Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghiêm Túc, Cười Nhiều Lên Nào

Chương 6: Không Có Gì Để Báo Đáp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghiêm Túc cạn lời nhìn Chu vũ Thiên mới nói ra câu đầu tiên đã tiết lộ ngọn nguồn, mấy ngày nay, mỗi ngày anh ấy đều thay đổi các trò bịp bợm để lừa em gái xuống bếp, tôm cá thịt cua, cô gái nhỏ chính là đã lớn lên ở trong bếp từ nhỏ, đối với các loại hải sản tôm cá tươi nhe nanh múa vuốt cũng là giơ tay lên liền chém xuống, không chần chờ chút nào.

Năm sáu giờ sáng, Nghiêm Túc ra ngoài chạy bộ buổi sáng là có thể gặp được cô vội vàng đi chợ mua thức ăn, buổi chiều vẫn mân mê làm cho Chu Vũ Thiên thêm chút đồ lót dạ, buổi tối Chu Vũ Thiên chơi game còn muốn làm bữa khuya nóng hổi bê đến bên cạnh máy tính. Đồ ăn bê lên bàn còn đũa thì nhét tận tay, anh ấy giống như đại gia, bỏ điện thoại xuống, ăn xong liền nằm dài trên sô pha cầm điện thoại lên, chờ Chu Tiếu Tiếu thu dọn chiến trường.

Lại nhìn cô gái nhỏ vất vả mệt nhọc làm việc, cộng thêm hành lý và điện thoại đơn sơ giản dị, Nghiêm Túc thật sự có chút muốn gặp chuyện bất bình giơ chân tương trợ đạp Chu Vũ Thiên một cái, ý bảo anh ấy đi rửa bát đi.

Đối mặt với ánh mắt mang theo sự chỉ trích của Nghiêm Túc, không hiểu sao Chu Vũ Thiên có chút chột dạ, anh thật sự không có ý nghĩ muốn bắt nạt Chu Tiếu Tiếu, nhưng thực sự từ nhỏ anh đã quen sống chung với Chu Tiếu Tiếu như vậy rồi.

“Này, tớ cũng không có ý muốn giấu giếm cậu.” Chu Vũ Thiên có chút luống cuống sờ sờ ót, giọng nói mang theo ý khẳng định, lặp lại một lần nữa: “Tớ thật sự xem em ấy là em gái ruột của tớ.”

“Là em gái ruột của cậu á?” Nghiêm Túc dựa vào cửa phòng ngủ dành cho khách, chuẩn xác bắt được trọng điểm trong lời nói của Chu Vũ Thiên, hỏi: “Cô bé là con nhà họ hàng của cậu hả?”

“Không phải.” Chu Vũ Thiên rất vất vả kiềm lại cơn ho khan kia xuống, giải thích nói: “Họ Chu chỉ là trùng hợp thôi, em ấy là học sinh của mẹ tớ.”

Nghĩ ngợi một lát, Chu Vũ Thiên lại cười bổ sung thêm một câu: “Nói là học sinh mà mẹ tớ thích nhất cũng không ngoa.”

“Ừm.” Nghiêm Túc đáp lại một câu, đợi anh ấy giải thích là học sinh mẹ anh ấy thích nhất, sao lại biến thành em gái anh ấy rồi. Ít nhất là từ bốn năm trước, lúc anh quen biết Chu Vũ Thiên, anh đã biết Chu Vũ Thiên có một em gái như vậy rồi.

“Năm đó là mẹ của tớ lần đầu làm chủ nhiệm lớp cấp 2, ngày đầu tiên khai giảng đó, buổi tối liền dẫn theo Tiếu Tiếu về nhà, nói là cô gái nhỏ này ngày đầu tiên khai giảng đã ở sân thể dục đánh nhau với bạn học nam, đánh hăng đến nỗi thầy cô cũng không kéo ra được, còn không chịu nói cho phụ huynh biết, mẹ tớ đành phải dẫn về nhà để bôi thuốc trị thương trên mặt cho em ấy.” Nghĩ lại chuyện cũ, Chu Vũ Thiên liền buồn cười không nhịn được: “Tớ nói cái lúc mà vừa hơn mười tuổi ấy, cô gái nhỏ đánh nhau với bạn nam vậy mà không hề thua. Cậu đừng thấy dáng vẻ của Tiếu Tiếu bây giờ ngoan ngoãn như vậy, mẹ tớ nói lúc đầu em ấy cào bạn học nam kia giống như con mèo hoa vậy đó, bản thân em ấy cũng bị thương trên tay trên mặt. Nhưng mà em ấy không hề khóc, học sinh nam kia bị em ấy đánh khóc đến mức gọi cha gọi mẹ luôn, ra sức gọi người tới cứu mạng.”

