- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Nghiêm Túc, Cười Nhiều Lên Nào
- Chương 18: Không Phải Anh Đang Theo Đuổi Em Sao?
Nghiêm Túc, Cười Nhiều Lên Nào
Chương 18: Không Phải Anh Đang Theo Đuổi Em Sao?
Trong điện thoại, Chu Vũ Thiên giống như ba mẹ đang quan tâm con cái, càu nhàu hơn nửa ngày với Nghiêm Túc, bảo phải đối xử tốt với Tiếu Tiếu, nếu như phụ lòng Tiếu Tiếu, tình bạn bè của hai người cũng không còn nữa! Lập tức sẽ từ đại dương bên kia mà quay về đánh chết anh!
Sau khi Nghiêm Túc đồng ý, Chu Vũ Thiên còn muốn nói chuyện với Chu Tiếu Tiếu, khoe khoang một chút về địa vị của nhà mẹ đẻ và vị trí anh vợ của anh ấy. Nhưng mà Nghiêm Túc cầm điện thoại, đẩy cửa nhà bếp, Chu Tiếu Tiếu cũng không chịu đi ra ngoài.
Chu Vũ Thiên thở dài thở ngắn trong điện thoại, than thở trong lòng mình dâng lên một cỗ chua xót. Nghiêm Túc không nhịn được nữa, anh trực tiếp tắt điện thoại.
Gõ cửa lần nữa, cô gái trốn mình như con ốc trong phòng bếp nghe thấy điện thoại đã tắt mới nhẹ nhàng mở hé cửa ra, phát hiện đã kết thúc cuộc gọi, lúc này cô mới bưng hai đĩa cơm chiên trứng nóng hổi, thơm ngon ra ngoài.
Cô dọn những quyển sách toán giáo khoa và sách chính trị đang xếp thành một chồng cao trước mặt, lại đặt hai cái cốc lớn và hai đĩa ăn tối cạnh nhau, Chu Tiếu Tiếu thấy cà phê đen và sữa trắng nóng tỏa khói thơm ngát trong cốc, đột nhiên cảm giác được kỳ thi sau một tuần nữa cũng không đến mức quá khó khăn.
Cảm xúc tiêu cực của Chu Tiếu Tiếu tới nhanh rồi đi cũng rất nhanh, nhưng Nghiêm Túc vẫn không quên chuyện cô vừa mới nói, cầm lấy cốc cà phê uống vài ngụm để cùng thức đêm học bù với cô, anh hỏi cô: “Tiếu Tiếu, thật sự em không thích thương mại quốc tế sao?”
Chu Tiếu Tiếu múc một muỗng lớn cơm chiên trứng, vừa phồng miệng ăn vừa nói: “Em nhất thời nóng giận thôi, học cái gì cũng giống nhau, anh đừng để ý làm gì.”
“Năm hai đại học sắp tới, có thể chuyển chuyên ngành, chọn chuyên ngành rất quan trọng, sau này em phải dùng nó để làm việc, đừng có chọn bừa.” Nghiêm Túc cho rằng Chu Tiếu Tiếu nóng giận thật, anh đứng dậy đi đến giá sách, lấy quyển sổ tay chọn môn học dày cộm khi còn là sinh viên năm nhất, giúp cô xem xét từng chuyên ngành.
Nhìn thấy Nghiêm Túc thật sự muốn suy nghĩ giúp cô, Chu Tiếu Tiếu nhẹ nhàng dùng thìa chọc vào dĩa cơm, do dự một lúc, mới nhỏ giọng trả lời: “Em rất thích ngành tiếng Trung…”
Nghiêm Túc có phần hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Chu Tiếu Tiếu. Cô dường như hơi có phần xấu hổ mà sờ tóc mình, nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy sự biểu đạt của chữ Hán rất hay, hơn nữa, khi còn nhỏ, em rất thích đọc mấy câu chuyện xưa trong sách, có thể đó là chuyện không khách quan, đại khái là có phần muốn trốn tránh sự thật, không cần phải đổi chuyên ngành, hơn nữa, ngành tiếng Trung không dễ tìm được công việc mà…”
Tay phải ấm áp, mạnh mẽ nhẹ nhàng che đầu cô, Nghiêm Túc khép sổ tay, nói: “Đừng đi tìm việc làm nữa, chỉ cân nhắc đến sở thích của em. Chuyện chuyển ngành có thể chờ anh xem lại, trước tiên em cứ tập trung chuẩn bị cho kỳ thi đi.”
Nghe được Nghiêm Túc nói không cần lo lắng đến chuyện tìm việc nữa, chỉ lo lắng đến sở thích của mình, trong lòng Chu Tiếu Tiếu thật sự dao động. Đây không phải là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng cảm giác có người cưng chiều cô như vậy, nhất thời làm cho cô có phần hơi chua xót.
“Nói sau đi, nói sau đi, em vẫn nên ôn thi trước nhỉ!” Cô nhanh chóng ăn nốt hai miếng cơm chiên trứng còn lại, cầm cốc sữa nóng bắt đầu ôn tập. Nghiêm Túc nói đúng, nếu như lại rớt môn nữa, ngay cả chuyển ngành, cơ bản cô cũng chưa có tư cách.
