- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nghiêm Túc Hồ Nháo
- Chương 50: Ngoại truyện
Nghiêm Túc Hồ Nháo
Chương 50: Ngoại truyện
Sau khi mang thai, Tô Dĩnh cũng không có nhiều phản ứng cho lắm, tình trạng buồn ngủ và nôn mửa hoàn toàn không xảy ra với cô, nhưng do mức độ hormone trong cơ thể thay đổi, dẫn đến tính khí trở nên rất thất thường.
Một buổi tối nọ, Tô Dĩnh đói bụng.
Cô vốn định vào bếp tìm thứ gì đó để ăn, nhưng lại quá lười di chuyển, vì vậy cô đánh thức Quách Úy, kêu anh đi xem thử.
Một lúc sau, Quách Úy quay lại: "Trong tủ lạnh có một ít hoành thánh, em muốn anh nấu cho em không?"
"Có gì khác nữa không?"
Quách Úy bước đến giường xoa đầu cô: "Sủi cảo và bánh bao đậu, hay nấu cháo kê cho em nhé?"
"Hết rồi?"
Anh đoán khẩu vị của phụ nữ mang thai rất khó chiều, chắc chắn sẽ không muốn ăn những món ăn tự làm đó, anh nói: "Cơm nắm mua ở cửa hàng tiện lợi. Lúc tối anh tiện đường mua về."
"Vậy ăn cái này đi."
Vì vậy, Quách Úy dùng lò vi sóng hâm nóng cơm nắm, sau đó rót thêm một ly sữa, bưng vào phòng cho cô.
Tô Dĩnh trực tiếp ngồi ở trên giường ăn, cơm mắm này là loại có vị gà nướng, những hạt gạo vừa thơm vừa dẻo, được bao bọc ở bên trong là một miếng ức gà lớn nước sốt đậm đà.
Cô lặng lẽ ngồi ăn, còn Quách Úy thì ngồi ở một bên nhìn cô.
Tô Dĩnh nói: "Anh đi ngủ đi, em tắt đèn cũng có thể ăn được."
Quách Úy nói: "Không chừng ăn vào trong mũi luôn."
Tô Dĩnh cười khúc khích, đột nhiên nhớ đến, khi còn rất nhỏ, mẹ cô cũng đã từng nói với cô như vậy. Không hiểu tại sao, gần đây cô lại bắt đầu nghĩ về những người vốn đã quên từ lâu.
Tô Dĩnh bóp cơm nắm trong tay, nói: "Khi em bằng tuổi Niệm Niệm, trong nhà có mở một tiệm tạp hóa nhỏ, mẹ em không cho em ăn xúc xích và giăm bông. Em liền nhân lúc có người đến mua đồ trắng trợn lấy nó ra khỏi kệ. Có người ngoài nên mẹ ngại không dám mắng em, vì vậy em đã thành công lấy được."
"Sau đó?"
"Sau đó..." Tô Dĩnh chớp chớp mắt nhớ lại: "Tiệm bị em ăn sập luôn."
Quách Úy cười.
Thực ra thì là do lúc đó vị trí của tiệm không được tốt cho lắm, vì thiếu vốn nên mặt hàng ít ỏi, không thể cầm cự lâu được.
Quách Úy hỏi: "Loại xúc xích và giăm bông mà em muốn ăn là loại nào?"
Tô Dĩnh lắc đầu, cô cắn vài miếng cơm nắm, nhưng lại không ăn thịt. Cô đưa nó cho anh, muốn anh giúp giải quyết hết số cơm thừa quanh miếng thịt đi.
Đã hơn nửa đêm, Quách Úy không có cảm giác thèm ăn cho lắm, chỉ miễn cưỡng cắn một miếng.
Tô Dĩnh lấy lại nhìn một chút: "Đây, cắn một miếng lớn nữa."
Quách Úy theo ý cô há miệng to ra cắn một miếng, ai nhờ lại vô tình kéo luôn cả miếng ức gà ra khỏi.
Tô Dĩnh sửng sờ, nhìn cơm nắm chỉ còn một cái lỗ trên tay, rồi lại ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên, trong lòng cô tràn ngập một sự tức giận và bất bình không thể nào kiểm soát được, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống.
Không rõ khi nào thì bắt đầu, cô không còn muốn che giấu những cảm xúc này trước mặt anh nữa.
Quách Úy ngay lập tức ngây ngốc, mới vừa rồi họ vẫn còn đang nói chuyện vui vẻ về thời thơ ấu của cô, đảo mắt một cái khuôn mặt cô đã đầy nước mắt và sự bất bình. Anh hơi bối rối, không ăn không được, mà ăn rồi cũng không được, nghĩ mình cũng chưa có chạm vào thịt gà, anh định đưa nó vào miệng cô.
Tô Dĩnh đẩy anh ra, khóc hu hu nói: "Anh bẩn lắm."
Quách Úy: "..."
Trước kia cô cũng không ghét bỏ anh như vậy.
