Khi hai người trở về khu dân cư cũ thì đã mười giờ. Nhϊếp Hội mở tủ lạnh lấy ra một đĩa sủi cảo, Liễu Yên khoanh tay, dựa vào bàn hỏi: "Anh làm trước rồi sao?"
Trên mặt sủi cảo còn bao một lớp màng bọc thực phẩm, Nhϊếp Hội xé ra nói: "Buổi sáng, Trần Minh nghỉ phép tới đây, dẫn theo hai chiến hữu đi mua một ít nguyên liệu. Ba người họ cùng làm."
"Vậy là anh cố tình giữ lại?"
Cô hỏi lại với một nụ cười trên môi.
Đôi mắt Nhϊếp Hội liếc tới, nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó đi vào phòng bếp. Liễu Yên đi tới cửa bếp nhìn anh nấu sủi cảo: "Ông Nhϊếp đang sống ở đâu?"
"Minh Xa Hoa Đình."
Liễu Yên gật đầu.
“Em muốn hút một điếu thuốc,” cô nói.
Nhϊếp Hội: “Trong ngăn kéo có nó. đó”
Liễu Yên buông tay xuống, đi đến bàn trà, mở hộc tủ dưới bàn ra, bên trong có một hộp thuốc lá bạc hà dành cho phụ nữ cùng với một chiếc bật lửa nhỏ.
Là thuốc lá cô thường hút.
Liễu Yên cười, nhìn người đàn ông từ trong bếp đi ra: “Anh đặc biệt mua thuốc lá à?”
Nhϊếp Hội không phản ứng gì, đứng trước bàn pha nước sốt. Liễu Yên đứng dậy, đến bên cạnh anh, tựa trán vào vai anh, dùng đầu ngón tay thon dài kéo vạt áo anh, giọng cười nói: Muốn nhét vào quần không?”
Nhϊếp Hội nắm lấy cổ tay của cô, nhỏ giọng nói: "Đừng quậy."
Liễu Yên ngẩng đầu lên: "Cái này được coi là quậy sao?"
Nhϊếp Hội cụp mắt, nhìn khuôn mặt sáng ngời của cô, ánh mắt có chút trầm xuống. Liễu Yên hỏi: “Lúc đi bộ đội, anh tự "giải quyết" sao?”
Nhϊếp Hội nheo mắt.
Không trả lời.
Liễu Yên: "Anh nghĩ tới ai trong lúc đó?"
Cánh tay của cô đột nhiên bị anh xoay lại, kẹp ở phía sau, cô ngã vào người anh, anh cúi đầu nói: "Chúng ta im lặng ăn sủi cảo nhé?"
Liễu Yên cười, nói: “Anh làm như em là tù nhân vậy, em đau.”
Nhϊếp Hội siết chặt cổ tay cô, ngón tay thon dài của anh rơi vào lòng bàn tay cô, Liễu Yên nắm lấy tay anh. Anh dừng lại, thả lỏng một chút.
Thời gian như đứng yên.
Mười giây sau.
Nhϊếp Hội: “Ăn sủi cảo.”
Liễu Yên chớp chớp mắt: "Được."
Sau khi anh buông cô ra, Liễu Yên ngồi xuống, cầm đũa chấm nước sốt, tối nay cô thật sự không ăn gì, bụng toàn là rượu.
Cô lắc lắc cánh tay nói: “Đau quá, anh coi giúp em đi.”
Cô giơ tay lên.
Nhϊếp Hội dựa vào bàn, nhìn cánh tay trắng nõn của cô, anh nắm cổ tay cô nói: "Đau không đến đâu, anh không dùng lực."
"Hừ."
Liễu Yên rút tay lại, không làm nũng nữa.
11 giờ 30, ăn sủi cảo xong, Liễu Yên nhìn Nhϊếp Hạo rửa chén xong đi ra, cô vứt thuốc lá ra ngoài ban công, bước ra cửa nói: “Em đi về trước."
Cô mở cửa.
Nhϊếp Hội dựa vào tủ giày, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, mở lên xem, trên màn hình có rất nhiều tin nhắn, trong đó mấy tin nhắn của Lâm Bùi nhắn.
Anh xoay điện thoại, đưa cho Liễu Yên.
Liễu Yên cầm lấy, đi ra ngoài, ngoài hành lang tối om, trên lầu có tiếng cãi nhau, Nhϊếp Hội đi phía sau, đưa cô xuống lầu.
Đèn đường trong ngõ sáng suốt ngày đêm, chiếc Maybach đỗ ở đầu ngõ, thân xe sáng rực, Liễu Yên quay người lại. Nhϊếp Hội đứng trên bậc thang, hai tay đút túi quần.
