Chạng vạng tối họ đến đó, nhưng chỉ thấy một mình Trịnh Nhiễm ở nhà.
Mẹ Cừu cầm chìa khóa mở cửa, Tô Dĩnh đi theo ở phía sau, trên tay cầm không ít đồ bổ cao cấp mà cô vừa mua. Lần này cô đến là có mục đích, tâm ý không thể so sánh với lúc trước.
Bắp chân của Trịnh Nhiễm được quấn băng, nửa người nằm ở trên giường. Thấy Tô Dĩnh cũng đi theo, chị ta gật đầu xem như chào hỏi.
Tô Dĩnh nói một cách lịch sự: "Nghe mẹ nói chị bị gãy chân, nên ghé qua xem thế nào, có đỡ hơn chút nào không?"
Trịnh Nhiễm qua loa cười cười: "Khá hơn nhiều rồi."
Chỉ với ba từ, chị ta đã ngậm miệng lại, vì vậy Tô Dĩnh không biết tiếp theo mình nên làm như thế nào.
Bà chị này đối xử với mọi người rất lãnh đạm, với cô cũng vậy, thậm chí còn có ý thù địch hơn, Tô Dĩnh cũng không biết mình đã đắc tội gì với chị ta.
Trong một khoảnh khắc, cô thật sự muốn lùi bước, nhưng liếc nhìn cuốn tạp chí thời trang đang mở ra đặt ở trên đầu giường, cô nhanh chóng xua tan ý nghĩ của mình.
Nếu là mười năm trước, Tô Dĩnh chắc chắn sẽ rất khinh thường loại người như Trịnh Nhiễm. Chị ta cao ngạo, chính cô còn cao ngạo hơn vài phần. Nhưng trải qua nhiều năm, mọi người đều sẽ học cách cúi đầu và thích nghi với cuộc sống đầy gai góc này, và sẽ muốn đạt được mục tiêu của mình một cách thành thục và lý trí hơn. Tại thời điểm này, các điều kiện trước mắt của Trịnh Nhiễm rất phù hợp và vô cùng chất lượng. Do cô là người mới nhập môn, sau này đạt được thành quả chắc sẽ phần nào nguôi đi sự oan uổng này.
Mẹ Cừu đặt thức ăn và canh bồ câu lên chiếc bàn nhỏ, nhịn không được phàn nàn: "Giờ này đã mấy giờ rồi, sao không thấy bóng dáng Vương Việt Bân đâu cả?Đúng lý ra biết con bây giờ đi đứng bất tiện, nó nên về sớm mới phải."
"Có thể là anh ấy có tiệc xã giao."
Mẹ Cừu nói: "Sao có thể tiếp tục như vậy được, hay là con chuyển về nhà một thời gian, đợi chân lành lại rồi trở về, cũng đỡ để ba con suốt ngày lo lắng."
"Dì Cừu, con không quen sống ở nơi khác." Giọng chị ta rất hiếm khi nũng nịu như vậy.
"Con đó hả, chuyện gì cũng không chịu để tâm. Chồng không về cũng không thèm hỏi. Cho dù đàn ông đối với con có ngàn theo trăm như ý, cũng sẽ bị chốn phồn hoa cám dỗ..."
"Dì Cừu, anh ấy sẽ không như vậy đâu."
"Ngay cả khi như vậy, con cũng phải để mắt đến nó. Gia đình vốn đã thiếu một đứa con nối dõi, nền tảng hôn nhân làm sao mà ổn định được?!"
"Lại nữa rồi." Trịnh Nhiễm lầm bầm, chậm rãi uống canh.
Mẹ Cừu thở dài: "Thôi bỏ đi, đừng nói về chuyện này nữa, nhanh chóng dọn đồ về nhà với dì."
"Con sẽ không đi."
Bà chống nạnh: "Không đi cũng phải đi."
Trịnh Nhiễm vẫn lắc đầu: "Không đi."
Tô Dĩnh ngồi bên cạnh bị xem như không khí, sau khi nghe được một lúc lâu, cô nhân cơ hội nói: "Hay là, để con mỗi ngày đến đây chăm sóc chị ấy?!"
