Khiêu vũ xong, ông lão còn phải xã giao, nhưng sức khỏe của ông không hoàn toàn đủ để xử lý nhiều người như vậy. Đương nhiên, cháu gái của ông- Liễu Yên phải đảm nhận hầu hết các cuộc xã giao, tửu lượng của cô còn ổn hơn Lâm Bùi- chồng sắp cưới của cô rất nhiều, người tay chỉ cầm ly rượu, thỉnh thoảng trò chuyện với mọi người.
Diện chiếc váy dài màu đen, cô là tâm điểm của buổi tiệc, camera thường xuyên quay cô.
Chỉ là sau khi xã giao như thế này, cảm giác hơi mệt mỏi.
Đêm khuya.
Liễu Yên tiễn người khách cuối cùng xong, đi tới đỡ ông Liễu đứng dậy, sắc mặt ông lão có chút khó coi: "Chú của con rời đi lúc nào?"
Liễu Yên đỡ ông già ngồi vào ghế sau, nói: “Nửa tiếng trước.”
Ông Liễu hỏi: “Ở được bao lâu?”
"Nửa tiếng."
Ông lão im lặng, Liễu Yên lấy bình giữ nhiệt từ tay Hoàng Lập, mở nắp đưa cho ông lão, ông lão nhận lấy, vẻ mặt đờ đẫn.
Bữa tiệc sinh nhật kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, Liễu Diệu Tiên đến muộn về sớm, như một cái tát tát vào mặt ông lão, khi rời khỏi Liễu thị, cổ phần của ông được chia thành 30 và 37. 30%. được trao cho Liễu Diệu Tiên người đã có sẵn cổ phần trong tay. 37% còn lại được trao cho người con trai cả tài giỏi nhưng trong tay nắm giữ cổ phần nào.
Vì chuyện này, Liễu Diệu Tiên luôn khắc ghi trong lòng, ghi hận ông Liễu.
Ông Liễu biết tính của con mình, nhưng vẫn cảm thấy có chút buồn bã, nói: “Vậy thôi.”
Liễu Yên đưa bình giữ nhiệt cho Hoàng Lập, nói: "Ông nội, ông phải bảo trọng sức khỏe, những thứ khác không quan trọng."
Ông Liễu nắm tay Liễu Yên gật đầu.
Lúc này, Lâm Bùi từ trong đại sảnh đi ra, mỉm cười chen tới, đưa ra một chiếc áo khoác len màu đen, "Ông nội, ông quên áo khoác rồi."
Ông Liễu nhìn Lâm Bùi, lông mày thả lỏng, mỉm cười nói: "Cám ơn con, con cùng đưa ông về nhé."
Lâm Bùi đưa mắt nhìn Liễu Yên.
Liễu Yên cong môi, ấn đầu anh ta: "Đi thôi."
Lâm Bùi mỉm cười ngồi vào ghế sau cùng với ông Liễu. Liễu Yên quay sang ghế phụ, đóng cửa, xe chạy đi.
Lâm Bùi đang trò chuyện với ông lão ngồi ở ghế sau, trong xe thoang thoảng mùi rượu. Liễu Yên xoa trán, nhìn ra ngoài cửa sổ, gót chân nhấc ra khỏi đôi giày cao gót, da thịt ma sát trầy xước, đau nhức.
Liễu Yên muốn hút một điếu, nhưng nhớ tới ông nội ngồi hàng ghế sau liền thôi.
Sau khi trở về nhà, lại tiễn Lâm Bùi đi. nhìn ông lão nằm xuống, Liễu Yên đá đôi giày cao gót ra khỏi chân, sau đó đi chân trần vào phòng và lấy bộ đồ ngủ đi tắm. Tắm ra, cô thấy gót chân bị rách một mảng da lớn. Cô quỳ xuống chuẩn bị dán băng cá nhân lên.
Cô ngẩng đầu lên, lấy điện thoại di động, soạn tin.
A Yên: Anh ngủ chưa?
Vài giây sau.
Nhϊếp Hội: Chưa.
A Yên: Chân em đau quá.
Vài giây sau, Nhϊếp Hội gọi video tới, Liễu Yên bấm nghe, xương quai xanh cùng vết sẹo thon dài trên xương quai xanh của người đàn ông hiện ra, rung lắc một hồi, cô mới nhìn thấy khuôn mặt của anh, anh ngồi trên ghế sofa, đôi mắt nheo lại, im lặng.
Khóe môi Liễu Yên cong lên: "Hả?"
Cô không nhìn thấy điếu thuốc kẹp giữa ngón tay của người đàn ông đầu dây bên kia, tuy rằng anh không hút nhưng khói vẫn vương vấn. Nhϊếp Hội trầm giọng nói: "Đau ở đâu?Bị sao vậy?"
Liễu Yên: "Tối nay xã giao."
Cô điều chỉnh camera chiếu vào vào gót chân của mình, ánh sáng mờ ảo nhưng có thể nhìn thấy được phần thịt no đỏ au. Cô nói nhỏ: "Đau."