Liễu Yên mỉm cười, chớp mắt vài cái rồi tiến lên hai bước, câu cổ anh, nghiêng đầu hôn lên khóe môi anh.
Nhϊếp Hội nheo mắt lại.
Cụp mắt xuống.
Khóe miệng Liễu Yên cong lên: "Ngủ ngon."
Nhϊếp Hội thấp giọng nói: "Ngủ ngon."
Liễu Yên mỉm cười, buông anh ra, tóc xoăn gợn sóng rơi trên vai cô, đút hai tay vào túi quần, bình tĩnh đi về phía chiếc Maybach.
Tài xế xuống xe mở cửa.
Liễu Yên cúi người ngồi lên.
Cảm giác ấm áp, mềm mại vẫn còn đọng lại trên khóe môi Nhϊếp Hội, đôi mắt anh trầm đi rất nhiều, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi. Chiếc Maybach phóng đi.
Tài xế họ Hoàng, là tài xế chuyện dụng của lão gia tử, cũng coi như một người bạn già. Ông liếc nhìn kính chiếu hậu, hỏi: “Liễu Yên, muốn hút thuốc không?”
Liễu Yên nâng cằm lắc đầu: "Không đâu, chú Hoàng."
Hoàng Lập gật đầu, quay mặt đi, "Tối nay cô có tiệc xã giao sao?"
"Ừm."
Hoàng Lập không hỏi cô đến khu dân cư này làm gì, ông có thể đoán được một chút, ông nhìn đèn giao thông nói: "Hai ngày nữa là sinh nhật của lão gia, cô có dự định gì không?"
Liễu Yên ngả người ra sau, bắt chéo đôi chân dài, cười nói: “Còn xem ông nội muốn làm gì nữa.”
Hoàng Lập nghe vậy nói: "Dù thế nào đi nữa, cô cũng phải nhớ kỹ."
Liễu Yên cười nói: "Yên tâm đi."
Về đến nhà, ông Liễu đã đi ngủ. Liễu Yên nhìn thấy thực đơn trên bàn trà, cô liếc nhìn dì Trần một cái, dì Trần cười tủm tỉm nói: “Sinh nhật năm nay có thể sẽ tổ chức.”
Lão gia mất đi con trai sau đó mất thêm cả con dâu. Trong ba năm qua, ông chưa từng gượng dậy nổi. Chỉ có năm nay, Liễu Yên dắt Lâm Bùi về ra mắt, sức khỏe của ông mới tốt lên đôi chút.
Xem ra còn có sức tổ chức sinh nhật.
Liễu Yên cười: "Chuyện tốt, để ngày mai con bàn bạc với ông nội."
"Được."
Liễu Yên lên lầu tắm rửa. Tối nay cô không đến thư phòng, bôi kem dưỡng da rồi đi thẳng lên giường. Cô hiếm khi nằm mơ, nhưng đêm nay cô lại mơ về một vài chuyện trong quá khứ.
Mùa hè năm Nhϊếp Hội nhập ngũ.
Lúc đó cô yêu anh vô cùng, biết tin, cô như sét đánh ngang tay, từ nhà chạy ra khu dân cư cũ, nhìn chàng trai từ hành lang bước ra.
Liễu Yên lùi lại theo bản năng , nói: “Tôi với nhập ngũ, anh chọn một đi.”
Lúc ấy, dáng người chàng trai còn mảng khảnh, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân mờ nhạt, nghe vậy liền cúi đầu nói: “A Yên, lúc truớc anh đã nói với em rồi.”
Nghe xong, Liễu Yên cười khẩy: "Không, tôi chưa bao giờ đồng ý chuyện đó. Anh còn nhớ lúc dì sinh ra anh, cha anh ở đâu không? Chẳng lẽ anh cũng muốn tôi như vậy?"
Nhϊếp Hội ngước mắt lên nói: "Anh xin lỗi..."
Liễu Yên nheo mắt, cười rộ lên, nói: "Vậy tôi sẽ hận anh. Nếu anh để tôi sinh con một mình, không có nỗi một nơi để dựa vào, tôi chắc chắn sẽ hận anh."
Nhϊếp Hội im lặng nhìn cô.
Thật lâu.
Anh ấy nói: "Anh xin lỗi."
Liễu Yên xoay người rời đi.
Sau này, hai ông lão cũng bất hòa vì chuyện này. Một người chìm nổi trên thương trường, một người trải qua bao nhiêu sóng gió, đấu đá không ai nhường ai.
Trưởng bối trong nhà ra tay, đẩy khoảng cách hai người càng thêm xa.
