Khoảnh khắc Chu Tiếu Tiếu đứng trong khuôn viên trường đại học cũ, nghiêng đầu nhìn ánh nắng đầu tháng chín vẫn còn hừng hực, bên tai lắng nghe tiếng nói của những tân sinh viên đang tấp nập tiến vào sân vận động, cô vươn tay ra, giống như cô vẫn có thể nắm lấy tuổi trẻ của mình.
Đã được mười năm kể từ ngày cô bước vào khuôn viên trường ở tuổi mười tám.
Nhưng vào giờ phút này, Chu Tiếu Tiếu đứng ở đây, nhìn xung quanh, cảm giác như thời gian đã không để lại quá nhiều dấu vết cho ngôi trường đại học này.
Nghiêm Túc đã từng mang theo một chiếc bánh anh đào đứng dựa vào cây ngô đồng đợi cô tan học, cây ngô đồng vẫn ở đó, cao lớn thắng tắp và xanh thẳm. Cô đã từng nhảy lên lưng Nghiêm Túc, ồn ào để anh cõng cô đi trên đường có nhiều cây xanh, những bóng cây vẫn đứng trước cửa thư viện, lặng lẽ tồn tại, che mát cái nóng oi bức của mùa hè cho sinh viên. Nghiêm Túc đã từng nghiêm túc ngồi xổm xuống, tự tay đóng đinh cho dãy chuồng mèo, còn che chở cho những con mèo hoang bị bỏ hoang ở cửa phía bắc.
Thật ra những chuồng mèo đó chắc chắn không phải là chuồng mèo mà hồi đó Nghiêm Túc xây dựng, và những con mèo hoang đó cũng không phải là những con mèo lúc đó Chu Tiếu Tiếu cho ăn.
Nhưng thời gian xoay chuyển, một mùa hè nóng nực sẽ tiễn một khóa tốt nghiệp, sau đó lại tiếp đón một khóa tân sinh viên, Chu Tiếu Tiếu đột nhiên hiểu được tại sao Nghiêm Túc lại thích sống ở cạnh trường như vậy, bố mẹ anh cũng sẵn lòng ở lại trong trường cả đời.
Bời vì ngôi trường sẽ không bao giờ già đi, chỉ cần bạn đứng ở đây môt lát, bạn sẽ có thể cảm nhận được sức mạnh của ánh bình minh như đang hướng lên, ở trước mặt chính là tuổi trẻ đang bay cao và niềm hy vọng vô bờ bến.
Bây giờ cuối cùng cũng đến lượt Chu Tiếu Tiếu, cô trút bỏ được mọi gánh nặng trên vai, xua tan mọi mây mù trong lòng, giành lại thời gian học tập lẽ ra phải thuộc về cô sáu năm trước.
Năm nay khi học thạc sĩ, Nghiêm Nặc vừa tròn hai tuổi rưỡi, Nghiêm Túc ở Mỹ để bên cạnh Chu Tiếu Tiếu mang thai con gái hơn ba năm, cuối cùng cũng lấy được tấm bằng tiến sĩ mà anh đã từng từ bỏ. Bây giờ đến lượt anh trở lại Trung Quốc cùng Chu Tiếu Tiếu, để cô được học văn cổ đại mà cô yêu thích, trở lại với ngôi nhà bọn họ chính tay thiết kế.
Tạm thời Nghiêm Túc không định lập tức thi vào một trường đại học, kiến trúc là một ngành mà phải thực tập nhiều, anh vẫn muốn ở lại công ty thêm vài năm nữa, thực hiện nhiều dự án khác nhau.
Sau đó, tiếng Trung của Nghiêm Nặc cũng đã tiến bộ lên rất nhiều. Bé con thích nhất là được bố mẹ bế đến sân vận động của trường tung tăng, đường chạy bằng nhựa thoải mái hơn nhiều so với sân bê tông, thỉnh thoảng bé còn nắm lấy tay bố tập đi lên xuống cầu thang ở dưới bậc cạnh khán đài.
Đối với một đứa bé thì bậc thang này hơi cao, đôi chân ngắn cũn của bé cố gắng lắm mới bước lên rồi run rẩy bước xuống, có lẽ do xương còn mềm, thỉnh thoảng còn bị ngã trái ngã phải, suýt chút nữa là té xuống, may mà có bố đỡ xuống, đôi tay mạnh mẽ ôm lấy bé con, tuyệt đối sẽ không bị ngã.