Cả hai đồng loạt nhìn về phía cô.
Mẹ Cừu: "Con?"
Tô Dĩnh nói: "Bây giờ cửa hàng đã đóng cửa, vừa vặn không có gì để làm."
"Đóng cửa?"
Nhìn vào biểu cảm ngạc nhiên của hai người, có lẽ là không biết chuyện cửa hàng bị cháy. Có vẻ như Quách Úy đã không đề cập một chữ nào đến chuyện này, điều này khiến cô cảm thấy khá thoải mái.
Tô Dĩnh chỉ nói: "Công việc kinh doanh không được tốt lắm."
Biểu hiện trên mặt của mẹ Cừu chính là "Tôi biết ngay mà", nhưng bà vẫn an ủi: "Cửa hàng của con nên đóng cửa càng sớm càng tốt, sang năm tìm một chỗ tốt hơn mà làm." Mặc dù bà không hài lòng với cô con dâu mới này, nhưng mà chuyện cũng đã rồi, bà vẫn thật tâm hy vọng rằng người trong nhà hòa thuận vui vẻ, và cũng muốn họ qua lại thân thiết hơn, vì vậy bà đã ngầm chấp nhận lời đề nghị này của Tô Dĩnh.
Trịnh Nhiễm muốn từ chối. Mối quan hệ giữa hai người xa tít tắp không hề hòa hợp đến mức để Tô Dĩnh phải làm như vậy, việc làm này vô cùng thừa thãi, nhưng lại sợ mẹ Cừu buộc mình phải đi đâu đó, nên chị ta cũng không nói gì.
Một ngày này, cho đến tận khi hai người rời đi, vẫn không thấy mặt Vương Việt Bân đâu.
Sau khi đưa mẹ chồng trở về. Tô Dĩnh lái xe chuẩn bị về nhà. Nửa đường lại nhận được điện thoại của Quách Úy, trò chuyện hai câu, người nọ muốn phiền cô đến chỗ anh một chuyến.
Tô Dĩnh miễn cưỡng trả lời, đánh tay lái và từ từ lái xe về hướng đó.
Đợi hai cái đèn đỏ, chiếc xe chạy vào con đường một chiều hẹp. Đèn đường bị che khuất giữa những tán lá tươi tốt nên không được sáng cho lắm, nhưng từ xa cô vẫn nhìn thấy người đàn ông ấy đang đứng bên đường hút thuốc.
Anh không mặc áo khoác mà lại khoác trên khuỷu tay, cà vạt cũng bị anh cầm ở trong tay. Bộ đồ tối màu trong đêm mùa đông trông có vẻ hơi đơn bạc, càng cho thấy rõ người đàn ông này thân cao chân dài.
Tô Dĩnh lại gần hơn, hạ xuống một nửa cửa sổ xe: "Đi thôi."
Quách Úy thong thả hút thuốc, anh cúi người xuống gác tay lên cửa sổ xe nhìn cô, không chịu di chuyển.
Anh thích cầm thuốc bằng ngón tay cái và ngón trỏ, lòng bàn tay hướng ra ngoài và ba ngón còn lại hơi nhấc lên. Trong bóng tối, những ngón tay kia trông thon thả và rõ ràng hơn, dáng người có cảm giác to lớn và mạnh mẽ. Từ góc nhìn của cô, trông anh có hơi lười biếng.
Ánh mắt anh nhìn đăm đăm vào cô, cái cổ đỏ bừng. Chắc là đêm nay bị ép uống không ít rượu.
Tô Dĩnh hối thúc: "Còn nhìn cái gì không biết nữa? Nhanh lên một chút đi."
Quách Úy nói: "Cũng chỉ có năm phút đi đường, vậy mà em lại bị lạc."
"Ngại chậm thì tìm tài xế của anh đi." Âm cuối của cô hơi cao.
"Tài xế có việc."