Nghe vậy, trong đầu Nghiêm Túc không khỏi hiện ra phiên bản thu nhỏ của Chu Tiếu Tiếu, mười một mười hai tuổi, vẫn là bộ dáng cười dịu dàng lộ ra má lúm đồng tiền, lại tưởng tượng khuôn mặt nhỏ nhắn mang đầy vết thương, bèn không nhịn được mà nhíu nhíu lông mày, thấp giọng hỏi: “Tại sao lại đánh nhau?”

“Ôi chao, cậu biết mà, cái này, ôi…” Chu Vũ Thiên vò vò đầu, cầm lấy lon coca trên bàn trà lên uống mấy hớp rồi mới nói tiếp: “Cha mẹ của Tiếu Tiếu, ừm, nói thế nào nhỉ, ôi, nên nói là cha mẹ nuôi, nói tóm lại là, vừa nhìn là biết không phải cha mẹ ruột ấy. Cha mẹ nuôi của em ấy đều là bởi vì tàn tật lại thêm bệnh tật, mới bị vứt bỏ tới viện phúc lợi, lớn lên cùng nhau rồi ở cùng một chỗ, sau này đến bốn mươi tuổi vẫn chưa có con, bèn trở về viện phúc lợi nơi bọn họ lớn lên để nhận nuôi Tiếu Tiếu.”

“Đợi đến lúc Tiếu Tiếu học cấp 2, cha mẹ nuôi của em ấy sắp không qua khỏi rồi, nói rằng cả đời chưa từng được đưa Tiếu Tiếu đến trường một lần, có thể coi là một tâm nguyện cuối cùng, ngày khai giảng đó mẹ Tiếu Tiểu đẩy xe lăn cùng ba em ấy đưa em ấy đến trường một lần. Thật ra bọn họ cũng lo lắng con gái bị chế giễu, nên liền tách ra ở con đường nhỏ cách trường khá xa.” Nói đến đây giọng nói của Chu Vũ Thiên nhỏ dần xuống, nhưng cũng không biết ngoại trừ khiến âm thanh nhỏ lại thì làm thế nào mới có thể diễn tả hàm xúc một chút: “Cha nuôi của em ấy bị tật ở chân, còn mắc bệnh người lùn, mẹ nuôi cũng như vậy. Sau khi nghi lễ khai giảng bắt đầu, bọn họ mới cách một cánh cổng nhìn vào, nghĩ rằng nhiều người như vậy thì sẽ không có ai biết là bọn họ đang nhìn đứa trẻ nào. Ai biết được có một học sinh nam lúc ở trên đường đã nhìn thấy bọn họ đi cùng Tiếu Tiếu. Trẻ con mà, tuổi càng nhỏ lại càng không hiểu chuyện, nói chuyện thì sẽ làm tổn thương người khác. Lúc đó cậu nhóc kia chỉ chỉ trỏ trỏ với người khác rằng cha mẹ Chu Tiếu Tiếu là quái vật. Đợi đến khi phụ huynh đều rời đi, giờ nghỉ giải lao buổi trưa, Tiếu Tiếu đuổi theo nam sinh đó trên sân thể dục, đè cậu ta dưới đất đánh nhau.”

“Đánh đến nỗi bị thương cũng không khóc luôn, vậy mà vừa nghe nói muốn gọi phụ huynh, cô gái nhỏ liền khóc nức nở, nói gì cũng đều không đồng ý, mẹ tớ không nỡ nhìn liền đưa em ấy về nhà.” Chu Vũ Thiên nhắc đến mẹ mình, giọng nói trở nên rất dịu dàng: “Mẹ tớ rất dễ mềm lòng, từ lâu mẹ đã rất muốn có một đứa con gái, Chu Tiếu Tiếu lại làm cho người khác rất yêu thích, mẹ tớ đối với em ấy là vừa nhìn đã thấy mến đó! Giúp em ấy bồi thường tiền thuốc men cho nam sinh kia, còn che chở cho em ấy, nói với cha mẹ em ấy là muốn đưa em ấy đến nhà cô chủ nhiệm mấy ngày để học thêm, đợi vết thương trên mặt em ấy khỏi rồi mới để em ấy về nhà.”