Cô bé loli trang điểm chỉnh tề đáng yêu khó khăn duỗi chân lên xuống khiến các sinh viên nữ bên cạnh không lo tập thể dục, chạy tới cổ vũ cho bé.
Bé Nghiêm Nặc rất nản lòng, dẫm nhẹ lên bậc thang. Bé muốn học từ bố mẹ mình để đi từng bước một, thay vì cố gắng hết sức nhấc chân trái lên, rồi chân phải lên, bé muốn bước hai bước để đi một bước.
Hôm nay tình cờ là thứ bảy, Nghiêm Túc được nghỉ phép, bế Nghiêm Nặc ra sân vận động chơi một lát, đến khoảng 12 giờ trưa, anh bế con gái đang nhễ nhại mồ hội đi đến tòa nhà khoa tiếng Trung.
Hôm nay, thông qua các mối quan hệ của mình, Chu Tiếu Tiếu đã liên hệ được với một vị học giả nổi tiếng đến để thuyết trình một bài giảng nhỏ về nghiên cứu của các nhà triết học, vừa lúc đến đón Chu Tiếu Tiếu đã nghe xong bài giảng về ăn trưa.
Đang là cuối tuần và là giờ ăn trưa, không có quá nhiều sinh viên đến gần tòa nhà khoa tiếng Trung, vì vậy khi Nghiêm Túc vừa rẽ qua một góc liền nhìn thấy Chu Tiếu Tiếu đang đứng trước cửa tòa nhà, và... đối diện cô là một cậu sinh viên nam.
Chàng sinh viên này đứng đối diện với Chu Tiếu Tiếu, vì vậy cậu ta đứng đưa lưng về phía Nghiêm Túc đang bế Nghiêm Nặc đến. Sinh viên nam này lo lắng đến mức đổ mồ hôi, tay trái vò đầu bứt tóc, tay phải lại nắm chặt ở sau lưng, trên tay nắm chặt một bông hồng đỏ bọc trong lá vàng.
Trông cậu ta chân tay luống cuống như vậy, đóa hoa hồng trong tay gần như sắp bị uốn cong.
Chu Tiếu Tiếu đang tập trung lắng nghe chàng trai cao lớn và mạnh mẽ này nói chuyện, cô không nhận ra được Nghiêm Túc và Nghiêm Nặc đang đi đến, chàng trai này đã che khuất hết tầm nhìn của cô, rõ ràng cậu ta kêu cô đến để hỏi một vài câu về bài giảng nghiên cứu vừa rồi, nhưng lại nói chuyện ấp úng, không nói ra được trọng tâm.
Chàng trai này học chuyên ngành kỹ sư xây dựng, hơi đần độn và ít nói, khi Chu Tiếu Tiếu đi đến cổng phía bắc để nuôi một nhóm mèo hoang thì gặp được cậu. Nam sinh này đang làm một công trình bằng gỗ chuyên nghiệp. Cậu ta cũng muốn gia cố nhà cho đám mèo.
Nhưng Chu Tiếu Tiếu không ngờ rằng lại gặp nhau trong buổi nghiên cứu, không ngờ cậu ta lại thích đề tài này.
Chu Tiếu Tiếu không nhìn ra được mục đích cậu ta đến nghe giảng và muốn hỏi cô gì đó, nhưng Nghiêm Túc lại nhìn thấy bông hoa hồng đỏ rực mà cậu ta ôm chặt sau lưng.
Nghiêm Nặc được bố đặt xuống đất, anh thì thầm hai tiếng, con bé nhảy cẫng lên vì vui sướиɠ, được chơi một trong những trò chơi yêu thích ở nhà.
Từ khoảng cách hơn mười mét, giống như một viên đạn đại bác nhỏ, uỵch uỵch bước lên bậc thang nhỏ gãy vụn, con bé bước từng bước nhỏ về phía mẹ mình.
Chàng trai học chuyên ngành kỹ sư xây dựng đang vò đầu lần thứ năm để lau mồ hôi lạnh, đang vắt óc tìm câu hỏi tiếp theo thì có một cô bé trong bộ trang phục áo choàng màu be dễ thương chạy vụt qua cậu, ôm lấy chân Chu Tiếu Tiếu, đôi mắt sáng ngời tràn đầy sự hưng phấn kêu lên : “Mẹ mẹ! Muốn mẹ ôm con một cái!”