Tô Dĩnh mới không tin, cô khẽ nói: "Cho dù tài xế của anh có bận, cũng không có chuyện ngày nào cũng bận chứ? Hay là anh đuổi anh ấy đi rồi thuê tôi, đảm bảo một ngày 12 tiếng đồng hồ tận chức tận trách mà phục vụ cho anh."
"Còn 12 tiếng còn lại thì sao?"
"Ngủ."
Quách Úy cười híp mắt: "Vậy thì cần phải 24 tiếng đồng hồ."
Tô Dĩnh làm như nghe không hiểu: "Nhà tư bản cũng không có bóc lột người như vậy."
Một tay Quách Úy chống trên trần xe, anh cúi đầu xuống nhìn cô: "Thật tốt, muốn gặp lúc nào cũng được."
Những lời nói của người say đương nhiên không thể nào cho là nghiêm túc được.
Một chút mùi rượu nhàn nhạt theo gió lạnh thổi vào, Tô Dĩnh chẳng muốn cùng anh nói nhảm, thấy anh đứng bên ngoài trong bộ đồ mỏng manh, nói gì đi nữa, cũng cảm thấy không đành lòng: "Anh đến cùng thì lên hay không lên?! Không thì tôi đi đây, thời tiết "Thoải mái" như vậy, hay là anh tản bộ về đi!"
"Lên." Quách Úy thu hồi nụ cười vui vẻ trên mặt, lắc lắc điếu thuốc giữa các ngón tay: "Để hút xong đã."
Tô Dĩnh đợi một lúc, anh hút xong và kéo cửa xe.
Ai ngờ được lại có ai đó đang gọi ở phía sau, Quách Úy quay đầu lại và thấy một nhóm người đang chen chúc trên các bậc thang bước xuống.
Anh dừng lại, ném chiếc áo khoác vào ghế, đóng cửa lại, cơ thể thẳng tắp, nào có trạng thái thư giãn và say sưa trên khuôn mặt như vừa rồi.
Lương Thái cười: "Tôi nghe mọi người nói cậu đang ăn ở bên cạnh, định kết thúc sẽ qua chào một tiếng, không ngờ cậu lại đi trước."
Quách Úy nói một vài lời khách sáo với anh ta.
Tô Dĩnh nhìn ra ngoài, Lương Thái đang ôm một cô gái trong tay, rất trẻ và xinh đẹp. Bên tay trái anh ta thật sự là Vương Việt Bân, bên cạnh anh ta cũng có một người phụ nữ theo sát rất thân mật. Đi cùng bọn họ là một đám người tây trang phẳng phiu, tất cả đều đi cùng với phụ nữ xinh đẹp. Tô Dĩnh nhớ đến lần trước sinh nhật của mẹ chồng, dường như có nghe được Lương Thái và Vương Việt Bân có một mối liên hệ nào đó trong chuyện kinh doanh.
Dù sao thì đó cũng không phải là việc của cô. Tô Dĩnh ngồi yên lặng, cố gắng để biến mình trở thành một người lái xe nhiều nhất có thể.
Một nhóm người ngoài xe chào hỏi nhau rồi giải tán.
Lương Thái bước vài bước, đột nhiên xoay người vẫy tay vào trong xe, khóe miệng cười toe toét: "Trốn cái gì, nghĩ tôi không thể nhìn thấy à?"
Tô Dĩnh đành phải mở cửa đi xuống: "Lương tổng." Một lần nữa gật đầu về phía Vương Việt Bân: "Anh rể."
Vương Việt Bân cố tình giữ khoảng cách với người phụ nữ bên cạnh, mỉm cười nói: "Em dâu cũng ở đây à."
Lương Thái trêu chọc: "Cái người này cũng quá nhiệt tình rồi đi, chồng đi xã giao cũng không quên tự mình đưa đón."
Quách Úy không một chút cảm xúc cười cười, không tiếp lời.
Lương Thái liếc nhìn anh, đột nhiên quay sang hỏi Tô Dĩnh: "Ngày hôm đó trở về có muộn quá không?"
Tô Dĩnh sững sờ vài giây, vô thức nhìn về phía Quách Úy, trên mặt anh không thấy biểu hiện khác thường nào.