Bộ dạng Quách Úy trông có vẻ hơi chật vật. Anh đem đồ ăn trong miệng nhai hai ba cái ăn xong, vươn tay ra ôm người vào lòng dỗ dành một lúc, toát cả mồ hôi trán. Cuối cùng anh đành phải mặc quần áo vào, rạng sáng lái xe chạy khắp nơi tìm cơm nắm cho cô.
Lúc trở lại thì cô đã ngủ mất rồi.
Quách Úy đứng trước giường quan sát một lúc, không còn cách nào khác đành buông tay đặt cơm nắm lên bàn.
Anh cởϊ áσ khoác, cẩn thận vén chăn lên nằm xuống.
Người bên cạnh nằm đưa lưng về phía anh, hai chân co lên, hô hấp nhẹ nhàng.
Quách Úy cũng quay sang phía Tô Dĩnh, anh với tay, đặt lên chiếc bụng vẫn còn chưa rõ ràng của cô.
Tô Dĩnh đột nhiên nói: "Xin lỗi anh."
"... Chưa ngủ?"
"Vốn cũng sắp ngủ rồi, nhưng khi anh mở cửa vào thì em lại tỉnh." Cô nhỏ giọng nói.
Quách Úy hỏi: "Em còn muốn ăn cơm nắm không? Là loại vừa rồi."
"Không ăn." Tô Dĩnh xoay người, lăn vào lòng anh. Sau khi Quách Úy rời đi, cô đã suy nghĩ một lúc lâu, để anh đi ra ngoài vào lúc nửa đêm như thế này thực sự không tốt một chút nào: "Gần đây em quá nóng nảy và không thể kiểm soát được. Anh hãy thông cảm và đừng giận em nhé."
Quách Úy nhỏ giọng nói: "Sẽ không."
Lúc trước sinh Niệm Niệm, bên người không có đàn ông, cô vác một cái bụng to tự xoay xở một mình, tự đi khám thai, chân bị chuột rút thì tự mình xoa bóp, trời mưa trời gió cũng phải vác bụng đuổi theo xe buýt. Cô cảm thấy lúc đó mình không gì là không thể làm được, còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông.
Hóa ra là vì không có cách nào mà thôi. Cô cần phải tạo cho mình một niềm tin để có thể chống đỡ vượt qua khoảng thời gian đó.
Nhưng bây giờ ỷ vào có người thương yêu, nên cô mới có thể làm ra vẻ này nọ. Cuối cùng cô cũng nhận ra rằng, cuộc sống trong thai kỳ thì ra là một trải nghiệm như vậy.
Suy nghĩ một hồi, cô lại muốn khóc.
Tô Dĩnh hít mũi, cố kìm nước mắt, cẩn thận ngẩng đầu lên hôn anh: "Anh sẽ làm hư em mất."
Quách Úy lưu luyến ở trên môi cô một lúc: "Nếu đã cưới em, thì cũng nên chịu đựng được."
"......... Em cũng không tệ đến mức đó." Tô Dĩnh cau mày nói: "Hay là anh kiểm soát em lại đi."
Anh nhàn nhạt hỏi: "Kiểm soát bằng cách nào? Đánh em một ngày tám lần, không cho ăn, không cho phép nghỉ ngơi?"
"Thật quá tàn nhẫn, chỉ cần mắng một chút là được rồi."
Quách Úy nói: "Không mắng, cứ để đó."
Tô Dĩnh khó hiểu: "Hả?"
"Đến lúc đó thu thập một lần luôn." Đầu ngón tay anh tùy ý xoa lên lưng cô, như thể đang viết gì đó.
Các nét rất đơn giản, nhưng Tô Dĩnh không thể đoán ra, chỉ có thể thông qua lời nói của anh mà hiểu ý. Biết được suy nghĩ của Quách Úy, cô liền xấu xa chồm qua hôn anh.
Không bao lâu sau hai người liền hô hấp dồn dập. Họ không thể thực sự hành động, nhưng cũng có những động thái thân mật vô tận.
Trong ấn tượng của họ, thời gian rất dài rất lâu, quần áo của cả hai đã rơi đầy dưới đất.
Lúc này Quách Úy đã bình tĩnh lại, anh nói: "Thật không công bằng khi bắt em phải chịu khổ một mình vì việc làm của cả hai."
Tô Dĩnh chạm vào mặt anh: "Anh đúng là người hiểu chuyện mà."
Quách Úy nắm lấy bàn tay không an phận kia, cúi đầu nói: "Vì vậy cho nên, em muốn như thế nào cũng đều được hết, không hề quá đáng một chút nào."
Những lời này nghe có vẻ rất thoải mái, nó khiến cho Tô Dĩnh tìm thấy được cảm giác cân bằng. Phụ nữ thực sự rất đơn giản, đôi khi họ chỉ cần một câu nói, là đã có thể vì đối phương mà trả giá tất cả.
Tô Dĩnh bị anh làm cho cảm động, muốn cảm khái thêm vài lời, nhưng anh lại nhẹ nhàng che miệng cô lại, ở bên tai cô "Suỵt" một tiếng kết thúc cuộc trò chuyện, tắt đèn đi ngủ.
Cuối cùng cũng sống sót sau ba tháng đầu tiên của khai kỳ, Tô Dĩnh lại bắt đầu đứng ngồi không yên.
