu nhìn, thấy Nhϊếp Hội đang dựa vào cửa xe, cúi đầu ấn điện thoại. Liễu Yên cởϊ áσ khoác, ngồi dậy, nghiêng người về phía cửa sổ, cô nhìn thấy người đàn ông đang lướt xem những bức ảnh được chụp hôm nay.
Những ảnh đó toàn là cô.
Anh xem xét kỹ lưỡng từng cái một.
Liễu Yên mỉm cười, giơ đầu ngón tay lên móc cổ áo anh. Nhϊếp Hội định thần lại, nghiêng đầu, cúi đầu nhìn cô: "Tỉnh rồi à?"
Liễu Yên chớp chớp mắt: "Ừ, chúng ta tới đây bao lâu rồi?"
Nhϊếp Hội cất điện thoại, nghiêng người, đặt tay lên cửa sổ, nói: “Nửa tiếng.”
Liễu Yên gật đầu, dựa vào cửa sổ nhìn anh. Nhìn vậy, cô giơ tay kéo cổ áo anh, anh cúi đầu chậm rãi ngậm môi cô vào miệng, Liễu Yên nâng cằm lên, Nhϊếp Hội vẫn giữ nguyên tư thế này, cùng cô dây dưa đầu lưỡi, gió thổi qua hai người.
Thổi cổ áo sơ mi anh lật lên.
Liễu Yên đẩy cửa xe ra.
Cơ thể Nhϊếp Hội loạng choạng.
Liễu Yên vuốt tóc ngồi trở lại ghế phụ, cằm hơi nhếch lên nhìn anh, Nhϊếp Hội cúi đầu lần nữa, đặt tay lên nóc xe, lấp kín môi cô.
Mặt sông gió thổi nổi lên gợn sóng.
Liễu Yên lùi lại, Nhϊếp Hội đuổi theo cô, cúi nửa người vào trong xe, hôn cô, Liễu Yên nghiêng đầu hôn lên vết sẹo của anh.
Nhϊếp Hội dừng lại.
Anh ngậm khuyên tai của cô vào miệng, nói: “Anh đã hẹn với một người rồi, nếu chúng ta không vào, có thể họ sẽ ra ngoài tìm đây.”
Dây an toàn của Liễu Yên trượt xuống, cô nhìn chằm chằm vào anh nói: "Thật không, vậy cứ để cho họ tìm đi."
Nhϊếp Hội cười một tiếng, khóe môi cong lên, có chút hư hỏng. Anh vuốt tóc cô, nói, "A Yên, không được....."
Liễu Yên nhướng mày: "Tại sao?"
"Anh không danh không phận, không muốn làm đau em."
Liễu Yên trợn mắt: "Anh cổ hủ quá."
Trên mặt Nhϊếp Hội vẫn mang theo nụ cười như cũ: "Không được là không được."
Liễu Yên đẩy vai anh, "Tránh ra."
Nhϊếp Hội xoay người, Liễu Yên ngồi dậy, châm một điếu thuốc, đá đôi giày cao gót ra ngoài, Nhϊếp Hội cúi người nhặt đôi giày cao gót lên, nhấc chân mang vào lại cho cô. Liễu Yên muốn đá đi thêm lần nữa, nhưng Nhϊếp Hội kìm lại, ngước mắt lên: "Đừng gây sự, được không?"
Liễu Yên ngậm điếu thuốc, nhìn anh.
Nhϊếp Hội nhìn cô mấy giây, sau đó một tay vòng qua eo cô, bế cô ra khỏi ghế phụ, Nhϊếp Hội kéo dây an toàn cô ra, vỗ nhẹ váy cô, nắm tay cô đi về phía cửa.
Liễu Yên vẫn cầm điếu thuốc, được anh dẫn đi.
Người phụ trách trường bắn biết Nhϊếp Hội, đang đứng chờ, chủ trường bắn là Chu Dương, nhìn thấy Liễu Yên, Liễu Yên dừng lại, cười nói: "Trần tổng?"
Trần tiên sinh cười nói: "Tôi nghe nói, hôm nay anh Nhϊếp sẽ dẫn người nhà theo, tôi còn đang nghĩ là bạn trai hay bạn gái."
"Khi thấy là chị Yên, là tôi hiểu ngay."
Liễu Yên cười nói: "Đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp, Chu thiếu tới đây, cô cũng không rảnh."