“Mẹ tớ thích em ấy đặc biệt rõ ràng nha, trong lớp luôn nói giáo viên thiên vị em ấy, về sau có học sinh viết báo cáo, mẹ tớ mới biết tiểu nha đầu này giả vờ khôn khéo ở trước mặt giáo viên, không có giáo viên thì cái gì cũng dám làm, ở trong lớp, tiền gì cũng dám kiếm, cho bạn học chép bài tập một giá, viết bài hộ một giá, giả chữ ký phụ huynh thì đắt hơn chút, giúp đỡ gian lận lúc làm bài kiểm tra lại đắt hơn một chút, nhiều nghề tay trái lắm, phân loại thu phí kiếm tiền. Mẹ tớ nói em ấy một hồi, đe dọa em ấy là sẽ mời phụ huynh, em ấy lập tức nhận lỗi, mẹ tớ mới biết là em ấy muốn trả lại tiền bồi thường thuốc men cho mẹ tớ, còn muốn kiếm chút tiền cho nhà mình, cha em ấy thật sự không ổn rồi, tình trạng của mẹ em ấy cũng không tốt lắm.”

“Không lâu sau thì ba em ấy qua đời, đợi đến lúc Tiếu Tiếu học lớp 8, mẹ em ấy cũng qua đời. Cha mẹ em ấy vốn dĩ cũng là trẻ mồ côi ở viện phúc lợi, không có người thân, không có ai nhận nuôi nên Tiếu Tiếu lại quay về viện phúc lợi.” Chu Vũ Thiên nói: “Mẹ tớ nói để Tiếu Tiếu làm con gái bà ấy đi, dù sao cũng đều mang họ Chu, đây cũng coi là duyên phận. Hai năm trước đó mẹ tớ luôn mang em ấy về ăn cơm rồi mua quần áo này nọ, không có gì khác biệt.”

“Sau đó liền được nhận nuôi ở nhà cậu hả?” Nghiêm Túc vẫn còn có chút không hiểu, cho dù là từ tính cách của Chu Vũ Thiên, hay là tình trạng nhà bọn họ, điều kiện kinh tế cũng không đến nỗi đối xử khác biệt với con gái nuôi như vậy.

Chu Vũ Thiên im lặng trong chốc lát, cách nửa ngày mới giải thích cho Nghiêm Túc: “Không có, sau đó… em ấy quay lại viện phúc lợi.”

Nhà Chu Vũ Thiên là gia đình cha nghiêm khắc mẹ hiền từ tiêu chuẩn, Chu Vũ Thiên khá là sợ ba mình, mặt cha nghiêm túc là khiến da đầu Chu Vũ Thiên run lên. Mẹ anh là một người đặc biệt tốt bụng và dịu dàng, luôn thật lòng thật dạ đối xử tốt với học sinh, đối với con mình cũng như vậy, đương nhiên bởi vì nguyên nhân gia đình Chu Tiếu Tiếu, nên đối với cô càng tốt hơn một chút. Đối với con trai cực kỳ cực kỳ tốt, luôn luôn che chở cho Chu Vũ Thiên mỗi khi bị ba đánh.

Ba Chu thay vợ mình mở cửa phòng sách, giọng điệu thận trọng mà không cho thương lượng: “Thư Quyên, việc này không được, sinh nhật của em cũng không được.”

Bên ngoài ban công, Chu Vũ Thiên căng da đầu, lặng lẽ giơ ngón trỏ lên, im lặng ra hiệu cho Chu Tiếu Tiếu, “suỵt” một cái. Anh rất sợ hãi mỗi khi ba anh dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh, hay là dùng giọng điệu này để nói chuyện với mẹ anh, anh chỉ ước có thể biến mất ngay lập tức, chứ đừng nói đến việc nhảy vào làm một sinh nhật bất ngờ.