Vừa lúc Quách Úy đi công tác, mà đi một lần là đi tận nửa tháng.
Quá nhàn rỗi sẽ dẫn đến tình trạng thích suy nghĩ vẩn vơ. Mà cô thì lại còn đang ở trong một thời kỳ rất đặc biệt. Nghe nói đàn ông rất dễ mắc sai lầm trong giai đoạn này. Chưa kể Quách Úy còn là một người xuất sắc như vậy, cho nên sẽ không thể tránh khỏi việc bị ong bướm ve vãn. Người không ở bên cạnh đúng là khiến cô cảm thấy không yên tâm một chút nào. Mặc dù cô rất tin tưởng nhân phẩm của Quách Úy, Quách Úy cũng mỗi ngày thông báo lịch trình của anh cho cô, nhưng cô vẫn không thể khống chế được mà tưởng tượng đến cảnh anh đang dây dưa cùng với một đám phụ nữ khác, sau đó thì lăn qua lộn lại, cả một đêm thức trắng không ngủ được.
Tô Dĩnh nói với bản thân rằng mình không thể cứ tiếp tục như vậy được. Cô hẹn Trịnh Nhiễm cùng đi kiểm tra thai sản với mình, sau đó cùng chị đến studio.
Cả hai lại cùng nhau nói về ý tưởng váy cưới Trung Quốc trước đó. Tô Dĩnh cảm thấy cơ thể mình hoàn toàn ổn, có một số việc không nhất thiết phải trì hoãn cho đến sau khi sinh mới có thể làm. Vì vậy, cùng với Trịnh Nhiễm và Chu Phàm, bọn họ bắt đầu đề ra phương án, sau đó thì cẩn thận thực hiện một cuộc khảo sát thị trường, xác định toàn bộ rủi ro, sau cùng chỉ còn lại một vấn đề nan giải, đó là vấn đề tài chính.
Tô Dĩnh mong ngày mong đêm, cuối cùng cũng đợi được Quách Úy trở về.
Cả người anh phong trần mệt mỏi, vừa nhìn thấy cô, ánh mắt anh cứ nhìn cô mãi không rời. Anh đưa tay lên xoa xoa tóc cô: "Béo lên." Ánh mắt anh nhìn xuống dưới, cứ nhìn vào đó trong vài giây: "Bụng cũng to hơn."
Tô Dĩnh bước đến ôm lấy cổ anh, chưa kịp nói gì, anh đã hỏi trước: "Có nhớ anh không?"
"Nhớ." Tô Dĩnh nói đúng sự thật, dựa vào hôn anh. Sau khi thân thiết một lúc, cũng hỏi han nhau ân cần một phen, vốn là người không thể giữ bất cứ điều gì trong lòng, vì vậy Tô Dĩnh nói với anh câu hỏi mà cô vẫn luôn nghĩ đến: "Cho em mượn một ít tiền đi."
Với một câu này, câu trả lời trước có vẻ quá chiếu lệ.
Quách Úy không vui. Lúc véo mặt cô anh còn dùng thêm một chút lực. Khi thấy cô đau đến nhe răng anh mới nhanh chóng thả ra. Anh đặt túi máy tính và áo khoác lên ghế sofa, nới lỏng cà vạt, hỏi cô: "Em mượn tiền làm gì?"
Tô Dĩnh ngồi xuống cạnh anh, cô trình bày kế hoạch làm việc cho anh một lần nữa. Sau khi suy nghĩ một chút, cô nói thêm một câu: "Em sẽ trả lại. Anh cứ tự đưa ra mức tiền lãi."
Quách Úy trầm mặc, anh chỉ lo lắng về tình trạng thể chất của cô.
Tô Dĩnh đoán được mối lo ngại của anh, cô nhanh chóng ngồi thẳng lưng lên vỗ ngực đảm bảo: "Em rất khỏe mạnh và không có vấn đề gì. Tuần trước em đã đi kiểm tra thai sản. Bác sĩ nói là thai nhi đang phát triển rất tốt, nhưng cũng đề nghị em nên làm gì đó chứ không nên buồn chán ở nhà." Cô nắm lấy cánh tay anh, khẽ cầu xin: "Em chỉ làm vừa với sức của mình, huống chi còn có Chu Phàm nữa mà, có chuyện gì thì nhờ cô ấy chạy qua chạy lại cũng được."
Quách Úy không nói gì, anh cúi đầu xuống, lãnh đạm cởi nút áo ra, tình cờ lúc này có một cuộc điện thoại gọi đến, anh gác chuyện này qua một bên, trả lời điện thoại, từ đầu đến cuối cũng chưa nói có cho cô mượn tiền hay không.
Cả một buổi tối bất an trằn trọc cứ vậy mà trôi qua.
Quách Úy đã không nói gì, Tô Dĩnh cũng cảm thấy xấu hổ khi nhắc lại lần nữa. Cô nhớ lại câu thành ngữ "Ngàn có vạn có cũng không bằng chính mình có." Cô rất buồn và chán nản, thậm chí còn quyết tâm hơn, muốn đạt được một số thành tựu cho riêng mình.
Đến khuya quay trở lại phòng ngủ, hai người không tránh khỏi có một chút lăn lộn.
