Hoàng Vân ngạc nhiên, các chiến hữu phía sau Nhϊếp Hội cũng kinh ngạc không kém, đặc biệt là Chu Vũ Cường, hắn dụi mắt mấy lần, không thể tin được người đẹp A Yên trong lòng đội trưởng lại xuất hiện ở đây. Đạo diễn Lưu, Quách Mẫn và những người khác thấy Liễu Yên và Hoàng Vân không đi theo, nên rời quay lại và nhìn thấy cảnh tượng ở hành lang.
Lâm Phong Dương càng ngạc nhiên hơn.
Học trò hắn tâm đắc nhất đang nửa quỳ trước mặt một người phụ nữ, hắn lập tức nhớ tới lời Chu Vũ Cường đã nói, đội trưởng Nhϊếp đã có người trong lòng.
Là cô ấy?
"Em có thể đi được." Liễu Yên nói khi người đàn ông chuẩn bị cúi xuống. Nhϊếp Hạo nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của cô, nhìn cô chăm chú, sau đó cúi xuống bế cô lên, mũ trên đầu cụp xuống che đi đôi mày sắc nhọn, chỉ để lộ quai hàm sắt nét.
Sau khi Liễu Yên được nhấc lên không trung, cô khẽ hừ một tiếng: "Tiểu tình nhân của anh sắp nhìn thấy rồi."
Nhϊếp Hội nghe vậy, nhàn nhạt nhìn cô: "Có ý gì?"
Liễu Yên cười khúc khích, nhìn đi chỗ khác, lười trả lời anh.
Nhϊếp Hội híp mắt.
Anh bước lên bậc thang, đi qua gần hết sân tập rồi bế cô thẳng vào phòng y tế. Lúc này Quách Tú Anh đang đứng trước bàn làm việc của bác sĩ Tiền. Hai người đang trò chuyện thì nghe thấy động tĩnh, quay lại nhìn sửng sốt. Quách Tú Anh sửng sốt. Cô liếc nhìn người đàn ông cao lớn trước, sau đó nhìn người phụ nữ trong vòng tay anh .
"Chị Y..Yên" cô ấy há miệng thở dốc, như mới tỉnh dậy chưa kịp tỉnh táo.
Nhϊếp Hội đặt Liễu Yên lên giường, Liễu Yên thở dài, ngước mắt lên, nói với Quách Tú Anh: "Đã lâu không gặp,Tú Anh ."
Có chút xấu hổ.
Vì chút tâm tư của cô.
Nghĩ đến đây, Liễu Yên nhấc chân rời khỏi tay Nhϊếp Hội, Nhϊếp Hội ngước mắt, nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo, Liễu Yên nhẹ giọng nói: “Anh không phải bác sĩ, đến phòng ý tế rồi để bác sĩ xem đi."
Nhϊếp Hội mím môi mỏng, nói với Quách Tú Anh: “Đưa rượu thuốc cho tôi, cô ấy bị trẹo chân.”
Nghe được giọng nói trầm thấp của anh, Quách Tú Anh chợt tỉnh táo lại, vội vàng chạy đi lấy rượu thuốc, đầu cô ấy vẫn còn ngạc nhiên, tay có chút lộn xộn. Sau khi mang theo rượu thuốc và bông gòn trở lại, Nhϊếp Hội nâng cằm, nhìn Liễu Yên, sau đó cầm lấy rượu thuốc và bông gòn nói: “Đau thì nói, anh sẽ nhẹ nhàng.”
Chân của Liễu Yên bị anh giữ chặt, cô không thể động đậy, không thể giãy dụa nữa, cô chống tay lên mép giường: “Vậy anh nhẹ nhàng thôi, em sợ đau.”
Nhϊếp Hội không trả lời, nhưng động tác của anh quả thực nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Anh giữ nguyên tư thế một chân dài co lại, chân còn lại giẫm lên chân cô, trước tiên anh bôi thuốc vào chỗ bị trẹo, sau đó ấn nhẹ vào đó, kỹ thuật của anh rất chuyên nghiệp, nhưng cơn đau vẫn nổi lên, Liễu Yên co người lại rất nhiều lần.
Nhưng cô sẽ không kêu đau trước mặt người khác.
Nhϊếp Hội ngước mắt nhìn cô.
Liễu Yên cắn môi dưới, gán nhịn cơn đau.
Nhϊếp Hội rất hiểu cô, nhẹ nhàng an ủi: “Sẽ sớm ổn thôi em.”
“Vậy anh nhanh lên.” Giọng cô có hơi gấp gáp. Nhϊếp Hội nghe vậy nhướng mày, thu hồi tầm mắt, tiếp tục xoa xoa cô.
Nhẹ nhàng, kiên nhẫn.