Cô Trình không nói chuyện, nặng nề ngồi vào cái ghế phía trước bàn đọc sách. Bà nhân dịp sinh nhật đi dạo với chồng đã vui mừng nhắc đến chuyện này, chính là hy vọng có thể có chỗ trống để dàn xếp, không ngờ rằng lại cụt hứng mà quay về.

Nhưng mà ba Chu cũng không có tức giận với vợ mình, ông biết rõ tính cách của vợ mình chính là đơn thuần tốt bụng như vậy, suy nghĩ mọi việc không được thấu đáo, ông vừa giơ tay xoa bóp xương cổ bị thoái hóa giúp vợ mình thả lỏng, vừa giải thích cho bà: “Thư Quyên, đây không phải là việc chỉ nhiều thêm một đôi đũa. Thiên Thiên là con trai một, chúng ta đã nuôi dưỡng nó như thế nào? Về vật chất, đều là cho nó thứ tốt nhất, sau này còn muốn đưa nó đi du học ở Mỹ. Em đón Tiếu Tiếu về đây, suốt ngày so sánh việc chăm sóc, có thể đảm bảo trong lòng đứa nhỏ không mất cân bằng sao? Nếu em đối xử với hai đứa giống nhau, vậy có công bằng với Thiên Thiên không?”

“Lại nói, chúng ta không cân nhắc vấn đề làm thế nào để cân bằng việc nuôi dạy hai đứa nó, nuôi một cô bé xinh xắn đang tuổi dậy thì trong nhà, bây giờ Thiên Thiên đã trúng truyển đại học sớm nên cũng rảnh rỗi, hai đứa nó sớm chiều ở chung lỡ như phát sinh tình cảm, em định làm như thế nào đây?”

“Nếu em nói hai đứa nó ở bên nhau cũng sẽ tốt thôi, nhưng ai có thể bảo đảm tình cảm này có thể kéo dài cả đời? Tại sao người ta nói con thỏ không ăn cỏ gần hang? Lỡ may sau này hết tình cảm rồi chia tay, mọi người gặp mặt đều cảm thấy lúng túng, trong nhà đang tốt đẹp cũng không ở lại được.”

“Nếu như tình cảm hai đứa nhỏ thật sự tốt, em bằng lòng để Thiên Thiên cưới một người vợ như vậy sao? Cha mẹ nuôi của con bé vẫn còn để lại cho nó một khoản nợ khổng lồ, cô nhóc xinh xắn như vậy, bị cha mẹ ruột vứt bỏ ở viện phúc lợi, em cũng không biết tại sao. Lỡ may có tai họa ngầm nào đó thì sao? Đến lúc đó cha mẹ ruột của con bé tìm đến lại xảy ra nhiều chuyện không hay nữa thì làm sao?”

“Lại lùi một bước nói, hai đứa không có máu mủ gì, liền an phận làm anh em, sau này vợ của Thiên Thiên sẽ nghĩ như thế nào? Trong nhà có một em gái nuôi không chung huyết thống? Tự dưng có thêm một cô em chồng khó xử lý? Sau này tài sản để lại làm thế nào? Chẳng lẽ phải làm di chúc?”

“Con bé rất đáng thương, nhưng mà chúng ta không thể thu nhận nó, chỉ có thể để nó về lại viện phúc lợi thôi, chúng ta có thể chu cấp một ít học phí cùng một ít tiền chi tiêu hàng ngày, thỉnh thoảng bảo con bé tới nhà ăn cơm, nhưng mà tuyệt đối không thể nhận nuôi nó được.”

Ba Chu ở trong phòng sách phân tích từng li từng tí, từ tình trạng lớp 12 của Chu Vũ Thiên, đến dự định xuất ngoại, lại đến lựa chọn kết hôn trong tương lai, cuối cùng cân nhắc đến việc viết di chúc, giải thích các mặt lợi hại cho vợ mình, cộng với lý do tuyệt đối không thể nhận nuôi cô nhi.

Có tình có lý, chỉ là đối với người trong cuộc quá tàn nhẫn. Ví dụ như hai đứa trẻ đang trốn ở ban công.