Vì xa nhau một khoảng thời gian khá lâu, lần này Quách Úy có hơi kích động.
Nhưng Tô Dĩnh lại không hợp tác cho lắm, tất cả cảm xúc của cô đều biểu hiện trên khuôn mặt. Khi anh hôn cô, cô lảng tránh hết bên này cho đến bên kia, trong ánh mắt đầy sự phản kháng.
Khi anh yêu cầu cô giúp anh, Tô Dĩnh trợn tròn mắt: "Mệt, tay đau lắm."
Quách Úy: "..."
Quách Úy nhìn cô một lúc, anh biết cô đang tức giận điều gì, anh đứng dậy đi ra ngoài, không lâu sau thì bước vào đưa một tập tài liệu cho cô.
Tô Dĩnh quay đầu lại nhìn anh, sau đó nhìn xuống, ánh mắt dừng ở trên tài liệu đó vài giây, không nhận.
Quách Úy nhẹ nhàng nhấc cổ tay lên ra hiệu cho cô.
Sau vài giây, Tô Dĩnh từ từ ngồi dậy, giọng buồn buồn, lầu bầu: "Cái gì đây?" Lần này thì cô nhận lấy.
Mở tài liệu ra, Tô Dĩnh bất ngờ sửng sờ, bên trong đó là tuyên bố hủy bỏ thỏa thuận trước hôn nhân.
Quách Úy nói: "Chúng ta tranh thủ thời gian đến gặp luật sư Lương, hoàn thành các thủ tục."
"Điều này có nghĩa là gì?"
"Nó có nghĩa là..." Anh nhìn cô: "Từ giờ trở đi, vinh nhục cùng nhau, ai cũng đừng hòng chạy thoát."
Trái tim của Tô Dĩnh đột nhiên thắt lại, cô không nói nên lời trong một lúc lâu. Cô hơi rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào tờ giấy A4 đó một lúc, rồi đóng nó lại và nói: "Đều đã đóng dấu ký tên cả rồi, sao anh lại muốn hủy bỏ?"
"Nó dường như là đề xuất của em."
Rốt cuộc thì thời gian tu luyện của anh cũng dài hơn cô, Tô Dĩnh nghẹn lời, nhưng cô không biết phải làm thế nào để bác bỏ lời anh. Cô trừng mắt, oán hận nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, cắn môi không nói gì.
Quách Úy không trêu chọc cô nữa, giọng dịu lại: "Đó là trước đây."
"Bây giờ thì có gì khác biệt? Vì cái trong bụng này?" Tô Dĩnh hỏi.
Quách Úy tạm dừng lại một lúc: "Cũng là một phần nhỏ lý do."
Tô Dĩnh nói: "Quách tổng thực sự rất thẳng thắn." Cô hỏi: "Những lý do khác là gì?"
"Em nói đi?" Quách Úy đặt tài liệu lên bàn, khẽ cúi đầu nhìn cô: "Khi nền tảng tình cảm của hai người đủ vững chắc, thì những hạn chế về mặt kinh tế nên được đặt sang một bên, và mục tiêu, cũng như tốc độ, cần được thống nhất lại."
Tô Dĩnh đẩy vai anh: "Không ký, anh cho em mượn tiền trước đã."
"Ký xong thì tất cả đều là của em."
"Ai hiếm lạ gì." Tô Dĩnh nói rất khí thế: "Nói không chừng về sau em còn kiếm được nhiều tiền hơn anh."
Quách Úy gật đầu: "Vậy em sẽ giúp đỡ khi anh gặp khó khăn chứ?"
Tô Dĩnh không thèm nghĩ ngợi đã nói luôn: "Không."
"Chỉ nhìn anh không một xu dính túi ăn ngủ ngoài đường?"
Tô Dĩnh đỡ bụng từ từ nằm xuống, ngại anh cản trở, cô duỗi chân ra đá đá anh.
Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, lén lút cười một lúc, nói một cách uể oải: "Không có vấn đề gì, bây giờ con cũng đã có rồi, thận của anh giữ lại cũng không hữu dụng lắm, vì vậy nếu như thiếu tiền thì anh có thể bán thận đi."
Sắc mặt của Quách Úy đen kịt, ánh mắt anh khóa chặt cô một cách nguy hiểm. Khi thấy cô có vẻ rất vui vẻ, anh không thể không lắc đầu cười: "Lần đầu tiên anh mới thấy có người xúi chồng mình đi bán thận."
Tô Dĩnh tiếp tục cười.
Anh đột nhiên hỏi: "Bán rồi em lấy gì để dùng?"
"Hả?"
Không có người thứ ba trong phòng, Quách Úy cố tình thì thầm vào tai cô: "Em nỡ lòng nào tước đi lạc thú của mình sao?"
Gương mặt Tô Dĩnh ngay lập tức có một chút ửng hồng: "Đồ lưu manh."
Sau đó, hai người đã có một cuộc thảo luận nghiêm túc một lần nữa. Tô Dĩnh cũng không đấu tranh quá nhiều trong vấn đề này, thỏa thuận này có tồn tại hay không cũng đã không còn quan trọng nữa. Cô chỉ cảm thấy rằng câu "Vinh nhục cùng nhau" của anh có một ma lực rất đặc biệt, nó dường như kết nối họ lại với nhau, hợp nhất thành một.