Chu Tiếu Tiếu sửng sốt vội vàng nghiêng đầu, vòng qua chàng trai trước mặt, nhìn thấy Nghiêm Túc đi phía sau mấy mét. Cô thở phào một hơi, còn tưởng rằng Nghiêm Nặc chỉ đi có một mình, Chu Tiếu Tiếu ngồi xuống, dịu dàng ôm Nghiêm Nặc đang tung bay với chiếc áo choàng nhỏ, khéo léo bế bé lên, nhẹ nhàng hôn lên trán con bé, hỏi: “Sáng nay chơi có vui không?”
“Dạ vui” Nghiêm Nặc dựa lòng mẹ, kẹp chiếc kẹp tóc xinh đẹp kẹp trên đầu, gật gật, con bé tò mò xoay người sang, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm anh trai da đen cường tráng trước mặt, đột nhiên vươn bàn tay nhỏ bé ra, "fuafua!"
Nghiêm Nặc còn nhỏ, trước đây ở Mỹ có tiếp xúc tiếng Anh, dẫn đến việc bây giờ không chỉ thích nói điệp từ, mà còn có một chút sự kết hợp giữa tiếng Anh và tiếng Trung. Ví dụ như từ hoa, con bé liền kết hợp giữa từ flower và từ hoa, gọi tắt là fuafua!
Chàng sinh viên thật sự quá mức kinh ngạc, lúng túng tìm chủ đề nói chuyện mà đã quên mất bàn tay phải đang nắm lấy bông hoa hồng, vào lúc sờ mũi lại đưa tay phải ra, bông hoa hồng liền lộ ra trước mặt Nghiêm Nặc.
Bông hoa hồng đỏ rực hấp dẫn hơn anh trai đen sì nhiều, Nghiêm Nặc liếc mắt nhìn theo đóa hoa đỏ rực được đóng gói đẹp mắt, miễn cưỡng đưa tay ra, nhẹ nhàng làm nũng nói: “Nặc Nặc muốn fuafua!”
Aiz, con bé loli hơn hai tuổi này, đôi mắt to tròn đen nhánh, nụ cười cong cong, cặp má phúng phính mềm mại và lúm đồng tiền trên mặt, đưa tay về phía cậu với giọng nói trong trẻo như sữa, em muốn hoa trong tay anh.
Chàng trai nhìn bé gái - phiên bản thu nhỏ của cô gái mình thích, đáng yêu đến mức khiến cậu vứt bỏ mũ giáp và áo giáp, chưa kịp nhặt lại trái tim nhất kiến chung tình vừa bị tan nát thì đã lập tức đưa bông hoa cho Nghiêm Nặc, giống như bông hoa đang đốt cháy tay cậu vậy.
Nhưng Nghiêm Nặc vẫn chưa kịp nở nụ cười thỏa mãn với lúm đồng tiền trên mặt thì bông hoa trong tay đã bị ba rút đi, trả lại cho anh trai đen sì.
Đôi mắt to tròn như sắp khóc, khóe miệng bức xúc, hai mắt Nghiêm Nặc nhìn ba, vươn đôi tay nhỏ bé ôm lấy, vừa khóc vừa bĩu môi làm nũng: “Nặc Nặc muốn fuafua..."
Nghiêm Túc đưa tay ra đón lấy con gái từ Chu Tiếu Tiếu, thật ra Nghiêm Nặc vẫn quen được ba bế hơn, chỉ có lúc đùa giỡn chơi xấu mới muốn mẹ bế, bởi vì ba đã từng cầm tay ba người lên so sánh cho bé biết, nói rằng cánh tay của mẹ quá gầy, bế lâu mẹ sẽ bị mỏi tay.
Nghiêm Nặc nhìn độ dày của ba cánh tay, suy nghĩ và gật đầu.
“Muốn hoa thì bố sẽ mua cho con, không phải thấy thứ gì mình thích thì liền đi xin người lạ, hiểu chưa?” Nghiêm Túc nhẹ nhàng nói với con gái, sau khi nhìn thấy Chu Tiếu Tiếu bên cạnh, anh nhếch mép cười ranh mãnh “Anh sẽ không vạch trần em đâu”
Anh trai “người lạ” xấu hổ muốn đào hố chôn mình, cho dù có làn da rám nắng thì cũng không thể che giấu được gương mặt đang đỏ bừng, cậu kinh ngạc lắp bắp hỏi: “Chị... chị chị... chị kết hôn rồi sao?”
"Đúng vậy." Chu Tiểu Tiểu cười dịu dàng, đưa tay trái lên trả lời: "Lần trước khi gặp nhau ở nhà lũ mèo thì trên tay chị vẫn luôn đeo nhẫn mà."
