- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Nghiêm Túc, Cười Nhiều Lên Nào
- Chương 7: Không Có Gì Để Báo Đáp
Nghiêm Túc, Cười Nhiều Lên Nào
Chương 7: Không Có Gì Để Báo Đáp
Nghe thấy lời nói của Chu Vũ Thiên có vẻ lúng túng, lại trầm giọng kể về chuyện thời niên thiếu, Nghiêm Túc đột nhiên cũng đã hiểu ra là vì điều gì mà một cô gái 18 tuổi mỗi ngày đều loay hoay như con quay ở trong phòng bếp, nhưng lại không hề oán trách mà hơn nữa là vẫn vui tươi, hớn hở. Cô ấy thật sự là chân thành thật lòng muốn báo đáp nhà họ Chu thật tốt, nhưng lại không còn cách nào khác để có thể đền ơn.
"Nghiêm Túc, tớ cũng không phải cố ý muốn lừa cậu, nhưng tớ thật sự xem em ấy là em gái ruột." Chu Vũ Thiên có hơi ngượng ngùng, khẽ nói thêm:
"Hơn nữa, về những chuyện đó, Tiếu Tiếu cũng không phải là cô gái thích nói với mọi người rằng bản thân đã khổ sở như thế nào, em ấy đều cười mỗi ngày, ngay cả tớ cũng không thể không tìm thêm một người để ý tới em ấy nữa, đúng không?"
"Tớ hiểu." Chính Nghiêm Túc cũng không nghĩ đến, mỗi ngày tiểu nha đầu má lúm đồng tiền này và Chu Vũ Thiên đều dùng lời nói đùa cợt làm tổn thương lẫn nhau, nhưng sau lưng lại có quá khứ như vậy.
"Em ấy thật là một cô bé hiểu chuyện, cậu đã giúp tớ nhìn ra thêm nhiều điều, bằng không, nếu có chuyện gì xảy ra, có lẽ em ấy cũng sẽ không làm phiền đến các cậu đâu." Chu Vũ Thiên lo lắng, sốt ruột mà nói thêm một câu.
"Ừm, yên tâm đi." Nghiêm Túc đáp lại, trước nay đều là nói được làm được.
Chờ đến khi Chu Tiếu Tiếu tìm kiếm xong một vòng, bảo đảm Chu Vũ Thiên không có bỏ sót bất cứ thứ gì, cô mới đóng cửa, trở về như ban đầu, tất cả đều sẽ như bình thường thôi. Nghiêm Túc cầm lấy chìa khóa xe, đưa Chu Vũ Thiên ra sân bay.
Buổi tối chủ nhật, gió đêm của ngày hè vẫn mang theo hơi thở oi bức, trong xe mở điều hòa, nhưng Chu Tiếu Tiếu vẫn ấn hạ cửa sổ xe ở ghế sau, đôi mắt mở to chứa đựng đầy sự tò mò, nhìn xung quanh, từ xa tới gần sân bay quốc tế thành phố B.
Cô ấy còn chưa từng tới sân bay, chính xác là, lần đầu tiên cô ngồi xe lửa là lúc vào đại học. Dù cho Chu Vũ Thiên cảm thấy khó chịu mà đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, nằm cũng không nổi, gào khóc hay kêu thảm thiết nói cái cổ của mình lúc ngủ đều bị nghiêng lệch, điện thoại di động thì hết pin, ngay cả sạc dự phòng và notebook cũng hết điện vì mười sáu tiếng đồng hồ ngồi cứng trên xe lửa nhưng cô ấy cũng không hề cảm thấy chán nản.
Xuyên qua đường hầm đen sì, cô chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài lướt qua nhanh như gió, cũng khiến cô cảm thấy rất vui vẻ.
Dừng xe lại, vào sân bay, Nghiêm Túc và Chu Tiếu Tiếu cùng Chu Vũ Thiên check in trên đường, cuối cùng ngừng lại ở trước mặt người kiểm tra an ninh. Hai cái vali cỡ siêu lớn đã gửi cho đơn vị vận chuyển, Chu Vũ Thiên rốt cuộc cũng đã thả lỏng được đôi tay. Anh xoay người lại, nắm lấy bả vai mong manh của Chu Tiếu Tiếu, lay động một hồi, giống như một bà lão không yên tâm, lo lắng đứt ruột ở trong lòng trước khi đi vắng vậy, lại mở miệng nhấn mạnh: "Có chuyện gì thì phải tìm người giúp đỡ ngay lập tức, có nghe không?"