Cô nói: "Không sao, vẫn chưa muộn."
"Nhớ là mời cơm đó, tôi đây mỏi mắt mong chờ." Lương Thái nửa thật nửa đùa nói một câu, lại quay sang Quách Úy: "Lần sau gặp lại, đi trước."
Quách Úy nói: "Tạm biệt."
Hai người chuẩn bị lên xe. Lương Thái bước vài bước lại dừng lại: "Đúng rồi." Anh ta quay lại và nói: "Tôi nghe nói người đó năm sau trở về? Chuyện này đã kéo dài bao lâu rồi?"
Bàn tay mở cửa xe của Quách Úy dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn anh ta, ngược lại lại mỉm cười: "Xem ra tin tức của tôi không được nhạy bén bằng anh họ."
Lương Thái dừng lại và không tiếp tục nói bất cứ điều gì về chủ đề này nữa, mà chỉ thở dài: "Nhớ đến năm đó khi tôi mở quán lẩu ở bên ngoài trường đại học, đám người các cậu thường đi theo Lão Hà đến ăn khuya, náo loạn là đến tận nửa đêm..."
Anh ta hơi dừng lại, bộ dạng như muốn nói lại thôi: "Thôi quên đi, sau này lại nói."
Tô Dĩnh không nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện này, một cơn gió lạnh ập đến sau lưng, cô đã sớm lên xe.
Các con đường xung quanh khu vực này đều là đường một chiều, nghe theo lời Quách Úy chỉ một hồi mà cô đã cảm thấy choáng váng. Ngẫm đến việc có thể biết được bao nhiêu con đường trong quá trình lái xe của mình, cô không nghe theo lời anh nữa, tự suy nghĩ hướng đi mới thuận lợi đến được đường Hãn Dương.
Tốc độ xe nhanh chóng tăng lên, Quách Úy mở nút cổ áo của mình: "Theo cách của tôi cũng có thể đến được đây."
"Đúng, chạy đến sáng mai mới về tới nhà."
Quách Úy cười cười: "Không đến mức đó." Đầu anh dựa vào lưng ghế, đôi mắt hơi khép lại nghỉ ngơi.
Tô Dĩnh nhớ đến những gì Lương Thái vừa nói, muốn hỏi "Người đó" cụ thể là ai, nhưng trước khi kịp nói ra, anh đã hỏi trước: "Vài ngày trước em đã gặp Lương Thái?"
Không có gì phải giấu giếm, Tô Dĩnh nói với anh, còn chuyện của Vương Việt Bân và Trịnh Nhiễm cùng những nghi vấn trong đầu trước đó đều bị bỏ ở sau đầu.
Trên đường vắng vẻ, Tô Dĩnh tiện tay mở nhạc lên, một bài hát tiếng Anh cũ đang được phát.
A locket on a chain
A bow that"s made from rain
A briar grows entwined with rose......
Tô Dĩnh nín thở trong hai giây, cảm thấy âm thanh này quá thanh tao và đẹp đẽ.
Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ, không ai lên tiếng nói chuyện, chỉ có lời ca trôi chảy bên tai.
Quách Úy kéo tay cô qua và giữ nó trong lòng bàn tay, mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón trỏ gõ nhịp trên mu bàn tay cô.
And I hope that you won"t mind, my dear
When you see my eyes are lined, my dear......
Tiếng hát êm dịu làm cho màn đêm trở nên khác thường. Tiếng mưa và sấm sét trong nhạc đệm dường như mang lại một sức mạnh an ủi tâm hồn người nghe.
"Bài hát này rất hay." Tô Dĩnh nói.
Khi chờ đèn đỏ, việc nắm tay cô đã trở thành một việc làm hết sức tự nhiên đối với Quách Úy: "Điểm nhấn của bài hát chính là phần nhạc đệm."
"Anh đã nghe qua rồi?"
"Lần đầu tiên nghe."
"Nội dung là gì?" Cô không hiểu tiếng Anh.
Quách Úy nói: "Theo đuổi sự vĩnh hằng."
