Chương 12-2

Nhϊếp Hội cầm áo khoác, cúi đầu nhìn theo từng bước chân của cô.

Ánh sáng rơi xuống lông mày hắn, làm dịu đi một chút nét sắc sảo của hàng lông mày. Liễu Yên lặng lẽ nhìn anh, sau đó mỉm cười chớp mắt.

Xoay người, đi xuống tầng dưới.

Nhϊếp Hội nheo mắt lại, đi theo bước chân của cô, đi xuống tầng một.

Đèn cảm biến ở cầu thang bị hỏng.

Liễu Yên nói: “Tối quá.”

Nhϊếp Hội trầm giọng nói: "Còn có một bậc thang, cẩn thận chút, ngày mai anh kêu người tới sửa."

"Được rồi."

Cô bước xuống bậc thang cuối cùng, tích tích hai tiếng rồi lên xe, Nhϊếp Hội đưa áo khoác qua cửa sổ, Liễu Yên cầm lấy, tóc xõa trên vai, ngẩng đầu nhìn anh. .

Không biết khi nào, cổ áo sơ mi của cô mở ra, khi ngẩng đầu lên như, lộ ra phong cảnh hữu tình bên trong. Nhϊếp Hội rũ mắt, vô tình liếc nhìn nó, lùi về sau một bước, nói: "Chậm một chút."

"Nào đến gửi tin nhắn cho anh"

Liễu Yên thấy anh lui về sau, hừ lạnh nói: "Không gửi."

Nhϊếp Hội nhìn vào mắt cô, khóe môi nhếch lên: "Gửi đi, được không?."

Liễu Yên: "...."

Cẩu nam nhân, anh cười thế là phạm quy đó.

Cô ngồi thẳng dậy, khởi động xe, chiếc Land Rover màu đen nhanh chóng lao về phía đầu hẻm. Nhϊếp Hội nhìn theo đuôi xe phóng đi, dùng ngón tay xoa khóe môi dưới, quay người quay về hành lang.

Trở về nhà.

Ông Liễu đang ngồi trên ghế sofa xem danh sách khách mời, Liễu Yên bước tới ngồi xuống, bắt chéo chân, nói: "Ông chắc chưa?"

Ông Liễu: “Ừ, đều là bạn cũ.”

Trong ba năm qua, ông rất ít gặp họ, vì lý do thể chất và tinh thần, ông không muốn giao lưu hay gặp gỡ bất kỳ ai.

Liễu Yên nói: “Các ông ấy đều rất mong chờ.”

"Những lão gia hỏa này....." Ông lắc đầu cười, nhưng vẻ mặt lại lộ ra chờ mong. Lòng Liễu Yên cũng được an ủi đôi chút, ông nội cuối cùng cũng vui vẻ lại.

Cô nói: “Ngày mai giám đốc công ty sẽ tới đây.”

Ông Liễu: “Được.”

"Ông nội, đi ngủ sớm đi."

"Ừm."

Sau khi tiễn ông về phòng, Liễu Yên lại lên tầng hai, tắm rửa rồi quay lại thư phòng xử lý công việc.

Ngày hôm sau.

Sáu giờ chiều.

Trong bãi đậu xe ngầm của khách sạn Accord, dòng xe ô tô chạy xuống không ngừng, ông Liễu bước ra từ chiếc Maybach, Liễu Yên mặc một chiếc váy đen, đỡ ông lão, Lâm Bùi mặc vest thẳng thớm đi xuống bậc thang, mỉm cười: "Ông nội, chúc mừng sinh nhật ông."

Nhìn thấy Lâm Bội, tâm tình ông Liễu đột nhiên vui vẻ lên, cười nói: "Dạo này con thế nào? Không ghé nhà ông bữa nào."

Lâm Bùi nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh ông, mỉm cười: "Con hơi bận, có thời gian rảnh con sẽ qua quấy rầy ông."

"Được thôi."

Ông Liễu mỉm cười, lông mày thả lỏng. Lâm Bùi bước tới đỡ ông. Liễu Yên liếc tặng cho Lâm Bùi một ánh mắt khích lệ. Lâm Bùi ho khan.