Tỉnh dậy, trán Liễu Yên toát mồ hôi, bật dậy khỏi giường, bật đèn ngủ, đi ra ban công châm một điếu thuốc , cảm thấy quá khứ càng lúc càng sáng tỏ. Khi còn trẻ, cô có chút ảo tưởng, cho rằng mọi thứ của Nhϊếp Hội đều thuộc về cô, bao gồm cả tương lai của anh.
Thật sự không nghĩ tới tương lai của anh không có cô.
Lúc đó trong lòng cô tràn đầy hận thù, dù anh có đứng suốt một đêm mưa, cô cũng không chịu mở rèm. Nhiều năm sau, khi cô nhất quyết đòi quyền hành để quản lý Liễu thị, cô mới nhận ra, trong cuộc đời này luôn có hai thứ tình cảm yếu đuối không bao giờ đánh tan được.
Việc nhập ngũ của anh.
Cùng với Liễu thị của cô.
Hai người họ đang đi trên con đường ba mẹ họ đã từng đi.
Suy nghĩ cẩn thận, mới có thể trở nên mạnh mẽ.
Đêm khuya, trong khu dân cư cũ , Nhϊếp Hội đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, anh trợn mắt, ngực phập phồng, vài giấy sau anh bước ra khỏi giường, cởi bỏ chiếc áo màu xám, lộ ra cơ bụng săn chắc. Anh quay người đi vào phòng tắm, cửa phòng tắm đóng lại, tiếng nước vang lên.
Anh dựa vào tường, nhắm mắt lại, để những giọt nước tùy ý rơi xuống.
Tâm trí anh toàn là hình ảnh của cô ấy. Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông bước ra.
Chiếc quần dài lỏng lẻo quanh eo.
Anh cúi xuống nhặt bao thuốc trên bàn, lấy ra một điếu, châm lửa, rồi dựa vào tường, nhìn điếu thuốc đang cháy.
"Liễu Yên.."
Anh lẩm bẩm.
Ngày hôm sau.
Nhϊếp Hội đi đến bệnh viện, bác sĩ Trịnh cúi người xem vết thương của anh rồi nói: “May mà tối qua anh xử lý kịp thời, nếu không hôm nay chúng ta gặp rắc rối rồi.”
Nhϊếp Hội nghiêng người chống lên đùi, không trả lời. Quách Tú Anh cầm hồ sơ bệnh án bước vào, vội vàng liếc nhìn anh, cụp mắt xuống, đặt hồ sơ bệnh án lên bàn rồi quay người đi ra ngoài.
Bác sĩ Trịnh đứng thẳng lên, liếc nhìn cánh cửa, thở dài. Nhϊếp Hội sắc mặt vô cảm, không thèm nhìn Quách Tú Anh. Bác sĩ Trịnh lật hồ sơ bệnh án nói: "Trở về quân khu, tự mình nói cho Lâm Phong Dương."
Nhϊếp Hội: "Các anh cần gì lo lắng?"
Bác sĩ Trịnh dừng lại, nói: "Cậu đi hỏi ông nội của cậu."
Nhϊếp Hội không nói gì.
Điện thoại anh reo lên, anh nhấc máy lên xem. Đó là tin nhắn WeChat của Chu Dương.
Chu Dương: Nhϊếp Soái hôm nay có rảnh không?
Nhϊếp Hội: Có chuyện gì vậy?
Chu Dương: Hôm nay cậu muốn đi bãi đua xe không. Tôi đoán Lâm Bùi sẽ đi.
Nhϊếp Hội: Gửi địa chỉ cho tôi.
Chu Dương: Tôi tới đón cậu. Cậu ở đâu?
Nhϊếp Hội: Bệnh viện quân y.
Chu Dương: Được.
Mười phút sau, Nhϊếp Hội mặc lại áo sơ mi, cài nút, rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ Trịnh, Quách Tú Anh ôm hồ sơ bệnh án đi ra, mặt đối mặt, Quách Tú Anh dừng lại, muốn nói chuyện nhưng người đàn ông trực tiếp đi ngang cô, không thèm liếc mắt một cái.
Quách Tú Anh: "..."
Chiếc Porsche đã tới cửa bệnh viện, Nhϊếp Hội đi về phía trước, mở cửa xe, cúi người ngồi vào. Chu Dương kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, mỉm cười nhìn anh: "Đi trị thương?"
Nhϊếp Hội ngả người về phía sau nói "Ừm".
"Mất bao lâu nữa mới hồi phục?"
"Khoảng nửa tháng."
Chu Dương gật đầu nói tiếp: “Lâm Bùi chỉ là một thiếu gia bình thường, ở Hoa gia đủ ăn đủ dùng, đủ tiêu, nhưng nếu anh ta thực sự muốn làm chuyện gì đó thì anh ta làm không được . Lúc trước, chị Yên chọn hắn, chúng tôi rất ngạc nhiên, nhưng mà Lâm thiếu này cũng có chỗ tốt, đó là nghe lời, ngoan ngoãn, không biết đây có phải là lí do chị Yên chọn anh ta không nữa . "
Nhϊếp Hội không nói gì.