Vài ngày sau, Quách Úy hẹn gặp luật sư Lương để hoàn tất thủ tục.
Về số tiền vay từ anh, Tô Dĩnh vẫn viết vào giấy đúng khoản vay và yêu cầu anh giữ nó thật kỹ.
Quách Úy nhận lấy, anh liên tục nói với cô đừng quá chủ quan với cơ thể của mình, nếu gặp chuyện cũng không nên quá cố chấp. Là một người mẹ, cô nên có trách nhiệm này.
Tô Dĩnh gật đầu như giã tỏi, không ngừng nói những lời cam đoan bằng lời lẽ ấm áp nhẹ nhàng.
Có sự hỗ trợ tài chính, Tô Dĩnh cuối cùng cũng có thể vung tay thoải mái làm việc.
Trịnh Nhiễm đã mời một số đàn chị của mình tham gia và ký hợp đồng với một nhà thiết kế có tiếng thông qua một vài móc nối. Cả nhóm chú trọng tập trung vào phát triển loạt váy cưới, mặt khác cũng đã tuyển dụng thêm hai trợ lý để hỗ trợ Tô Dĩnh và Chu Phàm làm tuyên truyền. Rất nhiều việc mà cô giao ra, Chu Phàm và những người khác đều sẽ làm hết phận sự của mình, nâng cấp trang web, đấu thầu quảng cáo trên Baidu, thuê một địa điểm để tổ chức triển lãm, có được cơ hội hợp tác với một số công ty cưới nổi tiếng..., không giống như lần trước, lần này có tiền, việc thực hiện quảng cáo ngay lập tức thấy được hiệu quả.
Ngoài ra, họ còn tăng thêm các kênh bán hàng trực tuyến.
Đầu tháng 7, bộ sưu tập váy cưới đã chính thức hoàn thành. Với chủ đề "Uyên ương hòa hi"(* 鸳鸯和嬉 Uyên ương cùng đùa), váy cưới lấy màu đỏ truyền thống làm chủ đạo, chỉ vàng được thêu bằng tay, chất vải chính là lụa tự nhiên, và các phụ kiện còn lại cũng là sản phẩm chất lượng tốt. Nó được mặc lên mô hình mẫu, cổ tay và tai còn được tô điểm bằng đồ trang sức bằng vàng, đẹp đến nỗi không thể cầm lòng được.
Một chiếc váy cưới chỉ được mặc một lần trong đời, bởi vì nó đặc biệt, nên chiếc váy màu đỏ ấy được ban cho một loại sức mạnh vô cùng thần thánh.
Tất cả mọi người đều vây quanh chiếc váy cưới thảo luận một cách nồng nhiệt. Tô Dĩnh và Trịnh Nhiễm thì đứng ở phía sau, rất lâu cũng không nói gì.
Một lúc sau, Tô Dĩnh lặng lẽ móc ngón tay út của Trịnh Nhiễm. Ánh mắt của Trịnh Nhiễm không nhìn về phía này, nhưng chị đã nắm ngược lại tay của Tô Dĩnh.
Vào tháng 8, loạt váy cưới tùy chỉnh của studio Ánh Nhiễm đã chính thức ra mắt, vừa lúc có thể đáp ứng đỉnh cao của thời kỳ cưới năm sau. Thật bất ngờ, chỉ trong ba tuần, studio thực sự đã nhận được hàng chục đơn đặt hàng.
Đây là tin tức tốt làm người phấn khởi, tất cả các thành viên đang tham gia vào hạng mục này đều bắt đầu rơi vào trạng thái khẩn trương.
Đồng thời, lúc này cách ngày dự sinh của Tô Dĩnh còn chưa đầy hai tháng. Gần đây cô rất bận rộn, Quách Úy lo lắng về việc cô dành quá ít thời gian cho mình. Chỉ sau khi buổi tối trở lại phòng ngủ, anh mới có thể dán tai vào bụng cô lắng nghe một lúc, sau đó giao tiếp với cục cưng bên trong.
Sau khi kiểm tra thai sản một lần nữa, Quách Úy đã ra lệnh cấm cô không được đến studio. May mắn là mọi thứ ở đó đều đang diễn ra tốt đẹp, Tô Dĩnh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, vì vậy cô đã trao lại mọi việc cho Chu Phàm và ở nhà dưỡng thai.
Lúc buồn chán, Tô Dĩnh lấy bộ sườn xám màu trắng ra, đây là do chính tay cô làm sau khi học được từ Trịnh Nhiễm.
Tô Dĩnh tâm huyết dâng trào, biết là mình không thể mặc nó nhưng vẫn muốn thử, kết quả lại bị đả kích trầm trọng, vừa kéo đến hông đã bị mắc kẹt.
Tô Dĩnh ngồi ở trên giường rơi vào tuyệt vọng. Cô nhớ đến lúc mang thai Niệm Niệm, vì không kiểm soát tốt chế độ ăn uống, thai nhi quá lớn, bác sĩ sợ trong quá trình sinh sẽ xảy ra tình trạng khó sinh, cuối cùng phải chọn sinh mổ.