Tô Dĩnh: "Ồ."
Cô ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Mọi người đang vội vã băng qua vạch kẻ đường, các phương tiện liên tục di chuyển, dường như cả thế giới đang chuyển động rất nhanh, lúc này cô lại nghĩ đến khung cảnh bên dưới ánh đèn trong một căn nhà đơn sơ vào một buổi chiều mưa phùn.
Giờ khắc này, trong nội tâm Tô Dĩnh cảm thấy cực kỳ yên tĩnh.
Tô Dĩnh mím môi dưới, lật cổ tay lại và cũng nắm lấy tay anh.
Bàn tay của Quách Úy ấm áp, không lạnh như khi chạm vào cô, ngón tay anh không còn gõ nhịp nữa, lực nắm cũng tăng thêm vài phần.
Không biết trải qua bao lâu, đèn đỏ ở phía trước chuyển sang màu xanh lục, cho đến khi tiếng còi xe phía sau thúc giục, Quách Úy mới buông tay cô ra.
Hai tay Tô Dĩnh quay trở lại trên tay lái. Vào cuối bài hát, Quách Úy đột nhiên nói: "Anh ta rất phức tạp, em nên cố gắng tránh tiếp xúc với anh ta càng nhiều càng tốt."
Ngày hôm sau Tô Dĩnh thực sự đúng hẹn đến gặp Trịnh Nhiễm. Mẹ Cừu đã đưa chìa khóa trước cho cô, nên cô đã tự mình mở cửa vào.
Trịnh Nhiễm đang ngồi ở trước bàn chế tác. Chị ta vốn nghĩ rằng ngày hôm qua Tô Dĩnh chỉ là tùy tiện nói vài câu khách sáo. Không ngờ là cô thực sự sẽ đến, với giao tình của hai người họ, Tô Dĩnh không cần đến mức phải tận tâm như vậy, nên chị ta đoán chắc là Tô Dĩnh đang có dự định nào đó.
Trịnh Nhiễm cũng quá lười để nói ra.
Tô Dĩnh lúng túng một lúc lâu: "Chân của chị không sao chứ?" Đợi một lúc, cô lại nói: "Chị có việc nhà bất tiện gì cần làm không? Tôi có thể làm cho chị."
Từ trước đến nay, cô chưa từng ăn nói khép nép với người khác như vậy. Trong lòng nhớ đến những lời mà Quách Úy đã nói, để gãi trúng chỗ ngứa, hôm nay bên trong áo khoác cô mặc một chiếc sườn xám. Bộ sườn xám này được thiết kế theo kiểu chữ A màu vàng cam, tay áo ngắn bảy tất kiểu lá sen, vòng eo không quá phô bày, chất vải phủ một lớp hoa văn organza nhỏ, các nút kết rất tinh tế, và đường viền cổ áo chặt chẽ khiến cổ cô trông có vẻ dài hơn. Tóc cũng được buộc lên, toàn bộ cơ thể trông tươi tắn và giản dị.
Trịnh Nhiễm liếc cô: "Mặc như vậy mà muốn làm việc nhà?"
Tô Dĩnh: "..."
"Nói đi, cô muốn tôi làm gì?"
Trong lòng Tô Dĩnh cả kinh. Cô rất ngạc nhiên với thái độ này của Trịnh Nhiễm, cảm thấy mục đích của mình rất trong sáng, nên quyết nhẫn nhịn, thời cơ vẫn chưa đến: "Không có."
"Không sao đâu, dì Cừu không có ở đây, cô không cần phải tiếp tục đóng vai con dâu tốt nữa đâu, tôi nhìn cũng cảm thấy mệt mỏi." Chị ta hạ mắt xuống và cắt miếng vải bằng con dao tròn: "Tôi có thể tự làm, cô cứ nghỉ ngơi sớm đi."
Tô Dĩnh không nói một lời, xoay người bỏ đi, đóng cửa một cái rầm.