Nhϊếp Hội: "Trong nhà có cồn không? Em khử trùng đi, nếu sau này đi giày cao gót thì nhớ dán một miếng băng cá nhân vào."
Liễu Yên: "Khử trùng đau lắm, không làm đâu."
Nhϊếp Hội: ".."
"Sáng mai tỉnh dậy, nhớ dán một miếng băng cá nhân, nếu không sẽ phải đi giày đế bằng."
Camera quay lại khuôn mặt của Liễu Yên, cô lười biếng tựa cằm lên đầu gối, nhìn anh nói: “Đã lâu rồi em không đi giày đế bằng.”
Nhϊếp Hội nhướng mày.
Anh cử động ngón tay, bàn tay ngoài camera dập điếu thuốc đi. Anh thấy cô có vẻ hơi mệt liền nói: “Ngủ sớm nhé?”
Liễu Yên không nhúc nhích, tiếp tục nhìn anh.
Cô đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa cổ chữ V. Lúc này, phong cảnh lúc ẩn lúc hiện, Nhϊếp Hội dời mắt ra chỗ khác, nhìn vào mắt cô, nói: “Không ngủ?Vậy em muốn làm gì?"
Liễu Yên: "Nhϊếp Soái, hát cho em nghe."
Nhϊếp Hôih bắt chéo chân dài lắc đầu: "Anh không hát."
“Hát hay không?.”
Nhϊếp Hội: "..."
Hai phút sau.
"Cái gì không có được thì luôn quý giá. Một khi đã gặp bất lợi, làm sao có thể không âm mưu?" Anh trầm giọng hát, hơi có pha chút giọng Bắc Kinh, phát âm rõ ràng, nhìn cô thật sâu, đôi mắt như mực.
Liễu Yên nhìn hắn.
Vừa nghe vừa đoán ẩn ý trong lời hát của anh.
Cô nhướng mày.
Sau đó, cô không biết mình ngủ quên từ lúc nào. Khi tỉnh dậy, trên tay cô vẫn cầm chiếc điện thoại, cô bối rối đưa nó lên trước mắt.
Video call kéo dài 53 phút 28 giây.
Liễu Yên xoa xoa lông mày, lười biếng nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, bấm vào ảnh đại diện của anh, đi vào vòng bạn bè của anh.
Có một bài đăng mới trong vòng bạn bè trống rỗng.
"A Yên, anh đã trở về quân khu rồi, em bảo trọng nhé."
[Chỉ có A Yên được nhìn thấy]
Liễu Yên tỉnh táo tức thì.
Sáng sớm.
Trời tờ mờ sáng.
Đèn cảm biến ở cầu thang sáng lên, Nhϊếp Hội mặc quân phục đi xuống, một chiếc xe quân dụng đậu ở khu dân cư, tay súng Chu Vũ Cường ngồi trên xe, thản nhiên hét lên: " Chào buổi sáng, đội trưởng."
Nhϊếp Hội liếc nhìn hắn, tiến một bước dài, lên xe hỏi: "Vết thương cậu sao rồi?"
Chu Vũ Cường vỗ vỗ đùi hắn, "Không sao, bây giờ linh hoạt rồi."
Nhϊếp Hội đóng cửa lại, ngả người về phía sau, ngón tay cài khuy áo bên trong, nói: "Lái xe."
"Đội trưởng, còn anh thì sao? Tôi nghe lão Trịnh nói anh mới đến bệnh viện vài ngày trước, hôm nay đã trở về đơn vị, có ổn thiệt không đó?"
Nhϊếp Hội: "Cậu tập trung lái xe đi, tôi không sao, cậu không cần lo lắng."
"Lo lắng, làm sao có thể không lo lắng?" Chu Vũ Cường khởi động xe, lái xe ra khỏi khu dân cư, hắn lẩm bẩm mấy tiếng hỏi: "Đội trưởng, lần này anh có nhìn thấy cô ấy không?"
Nhϊếp Hội dừng lại.
Anh tựa khuỷu tay lên cửa sổ xe, không trả lời.
Chu Vũ Cường lén lút nhìn anh một cái, nói: "Tôi không xen vào chuyện riêng của anh nhưng tôi nhìn ra lần này anh về rất muốn gặp cô ấy."
"Khi tôi kéo anh ra khỏi nơi đó, dù anh đã hôn mê nhưng vẫn gọi tên cô ấy, tôi chỉ muốn biết lần này quay về có nhìn thấy cô ấy không?."
Nhϊếp Hội quay đầu nhìn hắn.
Chu Vũ Cường: "......"
Hắn mím môi tập trung lái xe.
Nhϊếp Hội ngẩng mặt lên nói: "Còn anh thì sao? Trở về xem mắt à?"
Chu Vũ Cường: “Đừng nhắc tới, khi đi lính, tôi rất do dự, tôi người có thể gả cho chúng ta nhất định là người vô cùng mạnh mẽ, mà dù sao tôi cũng không muốn yêu thì sao yêu được? "