Khi Quách Úy từ bên ngoài bước vào, cô ôm eo anh khóc.
Anh nhẹ nhàng an ủi: "Lần này chúng ta kiểm soát rất tốt, đừng quá lo lắng, mọi thứ đều bình thường."
"Nhưng quần áo trước đó không thể mặc được nữa."
Quách Úy nói: "Kích cỡ của em hầu như ai cũng mặc không vừa, anh nhét một chân vào là bị kẹt liền."
Tô Dĩnh khựng lại, một mặt nước mắt cười rộ lên.
Phụ nữ mang thai rất đa sầu đa cảm, sau bữa tối, Quách Úy ra ngoài đi dạo cùng cô.
Cái nóng mùa hè vẫn còn chưa rút, cây cỏ hoa lá vẫn rất sum suê tươi tốt.
Tô Dĩnh vuốt ve bụng. Mặc dù gian khổ, nhưng cô rất trân trọng khoảng thời gian cuối cùng được ở bên em bé này.
Thỉnh thoảng họ gặp được những người hàng xóm quen thuộc, mặc dù hàng ngày không có cùng họ chạm mặt nhiều, nhưng khi thấy bụng của Tô Dĩnh, họ sẽ dừng lại hỏi một vài câu, thường thì câu đầu tiên sẽ là được bao nhiêu tuần rồi, sau đó thì hỏi giới tính của bé.
Lúc trước, khi siêu âm vị trí thai không được tốt cho lắm, tạm thời không thể đánh giá được. Thật ra thì con trai hay con gái cũng đều đã được định sẵn. Hai người không quá để ý đến vấn đề này, sau đó họ cũng không hỏi cụ thể nữa.
Tô Dĩnh nắm lấy tay anh: "Nếu là con trai, anh có thất vọng không?"
"Sẽ không." Anh nói: "Nhưng nếu là con gái thì sẽ vui hơn."
"Để ý đến vậy sao?"
Quách Úy đổi tay khác nắm lấy tay Tô Dĩnh, tay kia thì cẩn thận đỡ cô: "Anh có hơi tham lam, anh hy vọng có đủ trai đủ gái, như vậy mới hoàn hảo." Anh cúi xuống nghiêm túc nhìn cô một lúc: "Anh cũng muốn biết, nhìn nhóc con có bộ dạng giống em từng ngày một lớn lên sẽ có những thể nghiệm gì."
Trong lòng Tô Dĩnh khỏi phải nói cũng biết là quá vui rồi, cô hơi lên giọng: "Trực tiếp nhìn em không phải được rồi sao?"
"Chắc là sẽ đáng yêu hơn em."
Tô Dĩnh nhăn mũi: "Em cảm thấy địa vị của mình không được đảm bảo cho lắm."
Quách Úy cười cười không nói gì.
Vô tình đi đến công viên nơi họ thường đi bộ. Hai người tìm thấy một chiếc ghế dài ngồi xuống. Ở khoảng đất đối diện có một cái chuồng công lớn, hai con công đều nằm lười biếng trên tảng đá.
Tô Dĩnh chăm chú nhìn nó một lúc, sau đó quay lại hỏi Quách Úy: "Khi Thần Thần được sinh ra, anh có cảm giác gì?"
Quách Úy suy nghĩ một lúc: "Không thể tưởng tượng được."
"Anh nói cụ thể hơn đi."
"Khi đó là trước thời điểm dự sinh nửa tháng, vô tình anh lại đang tham dự một hội chợ thương mại ở thành phố bên cạnh. Sau khi nghe tin, anh ngay lập tức trở về, nhưng vẫn không kịp, Thần Thần đã được sinh ra."
Xuất phát từ mặt tâm lý ích kỷ xấu xa, Tô Dĩnh có hơi vui vẻ, và cảm xúc này cũng được thể hiện rất rõ nét trên khuôn mặt cô: "Quá bất tài."
Quách Úy liếc nhìn cô, cười nói: "Muốn anh nói tiếp về những chuyện sau đó không?"
Tô Dĩnh không muốn tự ngược mình, cô nhanh chóng lắc đầu thay đổi chủ đề: "Khi em sinh con, anh không được phép rời khỏi dù chỉ một phút một giây nào."
"Anh có thể vào cùng em."
Tô Dĩnh nghĩ về cảnh tượng đó, sau đó lại nghiêm túc từ chối: "Thôi quên đi, em không muốn anh thấy vẻ xấu xí của em."
"Anh không ngại đâu."
"Vậy cũng không được."
Ngày dự sinh đang ngày một đến gần, Quách Úy sắp xếp lại tất cả các chuyến công tác, cũng không ra ngoài xã giao, anh ở bên cạnh cô nhiều nhất có thể để đối phó với các tình huống có thể xảy ra bất ngờ.
Ngày mà mọi người chuẩn bị đối mặt cuối cùng cũng đã đến. Lúc đang ăn cơm chiều thì Tô Dĩnh bị vỡ nước ối, sớm hơn ba ngày so với ngày dự kiến. Quách Úy đã sắp xếp mọi thứ một cách có trật tự, ít nhất là ngoài mặt anh vẫn duy trì được sự bình tĩnh.