Chàng trai này không muốn giải thích nữa, lần trước cậu không hề để ý những ngón tay trắng mịn của cô, hoa mắt nhớ ra lúc đó khi cậu đi vòng qua chuồng mèo, tiếng ồn mà cậu phát ra đã làm cả đám mèo hoảng hốt, chị gái này đang ngồi đút thức ăn cho mèo, dưới ánh chiều ấm áp, cậu nghiêng đầu nhìn sang thì bắt gặp lúm đồng tiền ngọt ngào trên má cô cùng với đôi mắt cười cong cong.
Trời ơi, mất mặt quá, ai biết được chị gái này lại có một cô con gái lớn đến như vậy chứ? Cậu sinh viên tìm cớ chạy trối chết.
“Trưa nay muốn ăn gì?” Nghiêm Túc đang bế Nghiêm Nặc, trịnh trọng hỏi về khẩu vị của vợ con.
“Dạ con muốn ăn fuafua…” Nghiêm Nặc dựa vào vai bố, nhỏ giọng thì thầm, con bé vẫn còn chấp niệm với bông hoa.
“Trưa nay em muốn ăn giấm. Chu Tiếu Tiếu đã nhìn ra, cô ôm lấy cánh tay Nghiêm Túc rồi dựa lên, vui vẻ trêu chọc anh.
Nghiêm Túc có chút lúng túng quay đầu đi, nhưng con bé trong ngực anh lại có ý kiến khác, lớn tiếng phản đối: “Không muốn ăn giấm! Ăn sủi cảo với nước sốt tươi!”
Nghiêm Nặc mới hơn hai tuổi đã nói không thích ăn sủi cảo nhúng giấm, chỉ thử qua một lần mà gương mặt nhỏ đã nhăn nhó lại, từ đó về sau, hễ nghe thấy chữ giấm là kiên quyết phản đối, kiên quyết lắc đầu, bím tóc trên đầu cũng lắc qua lắc lại, bé chỉ thích ăn sủi cảo với nước sốt đậu phộng ngọt thơm phủ đầy.
Nghiêm Túc bế con gái bên tay trái, tay phải bắt lấy Chu Tiểu Tiếu đang trêu chọc anh, vẻ mặt nghiêm trang đồng ý: “Đúng vậy, không ăn giấm, buổi trưa ăn sủi cảo hấp tương đậu đi”
Nghiêm Nặc ôm cổ ba, vui vẻ gật đầu tỏ ý hài lòng, ba ba, vui vẻ gật gật đầu tỏ vẻ thỏa mãn, sau đó cả nhà ba người đi bộ về nhà, đi ngang qua cửa hàng hoa bên cổng trường đại học, ba thực hiện lời hứa, không được phép xin hoa của người lạ nhưng có thể mua hoa cho bé.
Vừa vào trong cửa hàng hoa, hương thơm của đủ loại hoa thoang thoảng quanh mũi, lưu luyến không thôi, đập vào mắt là những bông hoa rực rỡ sắc màu. Một hàng hoa hồng đỏ rực, hoa hồng vàng ấm áp, hoa hồng trắng như tuyết, hoa hồng đủ màu sắc xếp hàng trước cửa, nhưng lúc này tất cả đều bị Nghiêm Nặc ném ra sau đầu. Nghiêm Nặc đưa cánh tay nhỏ ra trong lòng Nghiêm Túc, chỉ về phía Hạnh Hoa Thôn phía xa, liếc mắt liền nhìn thấy “Chậu hoa lớn” trong chiếc bình thủy tinh cao nửa mét trong cùng - đóa hoa hướng dương vàng ấm áp.
Nghiêm Nặc vẫn không thích bông hoa hướng dương được trang trí tương đối thấp, bé đã mua vài bông hoa hướng dương cao một mét, Nghiêm Nặc rất vui, hoàn toàn thờ ơ với những bông hoa hồng nhỏ bé, vì thế bé không ngần ngại mà đòi đi xuống đất, nắm tay mẹ, ngước nhìn và háo hức đi theo ba suốt quãng đường về, nhìn ba chuyển chiếc bình thủy tinh to và những bông hoa to hơn về nhà.
Đặt chúng bên cửa sổ, cùng bé học và chơi.
Năm ba tuổi, Nghiêm Nặc không sợ người lạ, thành công vượt qua cuộc phỏng vấn đầu tiên trong đời và vào mẫu giáo. Cô giáo rất thích bé, bởi vì lúc phỏng vấn cũng chỉ hỏi những câu đơn giản như “con tên gì?” mà thôi.