Có chút vui mừng khi được cô khen.

Bước lên bậc thềm, có rất nhiều khách đến, đều là bạn bè của ông Liễu, sôi nổi hỏi thăm quan hệ giữa Lâm Bùi và Liễu Yên, ông Liễu mỉm cười tuyên bố.

Rất nhiều ông lão trêu chọc cô, có mấy người còn nói: “Lâm gia không tồi, thanh quý, rất xứng với Liễu Yên.”

"Haha, tôi cũng nghĩ vậy." Anh Liễu cười, hiển nhiên rất hài lòng. Thấy bạn cũ vui vẻ như vậy, mọi người có chút chuyện cũng im lặng. Lâm Bùi tuy rằng không có thành tựu gì, nhưng về mọi phương diện đều rất trong sạch, không hề đi chơi qua đêm hay scandal với tiểu thư giàu có nào đó.

Hơn nữa, mọi người đều biết tính tình của Liễu Yên, cô không dễ dàng thay đổi quan điểm. Một nhóm người trò chuyện sôi nổi.

Một chiếc ô tô Crown màu đen, lái ra khỏi gara, đi ngang cổng, cửa sổ khép hờ, ông Nhϊếp ngồi ở ghế sau, ném thiệp mời dự tiệc sinh nhật của ông Liễu sang một bên.

Ông Liễu để cháu gái và cháu rể tương lai đỡ vào sảnh. Ông ấy liếc nhìn Hoàng Lập, Hoàng Lập lắc đầu, ông Liễu cười khẩy.

Ông Nhϊếp à, nào rảnh thì đến tham gia nhé.

Để tôi cho ông xem cháu gái với cháu rể tương lai của tôi.

Tối nay ông Liễu đã sắp xếp một số phóng viên tham gia, ông muốn cho mọi người biết về cháu gái của ông và Lâm Bùi nên đã cho phép một số phóng viên đến phỏng vấn và ghi hình.

Âm nhạc vang lên.

Liễu Yên và Lâm Bùi là những người đầu tiên được lên sàn nhảy, trước mặt rất nhiều người, Lâm Bùi vòng tay qua eo Liễu Yên, nắm tay cô.

Mặt anh ta hơi đỏ, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

Mùi thơm trên cơ thể cô cứ thoang thoảng xung quanh.

Liễu Yên thấp giọng nói: "Thả lỏng đi, sao anh ôm chặt vậy?"

Lâm Bùi cố ý hỏi: "Rất chặt sao?"

Liễu Yên nheo mắt lại.

Lâm Bùi thấy vậy, hơi sợ, ậm ừ nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn cô nữa. Liễu Yên cười nói: “Là đàn ông, nhất định phải giữ lời.”

Lâm Bùi im lặng không nói nữa.

Mũi nhọn không rơi vào người mình, Liễu Yên đương nhiên không biết đau đớn, thích sao nói là không thích được?

Dựa vào đâu.

7 giờ tối

Tại khu dân cư.

Nhϊếp Hội ngồi trên sô pha, chắp tay, trên bàn trà trước mặt có một tấm thiệp mời sinh nhật màu đỏ.

Sau đó, anh bấm vào chiếc điện thoại đặt bên cạnh.

Một đoạn video nhảy hiện lên.

Đó là cảnh Lâm Bùi khiêu vũ với Liễu Yên. Chiếc váy tối nay của cô ấy rất đẹp. Tà váy đung đưa theo từng chuyển động của cô ấy. Mái tóc gợn sóng xõa xuống phía sau khiến đôi chân cô ấy càng thêm thon thả. Nhϊếp Hội nhìn vài giây, sau đó mở hộp thuốc lá lấy ra một điếu.

Châm nó, để khói bay vào không khí.

Vài giây sau.

Anh đưa nó lên môi hút một ngụm. Mùi bạc hà nồng nặc khiến anh khẽ cau mày.

Điện thoại sáng lên.

Lâm Phong Dương: Trở lại đơn vị.