"Biết rồi ạ." Chu Tiếu Tiếu bị anh làm hoảng loạn đến choáng váng cả đầu, cười cợt mà chế giễu: "Em sẽ nói thêm vài lời về anh ở trước mặt chị Tưởng Đồng."
"Chậc." Chu Vũ Thiên thu lại tay, có hơi ngượng ngùng, ngẫm nghĩ rồi lại xoa đầu Chu Tiếu Tiếu dặn dò: "Đừng tiết kiệm tiền, thiếu tiền thì có ở trong nhà đó, nghe không?"
Lần này Chu Tiếu Tiếu không ngoan ngoãn gật đầu nữa, Chu Vũ Thiên cũng không miễn cưỡng.
Trong nhà còn phải tốn tiền cho anh đi du học, bản thân anh cũng cảm thấy lời này nói ra không đủ tự tin lắm. Chu Vũ Thiên đành phải nói thêm: "Anh học mấy năm liền mới tốt nghiệp! Chờ anh tốt nghiệp xong, sau này muốn mua cái gì, bác sĩ Chu anh chắc chắn sẽ mua cho em!"
"Được rồi! Phải đi rồi! Đại bàng giương cánh đây!" Chu Vũ Thiên ung dung rời đi, chạy tới chỗ kiểm tra an ninh xếp hàng, không hề quay đầu lại, chỉ là lúc sắp biến mất khỏi tầm nhìn của Nghiêm Túc và Chu Tiếu Tiếu, quay lưng về phía họ, anh đưa tay dùng sức vẫy vẫy, sau đó ra hiệu chữ V.
Trên đường trở về, chỉ có Nghiêm Túc và Chu Tiếu Tiếu. Chu Tiếu Tiếu ngồi ở ghế phụ lén lút nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của Nghiêm Túc đang chăm chú lái xe, cảm giác bầu không khí trong xe có hơi yên tĩnh khiến cho họ không biết phải làm sao.
Không có Chu Vũ Thiên ở đây làm ầm ĩ, cô cũng không biết nên cùng Nghiêm Túc trò chuyện cái gì. Chu Tiếu Tiếu đùa nghịch với cái đai an toàn một lúc, cô cảm giác chính mình có thể nghe được tiếng cọ xát lẫn nhau của bánh xe và mặt đất của sân bay cao tốc.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là do cảm thấy trong xe không có nhạc, liền ngửa đầu lên, lật tấm che nắng phía trên ghế lái phụ xuống, cô nhớ mang máng hai ngày trước Chu Vũ Thiên hình như có kẹp đĩa CD ở nơi này, mặc dù cuối cùng anh ấy cũng không có phát bất cứ bản nhạc nào.
Chờ cô ấy mang CD được kẹp ở trên xuống dưới, Chu Tiếu Tiếu liền biết vì điều gì mà Chu Vũ Thiên không có mở. Bên trong không phải là âm nhạc, tất cả đều là các loại phim phóng sự về công trình kiến trúc, Chu Tiếu Tiếu âm thầm ngưỡng mộ, Nghiêm Túc quả nhiên là thực sự yêu thích thể loại này.
Thừa dịp đèn đỏ, Nghiêm Túc nghiêng đầu nhìn về phía Chu Tiếu Tiếu, hỏi cô: "Em muốn nghe sao?"
Sau đó anh thò người ra, suy nghĩ một lúc, rút ra một đĩa CD từ trong tay Chu Tiếu Tiếu, nói: "Cái này đi, coi như để em luyện nghe tiếng Anh."
Ngay sau đó, trong xe vang lên tiêu đề mở đầu của bộ phim phóng sự BBC, một cuộc dạo chơi trong khoảng thời gian đang xây dựng một công trình kiến trúc, bắt đầu từ vẻ đẹp kiến trúc, trình bày sự suy mòn của kiến trúc, khám phá kiến trúc hiện đại và tìm ra thảm họa kiến trúc…
Từ góc độ nghe của người ngoài mà nói, nó có vẻ là một phần giới thiệu hay, nhưng Chu Tiếu Tiếu nhịn không được mà dựa vào cửa kính cười phá lên, bên trong không có phụ đề nên có nhiều danh từ riêng cô đều nghe không hiểu, xem ra quỹ thời gian ít ỏi của các học sinh giỏi thật sự được tận dụng rất tốt nhỉ.