Nghiêm Nặc đã được sửa lại phát âm, còn nhỏ tuổi, trên má còn có hai lúm đồng tiền ngọt ngào, nói chuyện với cô giáo bằng giọng trẻ con, nghiêm túc đến mức con bé nhìn thẳng cô giáo bằng đôi mắt đen láy, không sợ người lạ chút nào, trả lời bằng giọng phổ thông chuẩn: “Con tên Nghiêm Nặc, bởi vì ba con họ Nghiêm, ba nói con gái chính là thiên kim, con là lời hứa đáng giá nghìn vàng của bố mẹ, vì vậy con tên là Nghiêm Nặc a."
Nhìn một cô bé dùng ngón tay kể câu chuyện thành ngữ cho nghe, thật là dễ thương.
Nghiêm Nặc tốt nghiệp mẫu giáo theo đúng hạn và vào tiểu học, Nghiêm Nặc vẫn trở thành cô bé rất nổi tiếng trong lớp, bởi vì bé không chỉ dễ thương mà còn là người giàu nhất lớp, bởi vì trong mắt học sinh tiểu học, mới chỉ lớp một mà bé đã có một chiếc ví và một số tiền “khủng” do bé tùy ý sử dụng.
Khi bắt đầu đi học, Nghiêm Nặc đã nhận được chiếc ví dành riêng cho mình từ ba bé, lần đầu tiên bé có quyền tự chủ về tài chính, bắt đầu tìm hiểu những gì bé thích, những gì bé có thể mua, dùng gì để kết bạn và những gì có thể tiết kiệm được.
Bạn cùng bàn của Nghiêm Nặc rất hâm mộ bé, về nhà cũng la hét muốn lấy lại tiền mừng tuổi đã bị lấy nhưng lại bị ba mẹ đàn áp tàn nhẫn, họ nói rằng cậu bé chỉ có thể tự chủ tiền tiêu vặt của mình khi mười tuổi. Hơn nữa không phải là toàn bộ tiền mừng tuổi mà chỉ là tiền tiêu vặt.
Cậu bé bơ phờ nằm trên bàn nhìn chằm chằm phiên âm trong sách ngữ văn, đột nhiên lại nảy ra một ý nghĩ không tồi, hai mắt sáng rực, hưng phấn chọc chọc cánh tay Nghiêm Nặc: “Này! Nghiêm Nặc! Tớ sẽ giúp cậu làm bài tập về nhà để đổi lấy một cây kem, được chứ? Cửa hàng ở hàng rào sân chơi phía sau, không ra được cũng không sao, chúng ta có thể chuyển tiền qua lan can rồi bảo người bán kem mang kem qua kẽ hở! Cả hai chúng ta có thể ăn thêm vài que mỗi ngày!”
Mẹ cậu này nghiêm khắc thật đấy! Tháng chín trời vẫn còn rất nóng! Nói gì mà dạ dày trẻ con không tốt, một tuần chỉ được phép ăn kem ba lần! Trời ạ! Chế độ gia trưởng!
Cậu bé biết rằng gia đình Nghiêm Nặc cũng kiểm soát cô bé ăn uống đồ lạnh, vì vậy muốn tạo ra chút bầu không khí thù hận chung, đánh lừa Nghiêm Nặc rằng ăn một cây kem cũng không có ảnh hưởng gì đến tương lai tốt đẹp đâu.
Thật đáng tiếc, Nghiêm Nặc đã rất nghiêm túc nhìn cậu bé nghịch ngợm cùng bàn và từ chối cậu một cách không thương tiếc: “Không được. Tớ đã hứa với mẹ rồi, một tuần chỉ ăn hai cây kem, một ngày không được ăn quá một lần. Tớ cũng đã hứa với ba rằng không làm bài tập về nhà cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được phép gian lận.
“Trời ơi!” Bạn nhỏ ngồi cùng bàn không nói nên lời, cảm thấy bạn Nghiêm Nặc này thật dễ thương, nhưng cậu bé hoàn toàn không biết thay đổi! Câu bạn dốc lòng chỉ dạy: “Không phải là ba mẹ cậu cho cậu quyền tự chủ tiền tiêu vặt sao? Cậu không nói cho ba mẹ biết là được rồi mà!”
Đôi mắt to tròn của Nghiêm Nặc nhìn lại, lúm đồng tiền ngọt ngào mím chặt, nghiêm túc nói với cậu bé: "Không được đâu. Tớ đã hứa với ba mẹ rồi. Ba tớ nói, làm người thì phải nói lời giữ lấy lời."
END