*
Trong tuần thi thứ hai, Chu Tiếu Tiếu cuối cùng cũng kết thúc vận xui của mình, nghênh đón bình minh của cô.
Hai khoản thanh toán cuối cùng của công việc mà cô làm như một con quay đã được giải quyết, cô chạy nhanh qua trả hết khoản nợ còn thiếu cho người khác. Dưới sự dạy dỗ Nghiêm Túc, cô rút ngắn đáng kể thời gian ôn tập, ngủ đủ giấc. Thi xong một môn, khi bước ra khỏi trường, cái đuôi phía sau của Chu Tiếu Tiếu đều đã hiện lên, chỉ bằng cảm giác, cô nhận thấy kỳ thi lần này, cô tuyệt đối sẽ không rớt môn nữa!
Nhìn thấy tinh thần của Chu Tiếu Tiếu rất tốt, thay đổi như diều gặp gió, nhóm bạn cùng phòng của cô thi xong cũng vội vàng chạy tới nói chuyện với cô, kết quả bốn cô gái nhỏ chưa nói được hai câu, vừa mới đi ra khỏi tòa nhà nơi tổ chức kỳ thi cuối cùng, đã nhìn thấy Nghiêm Túc đọc sách dưới tán cây ngô đồng ở ngoài tòa nhà, còn đang cầm theo bánh ngọt nổi danh của cửa hàng mà phải xếp hàng rất lâu mới mua được, rõ ràng là đang chờ Chu Tiếu Tiếu.
“Ui chà! Vậy mà cậu còn nói người ta chỉ là đàn anh thôi hả?” Trần Lạc đánh nhẹ lên Chu Tiếu Tiếu.
“Hừ ~ thăng cấp lên thành người theo đuổi không được sao?” Má lúm đồng tiền của Chu Tiếu Tiếu vô cùng đắc ý, cái đuôi nhỏ phải vểnh lên đến trời, chạy nhanh tới trước mặt Nghiêm Túc, vui vẻ hỏi anh: “Hôm nay anh không tăng ca ạ?”
“Anh xin nghỉ nửa ngày.” Anh đưa bánh ngọt cho Chu Tiếu Tiếu, tay chỉnh lại tóc cô lúc nãy chạy tới mà bị thổi loạn lên, nói: “Bánh ngọt anh đào, thưởng cho em đã thi xong.”
“Hừ, ngày nào anh em cũng bán đứng em!” Chu Tiếu Tiếu có vẻ đang tức giận, nhưng giọng nói cô đều tràn đầy sự hạnh phúc.
Gần đây, Chu Vũ Thiên nhiều lần bán đứng cô, kể sở thích của cô cho Nghiêm Túc, kết quả phát hiện sở thích của em gái anh ấy rất mờ nhạt. Cô thường làm đồ ăn để tặng cho người khác, nên tự nhiên cũng không có sở thích xa xỉ nào, vì vậy Chu Vũ Thiên nói có thể có tặng cho Chu Tiếu Tiếu quà gì, trong đầu lại nhớ tới, quả nhiên là món ăn cô thích nhất nhưng lại không nỡ ăn.
Khi đó, Chu Tiếu Tiếu còn nhỏ, nghỉ hè cấp hai, mẹ của Chu Vũ Thiên lấy ra một cái lò nước đã mua từ lâu, nói muốn ở nhà làm bánh gato cho Chu Vũ Thiên ăn, vì Chu Vũ Thiên thích ăn bánh kem trái cây, nhưng loay hoay mãi, cuối cùng hơn phân nửa bánh đều là Chu Tiếu Tiếu làm.
Chu Tiếu Tiếu mới mười ba, mười bốn tuổi bận rộn trong phòng bếp rất lâu, lại do dự rất lâu, cuối cùng cũng không dám hỏi cô giáo có thể mang một ít bánh kem hoa quả tự làm về được không. Ở trong nhà cô giáo, cô đã ăn rồi, nếu hỏi như vậy thì thật sự là không nên.
Mấy lần sau, cô giáo Trình mới phát hiện Chu Tiếu Tiếu làm bánh kem nhưng chưa bao giờ được ăn, mỗi lần đều nói cô mang bánh về nhà, hỏi rất nhiều mới biết được, đứa con trai của cô giáo đã ăn rất nhiều cái gì mà anh đào, dâu tây, mâm xôi, nhưng ba mẹ của Chu Tiếu Tiếu cho tới bây giờ đều chưa ăn qua, cô muốn đem về cho ba mẹ ăn.
Hôm qua, Nghiêm Túc hỏi muốn tặng Chu Tiếu Tiếu khi cô thi xong thì nên mua cái gì, Chu Vũ Thiên liền nói việc này, nói Chu Tiếu Tiếu thật ra rất thích ăn bánh kem anh đào, chỉ là sợ mắc, không có tiền mua, càng không để cho cô giáo mua cho mình. Cô ăn bánh bao, bánh mì cũng có thể no, vì sao lại dùng tiền của mẹ Chu Vũ Thiên để thỏa mãn niềm khao khát ăn uống của mình chứ?