Trên đường trở về không hề nhàm chán, Chu Tiếu Tiếu cùng đi theo thước phim phóng sự BBC, giống như được trở lại với mỗi ngày luyện nghe vào buổi sáng ở thời cấp ba vậy.
Xe đậu ở dưới lầu khu dân cư, tắt máy, khóa xe, hai người cùng nhau đi lên lầu hai. Lịch trình năm cuối cấp của Nghiêm Túc vốn đã vô cùng bận rộn, bao gồm thực tập, đồ án tốt nghiệp, đăng ký nhập học, chuẩn bị hồ sơ. Nhưng vì anh đã hứa sẽ chăm sóc Chu Tiếu Tiếu rồi, anh liền nghiêm túc tính toán, cố gắng dành thời gian rảnh rỗi của bản thân để chăm sóc cô ấy.
Trên đường đi, Nghiêm Túc lại dặn dò Chu Tiếu Tiếu: "Có việc gì thì cứ tìm anh, dựa theo mức độ cấp bách, trước hết nên gọi cho anh, nếu anh thực tập ở công ty không kịp thời nhận được cuộc gọi buổi sáng thì sẽ gọi lại cho em trước buổi trưa, cuộc gọi buổi chiều thì sẽ gọi lại em trước buổi tối. Thứ hai là gửi tin nhắn cho anh, trong vòng 24 giờ sẽ trả lời lại cho em. Thứ ba, nếu có điều muốn hỏi chi tiết, cụ thể về vấn đề việc học này nọ thì gửi email cho anh và anh sẽ trả lời chậm nhất trong vòng 3 ngày."
"Được." Chu Tiếu Tiếu mỉm cười, gật đầu đáp lại, nhớ kỹ những điều một, hai, ba mà Nghiêm Túc đã dặn dò.
"Tân sinh viên muốn tới ở ký túc xá thì thứ sáu tuần sau mới có thể vào ở, em chờ anh cuối tuần có thời gian, được nghỉ sẽ qua đó giúp em dọn đồ đi nhé." Nghiêm Túc nói tiếp.
"Vâng ạ, cảm ơn anh." Chu Tiếu Tiếu ngoan ngoãn đáp lời, vẫy tay nói lời chào tạm biệt và chúc ngủ ngon.
Nhưng mà tới sáng thứ bảy rồi, sau một tuần bận rộn, Nghiêm Túc nghe thấy tiếng gõ cửa và mở cửa ra, anh lại nhìn thấy Chu Tiếu Tiếu, khi chuẩn bị giúp cô chuyển nhà thì anh mới biết được Chu Vũ Thiên nói Chu Tiếu Tiếu rất ngoan ngoãn và dễ bảo là có ý như thế.
Chu Tiếu Tiếu đưa chìa khóa nhà của Mộ Viễn Dương cho anh: "Em đã trả tiền điện nước, đổi mới các loại gia vị mà em đã dùng qua, em đã thay và giặt sạch tất cả các đồ dùng trong phòng dành cho khách, thừa dịp hôm qua có nắng, em cũng đã đem phơi khô, hai phòng ngủ chính vẫn chưa động đến, nhưng những nơi khác em đã dọn sạch sẽ. Sau này có người đến ở cũng sẽ không bất tiện. Em đã cảm ơn Mộ Viễn Dương và chị Lê Tử, họ nói đưa chìa khóa cho anh bảo quản là được rồi. A đúng rồi, ngày hôm qua em đã dọn vào ký túc xá cho tân sinh viên, cuối tuần anh cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi, không cần giúp em chuyển nhà nữa đâu ạ."
Nghiêm Túc cầm lấy chìa khóa thì vô cùng ngạc nhiên, cô ấy giống như đã suy nghĩ trước tất cả những rắc rối có thể xảy ra khi ở nhà của người khác vậy.
Trước cửa vẫn còn một túi sữa và một hộp trái cây, ánh mắt Nghiêm Túc nhìn cánh tay mảnh khảnh của Chu Tiếu Tiếu, nghĩ rằng thật may mắn vì đây chỉ là lầu hai, nếu không chắc cô gái nhỏ này dọn qua dọn lại cũng kiệt sức mất. À, sữa và trái cây này, thật là vất vả cho "anh Nghiêm Túc" đã đưa đón, như một món quà trả ơn vì đã ở bên cô ấy trong vài ngày qua.