Niệm Niệm bị một màn này làm cho sợ hãi, thằng bé giữ chặt góc áo của Tô Dĩnh, khóc lóc đòi phải đi theo. Thần Thần thấy Niệm Niệm như vậy cũng không thể ngồi yên, chạy về phòng thay quần áo.
Vì vậy, Quách Úy đã lái xe đưa cả gia đình đến bệnh viện.
Sau khi nhận được điện thoại, mẹ Cừu ngay lập tức chạy qua. Có lẽ trên đường đến đây bà đã thông báo cho Trịnh Nhiễm, ngay sau đó, Trịnh Nhiễm cũng đến.
Tô Dĩnh nở rất chậm, chỉ mới bằng một đầu ngón tay, cứ cách vài phút bụng cô lại đau một lần. Cô đỡ eo nằm ở trên giường, tay kia thì vuốt ve bụng, nghiến răng chịu đựng.
Vài giờ sau, cơn đau tăng lên, cô toát mồ hôi, tóc bết dính vào trán, đôi môi thì trắng bệch vì vết cắn của chính mình.
Quách Úy cũng bắt đầu đổ mồ hôi, trong lòng anh rất lo lắng, nhưng anh không dám thể hiện điều đó trên khuôn mặt. Anh chỉ tiếp cận và thảo luận nhẹ nhàng với cô: "Chúng ta sinh mổ đi em."
Tô Dĩnh lắc đầu, yếu ớt nói: "Em muốn thử."
Quách Úy không nói gì, chỉ nắm chặt tay cô, nội tâm giày vò.
Sau một cơn co thắt khác, Tô Dĩnh rơi nước mắt, cô khó chịu bấu vào tay anh, nói một câu mà chỉ hai người nghe được: "Anh cứ bắt em sinh con, một hai phải muốn một cô con gái, anh chỉ biết sướиɠ mình, còn người khác thì chịu tội. Anh khốn nạn lắm."
Quách Úy thì thầm với cô: "Là anh không tốt."
"Lần sau tự anh đi mà sinh."
Anh hôn vào mu bàn tay cô: "Nếu không phải có sự khác biệt về cấu trúc cơ thể, bắt anh thầu hết cũng không có vấn đề gì."
"Bởi vì không làm được nên anh mới nói như vậy." Tô Dĩnh lau nước mắt: "Đồ đạo đức giả."
"Anh đạo đức giả."
"Thấy mặt anh em liền khó chịu."
Quách Úy nói: "Anh sẽ quay mặt đi."
Giờ phút này không thể giảng đạo lý với cô, anh chỉ biết nhẹ nhàng đáp lời, cô nói cái gì thì chính là cái đó.
Thời gian đã muộn, cũng không thể để hai đứa nhỏ ngồi đó như vậy. Anh bảo chị Đặng đưa Niệm Niệm và Thần Thần trở về nghỉ ngơi trước.
Niệm Niệm nhỏ giọng hỏi: "Mẹ con sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Quách Úy cúi người xuống nắm lấy hai vai thằng bé: "Con yên tâm, chú đảm bảo mẹ con sẽ an toàn."
Thần Thần cũng nói với giọng giống như người lớn: "Ba phải chăm sóc cho dì Tô."
Quách Úy xoa đầu thằng bé: "Ba biết."
Anh thấy Thần Thần quay mặt đi, hai tay chấp ở trước ngực, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Quách Úy lại gần hơn mới miễn cưỡng nghe rõ. Thằng bé nói: "Con cầu xin, xin hãy cho con một đứa em trai, đừng là em gái..."
"..." Quách Úy dở khóc dở cười.
Vào lúc năm giờ sáng, Tô Dĩnh được đưa vào phòng sinh. Mặc dù bác sĩ biết cách đưa ra lựa chọn vào thời điểm quan trọng, nhưng Quách Úy vẫn nói với đối phương: "Xin hãy giữ an toàn cho vợ tôi trước."
Cánh cửa đóng lại, hành lang im lặng không một tiếng động, Quách Úy ngồi trên băng ghế đối diện, xoa mặt.
Mẹ Cừu đi tới đi lui trước mặt anh, đôi giày cao gót phát ra âm thanh "lộc cộc", nghe càng thêm khó chịu hơn.
Trịnh Nhiễm ngồi xuống cạnh anh: "Cậu rất khẩn trương sao?"
Quách Úy nói: "Tôi ổn."
Chị đưa một chai nước qua, vạch trần anh: "Không ổn thì cứ nói không ổn, môi bị tróc hết rồi kìa."
Quách Úy quay đầu lại nhìn chị, nhận lấy chai nước, anh cầm nó trên tay, nhưng không uống.
Bất tri bất giác, bầu trời ngoài cửa sổ đã dần chuyển màu, bên trên bầu trời là những đường vân mây trông như hình vảy cá treo ở đằng xa, hai con chim khách đậu ở rìa cửa sổ, rồi lại bay lên cành cây.