Trong phòng y tế nhất thời im lặng. Bác sĩ Tiền, Quách Tú Ảnh cùng với một nhóm người đứng ở cửa đều rất kinh ngạc.
Đội trưởng Nhϊếp còn có mặt này.
Chu Vũ Cường nhìn Lâm Phong Dương.
Lông mày Lâm Phong Dương nhíu chặt, đến độ có thể bóp chết một con ruồi.
Tình huống này.
Hắn thật sự chưa từng nghĩ tới.
Lời Chu Vũ Cường nói lúc trước, hắn vẫn chưa tin.
Nửa giờ sau.
Hoàng Vân đi vào đỡ Liễu Yên, binh lính hậu cần cũng đi vào, bọn họ nói với Nhϊếp Hội mục đích của đoàn người đến hôm nay, Nhϊếp Hội nhìn Liễu Yên.
Liễu Yên dựa vào giường, môi cong lên, tóc hơi rối nhưng rất đẹp. Nhϊếp Hội mở miệng hỏi: "Em quyết định quay bộ phim từ khi nào?"
Liễu Yên: "Một năm trước."
Ánh mắt Nhϊếp Hạo tối sầm: "Em không ghét nơi này nữa sao?"
Liễu Yên cười khẽ nói: "Nhϊếp Soái, em nói, em hết ghét rồi."
Trái tim của Nhϊếp Hội rung lên từng nhịp.
Anh vẫn nhìn cô, trong mắt anh toàn là cô.
"Hoàng Vân, đi thôi." Liễu Yên nói với Hoàng Vân. Hoàng Vân tỉnh táo lại, nhìn thoáng qua người đàn ông quá mức đẹp trai này, sau đó đỡ Liễu Yên quay người đi.
Đau, nhưng không đau. Liễu Yên cố gắng bước hai bước, cô liếc nhìn Quách Tú Anh rồi nói: "Tú Anh, xin lỗi, nhưng tôi đến đây là vì có công việc."
Quách Tú Anh mím môi, lắc đầu, rồi lại gật đầu biểu thị đã hiểu.
Một đám người tụ tập ở cửa nhìn thấy hai người đi ra, Chu Vũ Cường liền ho khan một tiếng, Liễu Yên vừa đi ra cửa liền hét lên: "Xin chào, chị dâu."
Liễu Yên dừng lại, ngước mắt nhìn sang.
Chu Vũ Cường sờ đầu cười không ngừng.
Các đội viên khác thấy vậy, đều thấy Chu Ngọc Cường nắm bắt sự tình nhanh quá nên cũng ngượng ngùng hô theo: "Xin chào chị dâu."
Liễu Yên nhướng mày.
Cô quay đầu nhìn Nhϊếp Hội: "Bọn họ hiểu lầm sao?"
Nhϊếp Hội cởi mũ, nhìn cô không trả lời, có chút cố ý. Liễu Yên tặc lưỡi, thu hồi ánh mắt, đi theo Hoàng Vân.
Kiến trúc trong khu quân sự đơn giản và kiên cố, khắp nơi đều là bầu không khí nghiêm trang ký luật. Đạo diễn Lưu nhìn thấy cô đến liền giới thiệu Lâm Phong Dương, lãnh đạo của Nhϊếp Hội với cô.
Liễu Yên gật đầu với bên kia.
Vẻ mặt Lâm Phong Dương phức tạp, nhìn cô: "Xin chào, trong khoảng thời gian này nếu cô cần gì thì có thể nói với hậu cần. Vất vả các cô rồi."
Liễu Yên mỉm cười: “Là chúng tôi quấy rầy.”
Cô ấy quá đẹp.
Lâm Phong Dương nghĩ thầm Nhϊếp Hội một chữ cũng không nói ra, có điểm không thích hợp.
Cả nhóm thu xếp về khu tập thể khu A, là nơi ở của nhân viên hậu cần, vì là địa phương tương đối xa nên Liễu Yên chung phòng với Hoàng Vận, còn hai nữ biên kịch còn lại một căn phòng, còn Cố Viêm với mấy người đàn ông, cũng tự an bài xong xuôi.
Trải qua chuyện vừa rồi, Hoàng Vân cũng bắt được một số manh mối, cô lau tóc nói: “Đạo diễn Lưu nói Hứa thiếu sắp xếp cho cô đến đây giải sầu, chị đang còn nghĩ, sao em lại đến đây, xem ra là đến đâu không chỉ giải sầu."
Liễu Yên tắm rồi, đã thay quần áo, cười nói: “Đúng phân nữa rồi.”
"Phân nửa?" Hoàng Vân đi tới hỏi: "Hắn là ai?"
Liễu Yên nhìn cô: “Mối tình đầu.”
Hoàng Vân sửng sốt, sau đó mỉm cười: "Mối tình đầu này chất lượng quá tốt."
Liễu Yên mỉm cười.