Giờ phút này, Nghiêm Túc nhìn kĩ Chu Tiếu Tiếu, cảm thấy cô và Chu Vũ Thiên quả thật không hề giống nhau, bề ngoài không giống, tính cách và phong cách cư xử càng không giống. Chu Vũ Thiên lại là người tùy tiện, người giàu có không phải sẽ đối xử tốt với anh em sao? Tới tới lui lui nhiều như vậy mà lễ tiết khách sáo làm gì? Nếu lúc này anh có việc cần cô giúp, sau đó nếu cô có việc cần anh thì anh chắc chắn cũng sẽ không chối từ.
Cuối cùng, Nghiêm Túc vẫn kiên quyết, anh cầm theo sữa bò và trái cây, lại đưa Chu Tiếu Tiếu về ký túc xá.
Sau đó, hai tháng đầu tiên sau khi tân sinh viên năm nhất nhập học cũng là lúc hết thảy xa lạ và bận rộn nhất, anh cũng không hề gặp cô ấy, càng chẳng nói đến việc Chu Tiếu Tiếu có việc cần anh giúp.
Lúc trung thu chỉ nhận được tin nhắn chúc mừng từ cô.
Em ấy đúng là một người em gái dễ bảo, trước khi Chu Vũ Thiên đi một chuyến, anh ấy đã phó thác một nhóm người, xem ra cũng không cần thiết lắm.
Mãi đến tháng 11, Nghiêm Túc mới bằng lòng giúp đỡ giảng dạy bốn tiết môn vi phân và tích phân, gặp được Chu Tiếu Tiếu ở lớp mới, chính là Chu Tiếu Tiếu.
Bởi vì Nghiêm Túc đã tham gia hội sinh viên được bốn năm, gặp gỡ rất nhiều người ở các chuyên ngành khác nhau, trong số đó có Trịnh Hạo. Trịnh Hạo vốn là sinh viên chuyên nghiên cứu toán học của trường. Có một vị giảng viên trông có vẻ hồ đồ, bừa bộn, đúng lúc trong nhà xảy ra chuyện nên đã nhờ sinh viên sắp tốt nghiệp của mình làm trợ giảng để dạy thay ông ấy một thời gian, gọi hoa mỹ là lớp thực tập. Kết quả là Trịnh Hạo bị gãy xương trong lúc chơi bóng rổ, vừa lúc sau khi khai giảng một tuần, Nghiêm Túc mới đến công ty làm ba bốn ngày, liền phải thay anh ấy dạy mấy tiết.
Nghiêm Túc cầm theo giáo án mà Trịnh Hạo đã sớm soạn ổn thỏa trong phòng học, nhìn thoáng qua, phòng học to như vậy, ước chừng chưa đến một nửa số người tham dự. Bởi vì đây là giảng viên rất nổi tiếng với sinh viên khoa chính quy và rất được hoan nghênh, nguyên do là vì một trong những ưu điểm lớn nhất của ông ấy là dạy học có kỷ luật, đặc biệt nới lỏng tay, lớp học kỷ luật có nghĩa là chỉ cần điểm danh năm cái tên theo danh sách học sinh trong mỗi tiết, miễn là có người trả lời là xong.
Quả thật rất thích hợp để trốn học và cũng sẽ không lo lắng bị trượt môn.
Nghiêm Túc biết rõ có rất nhiều bảng xếp hạng mức độ nổi tiếng của giảng viên được lan truyền trong các nơi riêng tư của học sinh, về cơ bản là như thế này, giảng viên càng dễ tính thì lại càng nổi tiếng, ngược lại những giảng viên nghiêm khắc hơn thì không thấy đâu. Chỉ cần điểm GPA cao, mỗi ngày kêu sinh viên của mình đi học thì cũng được cho là "giảng viên tốt".
Anh không đồng ý lắm với cái quan điểm này, bởi vậy mà khi tiến vào lớp học, nhìn thấy sinh viên phía sau đã trốn học hơn phân nửa, vẻ mặt anh lại càng thêm nghiêm túc. Nhưng anh cùng lắm cũng chỉ là lên lớp dạy thay thôi, vậy nên không nói quá nhiều.
Dựa theo cách nói của Trịnh Hạo, Nghiêm Túc chỉ cần điểm danh năm người theo danh sách sinh viên trong mỗi tiết học tiếp theo, có người trả lời thì đánh dấu, lúc đó có thể cho điểm tối đa theo thông lệ.
Kết quả là Nghiêm Túc điểm danh theo danh sách đến người thứ tư, bỗng nhiên lại gặp người quen.
