Chương 13-2

Nhϊếp Hội im lặng vài giây, "Cứ từ từ, đừng vội."

"Không vội, tôi cũng không vội."

Nhϊếp Hội cười lạnh.

Bầu trời trắng tinh, bình minh chậm rãi ló dạng sau những đám mây, dần dần chuyển sang màu vàng óng. Trong giờ nghỉ, Chu Vũ Cường xuống xe mua nước, Nhϊếp Hội vào ghế lái, mở cửa sổ ra cho thông thoáng. Chu Vũ Cường đưa nước cho Nhϊếp Hội, anh tùy tiện cầm lấy, nhưng điện thoại lại vô tình trượt khỏi hộp kê tay, rơi thẳng xuống chân anh.

Thấy vậy, Chu Vũ Cường nhanh chóng nhặt lên cho anh. Hắn vô tình ấn vào màn hình khóa, trên màn hình khóa là một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy hai dây màu đen, xinh đẹp đến mức Chu Vũ Cường sững sờ trong vài giây. Một bàn tay khớp xương duỗi ra, lấy điện thoại lại.

Tay Chu Vũ Cường trống rỗng, hắn hỏi lại: "Đội trưởng, đây có phải là A Yên của anh không? Đẹp quá."

Nhϊếp Hội híp mắt lại.

Chu Vũ Cường ho khan nói: “Khó trách đội trưởng nhớ mãi không quên.”

Hắn ngồi vào ghế phụ.

Nhϊếp Hội mở chai nước ra, uống một ngụm nước, nói: "Về đơn vị đừng nói nhảm."

Chu Vũ Cường: “Tuân lệnh.”

Xe nổ máy, vừa rồi anh hơi nhiều nước, nước chảy xuống cằm, chảy xuống hầu kết. Anh dùng ngón tay lau đi rồi lái xe thẳng đến khu quân sự.

Chu Vũ Cường nói tiếp: "Đội trưởng, tôi đã kêu đổi điện thoại mới từ lâu rồi mà. Anh thấy đấy, anh đã có thể lưu ảnh cô ấy bằng điện thoại mới."

Nhϊếp Hội không nhịn được nữa: "Câm miệng."

"Được."

Chu Vũ Cường lớn tiếng nói, hắn cảnh cáo mình không được nói nữa, nếu không buổi huấn luyện ngày mai hắn sẽ bị đội trưởng gϊếŧ chết mất.

Vì thế hắn nhanh chóng kéo khóa miệng miệng.

Đến khu quân sự.

Hai người đi thay quân phục, Lâm Phong Dương chắp tay đứng ở hành lang nhìn hai người, hắn nhìn từ trên xuống dưới: “Chu Vũ Cường, chân cậu nâng lên cho tôi xem."

Chu Vũ Cường giơ chân nhảy mấy cái, "Không thành vấn đề, chúng ta có thể lập tức tiếp tục huấn luyện."

Lâm Phong Dương thấy thế gật đầu: “Được, cậu về đội trước đi.”

Chu Vũ Cường chào rồi bước xuống bậc thang. Lâm Phong Dương liền chuyển sự chú ý về phía Nhϊếp Hội: "Tôi biết vết thương cậu chưa ổn, vợ của đội trưởng Lưu sắp sinh rồi, nên vội trở về, cậu thay hắn tiếp quản vài hôm."

Nhϊếp Hội gật đầu: "Được."

"Được rồi, vậy kiểm tra đám nhãi ranh đó trước đi. Chú ý vết thương."

Nhϊếp Hội làm nghi thức chào, rồi bước xuống bậc thang, dáng người cao thẳng tắp đi về phía sân huấn luyện. Lâm Phong Dương từ xa nhìn.

Nghĩ đến nỗi lo lắng của ông Nhϊếp.

Hắn thở dài.

Liễu Yên ngồi bên mép giường một lúc, sau đó nhấc điện thoại lên, bình luận dưới vòng bạn bè: Em sẽ, anh cũng vậy.

Sau đó, cô đứng dậy, rửa mặt, thay vest, xuống lầu ăn bữa sáng đơn giản rồi đến công ty. Hôm nay có hai khách hàng lớn tới.

Quách Mẫn bước vào cầm tập tài liệu, đặt lên bàn rồi nói: “Ghế mới của Phi Trì bị nhiều chủ xe phản ánh mùi rất nồng, như bị đầu độc vậy, chủ xe ngày nào cũng đến cửa hàng Phi Trì để phàn nàn, Tiểu Liễu Tổng thương lượng và nhất quyết đổi thương hiệu này.”

Liễu Yên mở tài liệu và nói: "Thương hiệu CAAC chưa bao giờ gặp vấn đề như vậy trước đây. Lần này đã xảy ra chuyện gì?"

"Em đã liên lạc với ông chủ của họ và ông ấy xác nhận không có vấn đề gì, đó mới là điểm kỳ lạ." Quách Mẫn nhún vai.

Liễu Yên đặt tài liệu xuống, nhìn Quách Mẫn, “Kiểm tra, kiểm tra người bên Liễu Tuấn Bân, vấn đề nằm ở hắn.”

Quách Mẫn: “Được rồi, còn chủ của Phi Trì thì sao?”

"Lấy một lô hàng tồn kho năm năm tuổi từ kho, thay thế trước, rồi kêu họ đem ghế nhựa kia đưa về"

"Dạ được."

Liễu Yên nói xong, cô dừng lại một chút, lúc này, điện thoại của cô vang lên, là Chu Dương gửi tin nhắn WeChat nói: Nhϊếp Soái đã trở về quân khu, nhưng hình như hắn đã mang theo một y tá trẻ đi cùng.

Cô y tá nhỏ?

Liễu Yên giơ ngón tay lên, ngước mắt lên hỏi Quách Mẫn: “Chị họ của em còn làm ở bệnh viện quân y không?”

Quách Mẫn sửng sốt một chút, sau đó nói: "Không làm nữa, em quên nói với chị, cô đã vào quân đội đuổi theo nam thần."

“Không thể không nói, em rất hâm mộ lòng dũng cảm của chị họ, nói đi là đi”.

Liễu Yên nghe vậy, khóe môi cong lên.

Đặt điện thoại xuống bàn.

Cô nói: Rất có khí phách, khâm phục, khâm phục”.