Chu Dương liếc nhìn anh một cái, "Nhϊếp Soái, có thể hỏi sao cậu đột nhiên trở về không?"
Nhϊếp Hội bình tĩnh nói: "Tôi chỉ muốn nhìn cô ấy một cái."
Nhưng anh không ngờ rằng chỉ nhìn một cái là không đủ, anh muốn biết nhiều thứ hơn về cô nữa.
Chu Dương nhướng mày.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến bãi đua. Hôm nay thời tiết rất tốt, bầu trời trong xanh. Đỗ xe xong, Nhϊếp Hội cùng Chu Dương đi đến đường đua, Lâm Bùi mặc áo trùm đầu đứng trên đường đưa nói chuyện điện thoại với ai đua. Phía dưới có một chiếc xe thể thao đậu ở đường đua, còn có mấy tên thiếu gia ngồi nói chuyện phiếm.
Chu Dương cười tiến lên, vỗ vỗ vai Lâm Bùi, quay người lại đã thấy Nhϊếp Hội mặc áo sơ mi đen quần dài đứng đó.
Người đàn ông đút tay vào túi quần, dáng người cao lớn, mặt mũi bén như dao nhìn về phía Lâm Bùi gật đầu, Lâm Bùi theo phản xạ cảm thấy có một chút áp bức.
Anh ta cũng gật đầu, sau đó hỏi: "Anh Chu, sao anh lại dẫn bạn cùng lớp của chị Yên đến đây? Anh ta cũng chơi cái này à?"
Chu Dương cười nói: "Cậu đoán xem?"
Lâm Bùi do dự một chút, phía dưới có một vị thiếu gia chú ý tới Chu Dương, lập tức gọi Chu Dương, Chu Dương nhảy xuống bậc thang, đi xuống. Lâm Bùi cúp điện thoại, vô thức liếc nhìn người đàn ông đằng kia.
Nhϊếp Hội đi tới, đôi chân câu chiếc ghế bên cạnh, sau đó ngồi xuống nhìn đường đua. Lâm Bùi không biết tại sao, Nhϊếp Hội tới gần liền cảm thấy cảm giác nguy hiểm cũng tới gần, anh ta bước ra hai bước, tìm một chỗ ngồi xuống, cúi đầu bấm điện thoại.
“Cậu với Liễu Yên là trong nhà mai mối sao?” Một giọng nói trầm vang lên. Lâm Bùi dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Nhϊếp Hội quay đầu lại, ánh mắt đen như mực nhìn anh ta.
Lâm Bùi có chút hoảng hốt: "Đúng vậy, là do người nhà mai mối."
"Được bao nhiêu năm?"
Lâm Bùi: “Liên quan gì đến anh?”
Nhϊếp Hội: "Cậu không nói tôi cũng biết, nhưng sao cậu vẫn cần cô ấy đầu tư nhỉ?Cậu tiêu tiền của cô ấy sao?"
Sắc mặt Lâm Bùi tức khắc đỏ bừng, nói: "Nếu là đầu tư, sao có thể gọi là tiêu tiền của cô ấy được? Tiền kiếm được không phải của cô ấy sao?"
Nhϊếp Hội: "Lỡ như thất bại thì sao?"
Lâm Bùi: "...."
Anh ta khẽ siết chặt tay. Người đàn ông này không có ý tốt.
Hắn với Liễu Yên chắc chắn không chỉ là bạn cùng lớp.
Lúc này, điện thoại của Lâm Bùi vang lên, anh ta cúi đầu nhìn, lại liếc Nhϊếp Hội, sau đó đứng dậy nghe máy. Đầu bên kia là ông Nhϊếp.
Giọng nói thô ráp nhưng mang theo cảm giác nhẹ nhàng, "Lâm Bùi, ngày mốt là sinh nhật của ông nội, cháu nhớ đến nhé."
Lâm Bùi nghe vậy, mỉm cười nói: "Được rồi, ông nội, sao ông lại đích thân điện thoại cứ nhờ Yên Nhi nói với con là được rồi."
Anh ta trực tiếp đi ngang mặt Nhϊếp Hội, Nhϊếp Hội nghe được giọng nói của lão gia trong điện thoại, vẻ mặt vẫn bất động. Cho đến khi Lâm Bùi đi rồi, Nhϊếp Hội nghiêng người về phía trước, cúi đầu, siết chặt tay.
Nghe từng lời Lâm Bùi nói.
Ông nội.
Yên nhi