Đột nhiên, có một tiếng gào thét bất thường phát ra từ trong phòng sinh, làm kinh động đến nhóm người nhà đang chờ đợi ở bên ngoài. Có một sản phụ bị xuất huyết, bác sĩ đã ra ngoài yêu cầu người nhà ký tên vào giấy chịu trách nhiệm.
Trái tim của Quách Úy như muốn nhảy ra ngoài, nhớ đến Tô Dĩnh ở trong đó cũng đã lâu rồi, ngay lập tức lại nghĩ ra một loạt những điều tồi tệ. Anh không thể giữ bình tĩnh được nữa, tìm một y tá vào trong xem tình hình của cô như thế nào, nhờ y tá hỏi cô có thể đổi thành sinh mổ để giảm cơn đau lại hay không.
Cô y tá vừa vào đã bước ra ngay, nói rằng sản phụ không đồng ý và an ủi anh: "Sắp rồi, sắp rồi, kiên nhẫn chờ đợi đi."
Quách Úy như đứng trên đống lửa như ngồi trên đống than, anh đứng dậy đi về phía cửa sổ, hai tay chống hai cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài.
Thời gian dường như kéo dài vô tận, cũng không biết đã trôi qua bao lâu. Đối mặt với ánh mặt trời buổi sáng đầu tiên vào cuối mùa thu, trong phòng sinh đột nhiên phát ra tiếng khóc của trẻ con, âm thanh lảnh lót chói tai.
Quách Úy bất ngờ ngẩng đầu lên, cảm giác này thật kỳ diệu, anh chắc chắn đó chính là con anh.
Đợi một lúc, y tá bế một đứa bé được quấn kỹ lưỡng bước ra, gọi người nhà của Tô Dĩnh và chúc mừng: "Sáu cân hai, mẹ và con đều bình an."
Ngay lúc ấy, nhịp tim của Quách Úy tăng tốc, hai chân bủn rủn, anh vậy mà lại rụt rè không dám là người đầu tiên bước ra.
Khi Tô Dĩnh mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Quách Úy.
Bốn mắt chạm nhau, ấy vậy mà hai người lại không nói gì.
Bàn tay cô bị anh giữ chặt, cô cảm giác được lòng bàn tay anh rất ướt và lạnh, trông anh có vẻ mệt mỏi, trên cằm lởm chởm râu, không còn sức sống như mọi ngày.
Trên mặt mẹ Cừu tràn đầy nụ cười, cùng Trịnh Sảng dựa vào lưng ghế sofa nhìn đứa bé. Khi Tô Dĩnh tỉnh dậy, bà vội chạy qua ngồi xuống ôm lấy cô.
Tô Dĩnh quay đầu lại nhìn bé con nhăn nhúm của mình, sau một lúc lâu, mắt cô quay sang nhìn Quách Úy, mỉm cười yếu ớt: "Là con gái."
Nửa giây sau, Quách Úy hôn lên đầu ngón tay cô, thì thầm: "Cảm ơn em."
"Em có giỏi không?"
"Rất giỏi."
Đang nói chuyện, hai đứa nhỏ từ cửa bước vào, theo sau là chị Đặng, đang cầm một cái thùng giữ nhiệt trong tay.
Niệm Niệm và Thần Thần vừa vào đã vội vã chạy đến bên giường bệnh rối rít chào Tô Dĩnh.
Mẹ Cừu nhanh chóng "la ó" hai câu: "Nhẹ nhàng một chút, mấy ông nhỏ ơi."
Lúc này hai đứa mới ngậm miệng lại, đi đến nhìn đứa bé bên cạnh.
Thần Thần nhanh chóng hỏi: "Em trai hay em gái?"
Quách Úy: "Em gái."
Trong nháy mắt, sắc mặt của Thần Thần rất khó coi.
Niệm Niệm rất hiểu tâm trạng của Thần Thần, không hề có ý tốt mà cười hì hì, cũng không rảnh nói lời an ủi, chỉ tập trung tiếp cận em gái mình một cách cẩn thận, sau một lúc lâu, thằng bé nói ra cảm nhận của mình: "Thật xấu xí."
Mọi người đều cười lên.
Quách Úy bị hai đứa nhỏ đẩy lùi ra phía sau, anh ngồi xuống cạnh giường, lại nắm lấy tay Tô Dĩnh, ánh mắt luôn dõi theo cô.
Tiếng nói chuyện không ngừng vang lên, Tô Dĩnh im lặng lắng nghe một lúc, sau đó quay ra nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng mặt trời rọi xuống kín cả mặt bàn, bóng của những cành cây nhẹ nhàng đung đưa bên cạnh cửa sổ, bên dưới chùm sáng ấy, những hạt bụi nhỏ đang lững lờ trôi.
Bầu trời rất trong xanh, là một buổi sáng tràn đầy sức sống.
Tô Dĩnh cảm thấy rất mãn nguyện, cuộc sống này đầy những thăng trầm, cô rất biết ơn vì mình còn có thể có được một điều trọn vẹn.
Những gì cô mất đi, đều đã được bù đắp lại theo một cách khác.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nghiêm Túc Hồ Nháo
- Chương 50: Ngoại truyện