Liễu Yên liếc mắt nhìn Nhϊếp Hội, "Anh thường xuyên liên lạc với Chu Dương sao?"
Nhϊếp Hội đẩy cửa trường bắn ra, nói: "Không thường xuyên."
Liễu Yên tặc lưỡi, không tin lắm.
Mà, hồi đó hai người cãi nhau tuyệt tình như vậy đến mức Chu Dương, Hứa Điện, Giang Úc khi họp mặt rất ít khi nói về Nhϊếp Hội với Liễu Yên. Nhưng Chu Dương biết rất rõ hành tung của Nhϊếp Hội, mà chắc chắn Chu Dương không thể nói về Liễu Yên trước mặt Nhϊếp Hội.
Trần tổng sắp xếp địa điểm rồi rời đi.
Liễu Yên và Nhϊếp Hội là những người duy nhất còn lại trong trường bắn. Anh đã chạm vào súng tốt hơn, nên súng trong trường bắn quá tầm thường đối với Nhϊếp Hội.
Nhưng anh vẫn cẩn thận tháo súng ra xem xét, chủ yếu là để đảm bảo an toàn, sau khi điều chỉnh xong mới đưa cho Liễu Yên. Liễu Yên mỉm cười nhận lấy.
Đột nhiên cô ấn nó vào trán Nhϊếp Hội.
Nhϊếp Hội vững vàng như núi, chỉ ngước mắt nhìn cô.
Liễu Yên: "Em có một yêu cầu."
Nhϊếp Hội: "Em nói đi."
Liễu Yên suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười tiến lại gần anh, nói gì đó vào tai anh. Nghe xong lời này, Nhϊếp Hội không phản ứng, vài giây sau mới thấp giọng nói: "Không có."
Liễu Yên có chút khó chịu, cầm súng lên kề vào cổ anh.
Nhϊếp Hội vững vàng như núi, mắt cười nhìn cô, Liễu Yên nghiến răng nghiến lợi nhìn anh:" Hóa ra anh không sợ cái chết."
Nhϊếp Hội nhướng mày.
Thấy anh không mềm không cứng, Liễu Yên chậm rãi muốn rút tay lại, anh đột nhiên nắm lấy tay cô, ấn chặt, sau đó tiến tới hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Rất nhẹ.
Tựa như lông hồng.
Lông mi Liễu Yên run rẩy, cô chăm chú nhìn anh.
Người đàn ông vẫn đang cười, anh ấy trông thật đẹp khi cười.
Sau khi hôn xong, Nhϊếp Hội nghiêng đầu nói: “Nếu trì hoãn nữa thì chơi không được nhiều đâu.”
Liễu Yên mím môi: "Chúng ta thi đấu đi."
"Được thôi."
Sau đó Liễu Yên liếc anh một cái, cúi người hôn lên khóe môi anh, ném súng vào trong ngực anh.
Nhϊếp Hội nhận.
Trận đấu nhất định phải có trọng tài, Trần tổng lại được gọi vào, mỗi người được phát hai mươi viên đạn, thi chính xác và tốc độ. Liễu Yên đang thử súng, gái đẹp chơi súng vừa đẹp vừa ngầu. Cô nhìn Nhϊếp Hội, vẻ mặt Nhϊếp Hội rất kiên định, lạnh lùng, cô nhìn sang chỗ khác, không sợ chút nào.
Trần tổng ra hiệu.
Viên đạn xuyên qua gió, bang bang bang——
Hai mươi phát đã hoàn thành.
Nhϊếp Hội buông súng xuống.
Liễu Yên hỏi: "Trần tổng, ai thắng?"
Trần tổng liếc nhìn chiếc máy tính bảng và nói: "Chị Yên, chị thắng."
Liễu Yên dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn Nhϊếp Hội: "Anh nhường em?"
Nhϊếp Hội nhướng mày nói: "Anh chỉ nhường mỗi em."
Liễu Yên bước tới và đá anh.
Nhϊếp Hội cười, ôm eo cô nói: "Cùng anh đấu, em không thắng được, đâm ra chán nản mất."
Cô có chút muốn thắng.
Liễu Yên chặc lưỡi.
Không so đo với anh.
Sau đó, cả hai đã thi đấu nhiều lần nhưng Nhϊếp Hội chưa bao giờ phát huy hết sức của mình. Tuy nhiên, dù cố tình nhường nhưng Liễu Yên vẫn thua anh vài trận.
Cô hỏi, "Sao cách cầm súng anh khác thế?"