"Còn không phải sao."
Có quá nhiều phụ nữ nhớ thương.
Hoàng Vân liếc nhìn bầu trời bên ngoài, trời vẫn đang mưa. Có tiếng gõ cửa, là giọng của Đạo diễn Lưu: "Đã đến giờ ăn rồi."
Hoàng Vân: "Chúng tôi tới đây."
Cô treo khăn lên, đi tới đỡ Liễu Yên, Liễu Yên lắc đầu, đứng dậy nói: “Không cần, em tự đi được.”
"Đi? Em dùng cái gì đi?."
Liễu Yên mỉm cười, đi dép tông vào, đặt tay lên mu bàn tay của Hoàng Vân, bước ra ngoài. Hai người đi xuống lầu, gần đến tầng một thì thấy một bóng người cao lớn đang dựa vào tường, hai tay đút túi quần, lặng lẽ đứng chờ.
Bước chân Hoàng Vân dừng lại.
Đôi mắt của Liễu Yên hơi nheo lại.
Nhϊếp Hội nhìn cô đi xuống, đứng thẳng lên hỏi: "Chân còn đau không?"
Liễu Yên: “Không còn đau nữa.”
Cô cùng Hoàng Vân đi xuống, chân dẫm lên bậc thang, Nhϊếp Hội cụp mắt xuống, nhìn đôi dép xỏ ngón màu đen khiến làn da của cô càng thêm trắng .
Điều đó khiến Nhϊếp Hội nhớ tới một vài chuyện trong quá khứ.
Khi đi học, cô cũng thích sơn móng chân màu đỏ, đi dép xỏ ngón. Có lần cô mặc chiếc áo phông trắng của anh trong tay cầm một chùm chìa khóa nhà cho thuê mẹ anh đã ném trên ghế sofa. Nhϊếp Hội bước xuống bậc thang, đi theo bước chân của cô.
Hoàng Vân thấy mình hơi giống bóng đèn công suất lớn.
Muốn chạy.
Liễu Yên vẫn đang nhàn nhã nhìn về phía ngọn núi cách đó không xa, trong sự yên tĩnh, ba người đi tới căng tin, có lẽ là vì hành vi hôm nay của Nhϊếp Hội khiến mọi người quá kinh ngạc, tin tức gần như truyền khắp mọi tai. Nhϊếp Hội vừa vào cửa, liền kéo ghế ra hiệu cho Liễu Yên ngồi ở đây.
Tại bàn, có đạo diễn Lưu, Lâm Phong Dương cùng hai nhà biên kịch, ba chỗ ngồi hiển nhiên là dành cho bọn họ. Liễu Yên bình tĩnh ngồi xuống, Hoàng Vân ngồi ở bên cạnh cô, Nhϊếp Hội theo sau, ngồi ở bên trái cô.
Lâm Phong Dương nhìn Nhϊếp Hội, rồi nhìn Liễu Yên, sau đó quay đi nói chuyện với đạo diễn Lưu: “Lão Trần lúc đó......”
Hắn thở dài nói: “Chúng tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ có chuyện xảy ra vào lúc đó. Sau này, chúng tôi mới thấy trên mũ của anh ấy có để lại một lá thư tuyệt mệnh.”
“Lão Nhϊếp.....” Hắn liếc nhìn Nhϊếp Hội, ngừng một chút, không nói nữa, đạo diễn Lưu nói: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ quay bộ phim cho tốt. Anh thấy diễn viên chúng tôi chọn thế nào?”
"Không tồi, có chút bóng dáng của ông ấy." Lâm Phong Dương nhìn Cố Viêm, gật đầu.
Cố Viêm khẽ mỉm cười.
Liễu Yên dùng ngón tay lau khóe môi dưới rồi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Nhϊếp Hội cầm đũa, gắp mấy củ khoai tây cắt nhỏ cho vào bát, ăn xong, bên ngoài trời vẫn chưa tối, Liễu Yên muốn hút thuốc, đi ra khỏi nhà ăn, nhìn trái nhìn phải.
Quay đầu lại, cô thấy Nhϊếp Hội đang dựa vào cửa.
Nhϊếp Hội: "Muốn hút thuốc?"
Liễu Yên nhếch môi: “Ở đây có khu vực hút thuốc không?”
Nhϊếp Hội không nói gì.
Lúc này Quách Tú Anh cầm một lọ thuốc đi tới, nhìn thấy Nhϊếp Hội, cô vô thức nói: "Đội trưởng Nhϊếp , bác sĩ Tiền mời anh đến phòng y tế, ông ấy muốn kiểm tra vết thương của anh."
Liễu Yên nghe vậy, mỉm cười, quay người đi về hướng ngược lại.
Cổ tay cô đột nhiên bị bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy, anh kéo cô lại, nói: “Em đi với anh.”