Cô rất tức giận, chạy đến quảng trường đối diện tiểu khu ngồi ngắm những chú chim bồ câu. Ánh nắng mùa đông chiếu vào lưng cô, nhưng gió lại lạnh và khô ráo. Tô Dĩnh nhất thời cảm thấy thất vọng, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào một nơi, đột nhiên thất thần.
Cô ngồi bất động ở đó, trong lòng suy nghĩ về một số chuyện không đâu, và sau một lúc lâu, cuối cùng cô cũng thở dài và đứng dậy rời đi.
Khi Tô Dĩnh mở cửa lần nữa, Trịnh Nhiễm sững người trong vài giây: "Tại sao cô còn chưa đi?"
Tô Dĩnh mỉm cười và đặt túi đựng thức ăn lên bàn: "Tôi không giỏi nấu ăn nên đã mua canh xương heo củ sen từ một nhà hàng gần đây. Chị nếm thử xem hương vị thế nào."
Trịnh Nhiễm không kiên nhẫn: "Tôi vừa mới ăn xong."
"Vậy thì để tối ăn."
So da mặt dày với cô sao. Tô Dĩnh lần này quyết ném hết không cần.
Cứ như vậy, liên tục vài ngày Tô Dĩnh đều sẽ đến đây. Thỉnh thoảng cô sẽ đến chỗ của mẹ Cừu để lấy thức ăn, sau đó buổi trưa hai người sẽ lấy ra làm nóng lên ăn.
Tô Dĩnh nào biết làm việc nhà, trước đây mọi thứ cô đều phải nhờ vào Cố Tân. Bây giờ thì có một người vừa làm giúp việc vừa giữ trẻ trong nhà.
Cô cầm lấy một miếng giẻ, hết lau chỗ này một chút đến chỗ kia một chút, đã vài lần có ý định đến bên cạnh Trịnh Nhiễm liếc nhìn một chút.
Trịnh Nhiễm ngại cô ở trước mặt mình lắc lư phiền lòng. Lúc đầu còn nói vài câu khắc nghiệt, nhưng sau này có thể là do đã quen nên cố tình làm lơ, trực tiếp xem Tô Dĩnh như không tồn tại.
"Bang" một tiếng giòn vang, Tô Dĩnh vô tình làm vỡ một chiếc ly.
Trịnh Nhiễm im lặng quay đầu, nhìn nhìn, rồi quay mặt đi một cách vô cảm: "Nghĩ trăm phương ngàn kế gả cho một người có tiền, giấc mơ trở thành sự thật, không chịu hưởng thụ, lại chạy đến đây làm người giúp việc nghĩ thấy cũng lạ."
Tô Dĩnh mỉm cười: "Tiền nhiều quá, nhàn rỗi đó chứ."
Trịnh Nhiễm khịt mũi lạnh lùng: "Cô cứ làm đi, xem như công việc đầy tự hào mà làm."
"Ai kêu em trai của chị tài giỏi quá làm gì, tôi cũng không có cách nào." Nhiều ngày ở chung, Tô Dĩnh đã tổng kết ra được, thà tức giận với người khác còn hơn là cứ buồn rầu, bất quá cũng chỉ là một cái miệng sắc bén mà thôi, cô luôn có cách để đáp trả lại.
Quả nhiên lúc này Trịnh Nhiễm không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, chị ta quay đầu lại nhìn vào chiếc máy tính trước mặt, phân vân giữa hai kiểu vải.
Tô Dĩnh quét sạch mảnh ly vỡ, sau đó cầm ly nước dựa vào bàn và chậm rãi uống.
Trong nhà trở nên rất yên tĩnh.
Tô Dĩnh nhìn về hướng của Trịnh Nhiễm, suy nghĩ một lúc, cô không thể không tò mò và hỏi: "Có phải trước đây tôi đã đắc tội với chị nên chị mới coi thường tôi như vậy?"
Tác giả: Giới thiệu đến mọi người bài hát "Forever At Your Feet" của Oh Susanna. Bạn nhất định phải đến Himalaya để nghe tiếng mưa. Nó siêu hay.
Editor: Có một số sai sót trong tên gọi và cách xưng hô, mình sẽ chỉnh lại sau nha mọi người