Ngón tay của Chu Tiếu Tiếu bấm chặt vào vỏ hộp bánh kem, cuộc đời của cô còn chưa sống tới mười bốn năm, có rất nhiều kinh nghiệm bị người ta chế giễu vây xem, nhưng thật sự có rất ít thời khắc xấu hổ như thế này, lấy góc độ cô ở bên cạnh đứng nhìn, rõ ràng nhận thấy được bản thân phiền toái như thế nào, cũng biết được cô đã làm phiền gia đình ba người như thế nào.

Chu Vũ Thiên đứng đối diện cô, nhìn Chu Tiếu Tiếu đứng yên bất động, tay anh cầm hộp pháo giấy bị bóp méo ướt đẫm mồ hôi. Anh thật sự là vô cùng lúng túng, trong lòng tràn đầy hối hận vì bản thân đã nghĩ ra chủ ý sinh nhật bất ngờ thối tha này.

Cô Trình ở trong phòng sách đã bị thuyết phục rồi, bà nặng nề thở dài một hơi, tự suy ngẫm nói: “Em ít cân nhắc tới Thiên Thiên rồi. Ôi, nhưng mà em phải nói với Tiếu Tiếu thế nào đây? Em đều đã nói với con bé rồi, giờ mà sửa lại thì thật sự là ….”

“Em đừng bận tâm chuyện này, lần sau em gọi con bé đến nhà ăn cơm, anh tự nói với con bé.” Ba Chu quen đóng vai ác dỗ dành vợ mình, xoa xoa vai bà an ủi: “Đón sinh nhật thôi, đừng có không vui nữa, chúng ta cùng nhau đi tưới hoa nào.”

Tiếng ghế bị kéo ra, có tiếng mở cửa, trong phòng sách quay về vẻ yên tĩnh ban đầu. Ở ban công vẫn có thể nghe được tiếng hít thở lúng túng giống như cũ.

Chu Vũ Thiên nhìn đuôi mắt Chu Tiếu Tiếu đỏ lên, cuộc đời anh sợ nhất là nhìn thấy con gái khóc, không biết dỗ dành như thế nào, thấp giọng lo sợ nói: “À thì… Tiếu Tiếu, anh… ba anh, ông ấy không phải là có ý đó đâu...”

Chu Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm mặt đất rồi hít sâu vài hơi, ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười, cô đưa hộp bánh kem trong tay qua: “Anh Thiên Thiên, anh đưa bánh kem cho cô nhé, cứ nói là anh vừa ra ngoài mua về, đừng nói là em đã tới, không lại làm cô khó xử.”

Chu Tiếu Tiếu nhẹ nhàng mở cửa sổ kính, cơ thể nhỏ nhắn từ ban công tầng một nhảy xuống. Chu Vũ Thiên lưỡng lự một lát, mang theo bánh kem trèo xuống theo.

Trên đường đưa Chu Tiếu Tiếu đến trạm xe buýt, nhìn bộ dáng mấy lần muốn nói lại thôi của Chu Vũ Thiên, ngược lại Chu Tiếu Tiếu giơ tay ra vỗ vỗ vai anh, nhỏ giọng an ủi nói: “Anh Thiên Thiên, những gì ba anh nói đều đúng cả. Cô đối với em như vậy đã là tốt lắm rồi, tốt lắm lắm luôn ấy, em sẽ luôn ghi nhớ, chờ khi em lớn sẽ báo đáp mọi người. Em sẽ không phải là người ăn cháo đá bát đâu.” Chu Vũ Thiên cũng không thể nói rõ cảm xúc khó chịu trong lòng mình là gì, chỉ cảm thấy thật khó chịu, anh giơ tay dùng sức xoa đầu Chu Tiếu Tiếu, lớn tiếng cam kết nói: “Đừng gọi anh Thiên Thiên nữa, sau này anh chính là anh trai ruột của em, có việc gì thì tới tìm anh.”

“Được ạ.” Chu Tiếu Tiếu ngọt ngào cười lên, vốn định quay người lên xe buýt về trường học, đột nhiên nhớ ra gì đó lại vội vàng chạy quay lại, lấy hộp bánh kem ở trong tay phải của Chu Vũ Thiên, rút ra một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật do chính tay cô vẽ. Suýt chút nữa là bị lộ rồi.

“Để anh đưa em về trường học nhé.” Chu Vũ Thiên chạy theo hai bước.