"Chu…Tiếu Tiếu." Nghiêm Túc hơi nhíu mày, Chu Tiếu Tiếu cố ý giành lớp vi phân và tích phân của giảng viên này sao? Đừng nhìn lớp học ít người, lớp học vi phân và tích phân của vị giảng viên này là đứng đầu trong hệ thống tự động tuyển chọn khóa học, tranh giành không đủ nhanh thì sẽ không được vào. Mỗi khi hệ thống lựa chọn khóa học sắp đóng, lớp học của những giảng viên nghiêm khắc sẽ dần được lấp đầy bởi những học sinh chậm chạp bất đắc dĩ.
"Ở đây." Một cô gái tóc ngắn ở dãy cuối cùng của phòng học đang vùi đầu vào bàn học, nhanh chóng mơ hồ giơ tay lên tiếng.
Từ âm thanh đến kiểu tóc, Nghiêm Túc không thể nhầm lẫn cho rằng đây là Chu Tiếu Tiếu, trừ khi anh bị mù.
Nghiêm Túc lại cúi đầu nhìn lướt qua thông tin họ và tên mặt sau của sinh viên, sau tên họ là mã số sinh viên, sau mã số sinh viên là lớp chuyên ngành. Chu Tiếu Tiếu, khoa thương mại quốc tế, lớp hai.
Với một cái tên không thường thấy như thế, những người trùng tên trùng họ xuất hiện ở cùng một chuyên ngành, tỷ lệ cũng quá nhỏ.
Nghiêm Túc ngừng lại một lúc, ánh mắt lại nhìn về người kia, dừng lại hồi lâu.
Nữ sinh giơ tay trả lời đầu liền cúi thấp hơn, cho đến khi Nghiêm Túc đọc tiếp cái tên thứ năm, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ lấy ra một chiếc điện thoại di động từ trong hộc bàn, nhắn tin cho Chu Tiếu Tiếu.
“Tiếu Tiếu! Một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước tiên?”
“Hả… Cậu đừng làm tớ sợ nha. Sẽ không phải là bài kiểm tra trên lớp chứ? Thôi nói cho tớ tin tốt trước đi ~” mấy câu đầu còn kèm thêm một loạt vẻ mặt ngơ ngác, ước chừng có đến bảy tám cái emoji.
“Hôm nay quả nhiên điểm danh đến cậu! Tớ đã giúp cậu điểm danh thành công! Lừa thầy qua cửa!”
“Wow! Bốp bốp bốp! Yêu cậu nhất! Còn… Tin xấu đâu?”
“Hì hì! Hôm nay thay đổi người lên lớp thay trợ giảng, học trưởng này rất đẹp trai nha, tớ đoán chừng số lượng nữ sinh trốn học từ lần sau chắc chắn sẽ ít đi. Đáng tiếc cậu trốn tiết nào cũng đều không gặp may, cho nên cậu không có phúc được nhìn thấy rồi! Chỉ có điều học trưởng này thoạt nhìn rất nghiêm túc, rất không dễ lừa gạt, hơn nữa cái tên cũng thực sự phù hợp với hình tượng nha, ha ha, cậu thử đoán anh ấy tên là gì đi?”
Chu Tiếu Tiếu đang trốn học ở bên ngoài nhưng trong lòng bỗng hiện lên dự cảm bất thường, nhưng vẫn hy vọng còn có một ít may mắn ở trong chuyện xui rủi này, một bên vừa cầu nguyện một bên vừa hỏi: “Tên gì vậy?”
“Ha ha, người trông rất nghiêm túc, tên cũng là Nghiêm Túc, nhưng thực ra cũng thật dễ nhớ nhỉ.” Ngoài thông tin này, còn có thêm một bức ảnh được chụp lén từ cuối phòng học, để chứng minh học trưởng đẹp trai này là có thật.
…Liếc mắt nhìn bóng dáng mơ hồ của Nghiêm Túc, Chu Tiếu Tiếu suýt chút nữa đã run tay khiến điện thoại của cô có thêm một vết nứt mới trên màn hình rồi. Dường như cô nhớ mang máng, Chu Vũ Thiên đã từng rất vui vẻ kể chuyện với cô, về việc Nghiêm Túc đã từng giảng đạo lý cho người bạn cùng phòng muốn trốn học, anh đã nói đến công lao to lớn của người nhà, hi sinh hết mọi thứ thì cậu bạn kia mới ngoan ngoãn gác lại cuộc vui chơi mà quay về học hành nhỉ?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Nghiêm Túc, Cười Nhiều Lên Nào
- Chương 7: Không Có Gì Để Báo Đáp