“Chỉ có hai trạm thôi, anh mau về đi! Đừng nói với cô nhé!” Chu Tiếu Tiếu nhảy lên xe buýt, bảo Chu Vũ Thiên mau về nhà.

Thẳng cho đến khi xe buýt lăn bánh, không thấy bóng dáng Chu Vũ Thiên nữa, Chu Tiếu Tiếu mới ngồi xuống dãy ghế cuối cùng, cả cơ thể nhỏ bé cúi xuống, nắm chặt lấy tấm thiệp, gục đầu vào đầu gối, từng giọt từng giọt nước mắt chảy ra, rớt trên chiếc quần đồng phục đã bạc màu.

Lúc nãy cô ở trước mặt anh Thiên Thiên, suýt chút nữa thì không nhịn được. Nhưng thật ra cô không phải là người mà người khác cho mấy quả táo, liền hy vọng xa vời là người ta sẽ cho cả cây táo.

Cô… cô chỉ là, lúc cha mẹ đều qua đời, trong lúc cảm thấy mất phương hướng, cô Trình đã cho cô quá nhiều sự quan tâm và yêu thương, làm cô tưởng rằng mình đã tìm được một ngôi nhà, có một nơi có thể dựa vào.

Không ngờ rằng bản thân mình đem đến cho gia đình cô Trình, cho anh Thiên Thiên mà bọn họ nuôi dưỡng nhiều phiền phức đến vậy.

Nhưng thời điểm đối diện với tham vọng bị đánh vỡ, cô vẫn không thể kiềm chế được sự chua xót trong lòng, có chút khổ sở, còn có rất nhiều khó xử.

Ngày mai lại tới, bước chân cô Trình đi vào trường học có chút nặng nề. Bà rất hối hận về việc mình nói trước cho Chu Tiếu Tiếu biết suy nghĩ của mình, bây giờ lại để một đứa trẻ vừa mất đi chỗ dựa đối mặt với sự thất vọng này. Nhưng bà cũng không thể để chồng mình đóng vai ác được, vẫn là kiên trì tự mình nói với Chu Tiếu Tiếu.

Là ban đầu bà đã nghĩ quá đơn giản, cho rằng hai năm này Tiếu Tiếu đến nhà ăn cơm giúp đỡ, người trong nhà đều rất thích cô, bây giờ cũng chỉ còn bốn năm nữa là thành niên, điều kiện kinh tế trong nhà lại tốt, nuôi thêm cô cũng chỉ là việc trong nhà thêm một đôi đũa mà thôi.

Nhưng mà cô Trình cũng không gặp được bộ dáng khó xử cùng nước mắt giàn giụa giống như trong tưởng tượng. Cô nhận được một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật muộn, cô nhóc cười nhẹ nhàng nói với bà, hôm chủ nhật đã liên hệ với viện phúc lợi rồi, đó là nơi xuất thân của cha mẹ, cũng là nơi xuất thân của cô, cô quyết định trở về đó.

Cô Trình cảm thấy rất yên tâm, tất cả sự việc đều đi theo hướng tốt, chồng bà cũng không cần phải đóng vai ác niwax, Chu Vũ Thiên và Tiếu Tiếu vẫn chơi đùa với nhau giống anh em như trước, cũng không có manh mối yêu sớm gì cả. Mỗi kỳ nghỉ hè, Chu Tiếu Tiếu sẽ đến nhà bà ở vài ngày, luôn giúp đỡ bà nấu cơm, rửa bát, quét nhà, giặt quần áo, làm việc nhà, lại làm lụng rất chịu khó, tay nghề nấu ăn tiến bộ rất nhanh, làm cho Chu Vũ Thiên hận không thể làm nổ nhà ăn của trường học.

Tay nghề nấu ăn của Chu Tiếu Tiếu chính là được tôi luyện ra như vậy. Từ nhỏ cô đã giúp trong nhà nấu cơm, về sau phát hiện trên đời này có rất nhiều người đối tốt với cô, đáng tiếc cô chỉ có một thân một mình, trên người không có của cải gì, ngoài nỗ lực có một tay nghề nấu ăn ngon, dùng tay nghề nấu ăn của mình nấu những món ăn ngon để thể hiện lòng biết ơn, trước khi bản thân trưởng thành, cô không biết lấy gì báo đáp.
« Chương TrướcChương Tiếp »