Nghĩ tới chuyện trước đây của Chu Tiếu Tiếu, ở trong nhà người khác làm bánh nhưng không dám ăn, Nghiêm Túc cảm thấy chua xót, nên sáng hôm nay khi tan làm, Nghiêm Túc muốn mua bánh kem anh đào cho cô, bây giờ nhìn thấy má lúm ngọt ngào của cô ấy, cảm thấy rất thỏa mãn, xếp hàng rất lâu ở tiệm bánh ngọt cũng không đáng để nhắc tới.
“Bánh ngọt này thật to nha, một mình em ăn không hết, em có thể mời bạn ăn được không ạ?” Bánh ngọt trên tay Chu Tiếu Tiếu là size 16cm, cô nghĩ tới ngày thường bạn bè đều chăm sóc cô, nên hỏi Nghiêm Túc có thể mời mọi người cùng ăn được không.
“Được.” Nghiêm Túc hơi gật đầu, anh cũng gật đầu chào hỏi với những người bạn cùng phòng của Chu Tiếu Tiếu.
“Không được đâu! Còn người theo đuổi cậu thì sao?” Mấy người bạn cùng phòng của cô ở phía sau nhìn thấy rõ tình cảm của hai người, trêu chọc Chu Tiếu Tiếu.
“Vốn dĩ chính là như vậy mà! Hơn nữa, phương pháp theo đuổi này còn chưa đạt yêu cầu đâu! Cũng mới chỉ tặng đồ ăn thôi!” Chu Tiếu Tiếu có bánh kem anh đào để ăn, vô cùng hào phòng, hoàn toàn không so đo với bạn cùng phòng, cùng cười đùa ầm ĩ với mọi người.
Ăn bánh kem của Nghiêm Túc, khi ở kí túc xá nói chuyện vào buổi tối, những người bạn của cô đều trêu chọc Chu Tiếu Tiếu, đều đã mời khách mà còn không chịu thừa nhận!
Trần Lạc vừa thu dọn hành lý vừa cười, hỏi Chu Tiếu Tiếu: “Cậu chưa từng nghe câu nói này sao? Trên thế giới có một số chuyện không thể che giấu được, ví như ho khan, hoặc là yêu đương.”
“Tớ sẽ không thừa nhận đâu!” Chu Tiếu Tiếu bịt tai, giả vờ không nghe thấy.
Sự thật là, trong lòng cô có một bí mật nhỏ, nhưng cô lại xấu hổ không nói với Nghiêm Túc, trong lòng cô để ý đến một câu tỏ tình chính thức, ngay cả câu anh thích em, Nghiêm Túc cũng chưa từng nói qua! Vậy nên cô mới không chịu thừa nhận đấy, hừ!
*
Kỳ thì cuối kì đã xong, một vạn tệ tiền nợ cần trả gấp đã trả xong, tuy rằng còn có công việc phiên dịch, hơn nữa vẫn còn danh sách dài các khoản nợ không cần trả gấp, nhưng Chu Tiếu Tiếu bất ngờ cảm thấy kì nghỉ đông của mình lại thấy rảnh rỗi, ngược lại thì Nghiêm Túc trông có vẻ khá bận rộn.
Các bạn cùng phòng đều đã quay về nhà, ban ngày Chu Tiếu Tiếu thoải mái ở trong phòng sách của Nghiêm Túc, vừa đọc sách vừa làm phiên dịch, trong lòng cảm thấy có chút lo sợ.
Nghiêm Túc là một người rất thiết thực, nói muốn theo đuổi cô, cũng không chuẩn bị thổ lộ cái gì, cũng không tặng hoa và thư tình. Tới bây giờ, cả câu anh thích em cũng chưa nói, nhưng Nghiêm Túc đối xử với cô thật sự rất tốt, không phải nói suông, nghĩ cô thích tiếng Trung, cảm thấy phương thức biểu đạt của chữ Hán rất hay, mỗi ngày đều tìm một quyển tiểu thuyết mang về cho cô. Căn phòng trong ký túc xá không quá lớn, bây giờ trong phòng đọc sách của Nghiêm Túc, liền làm một không gian yên tĩnh cho Chu Tiếu Tiếu đọc tiểu thuyết. Mỗi ngày đều mua về những loại trái cây khác nhau mà Chu Tiếu Tiếu thích khi còn nhỏ nhưng cô không dám ăn.
Chu Tiếu Tiếu cũng muốn giúp Nghiêm Túc làm điều gì đó, nhưng nghĩ tới lại không biết nên làm như thế nào, cô không có tiền mua quà, ngoài việc làm đồ ăn ra, hình như cô không biết làm cái gì tốt nữa. Vì thế cơm trưa của Nghiêm Túc, từ việc mua ở quán ăn bên ngoài, bây giờ đã được thăng cấp thành bữa ăn tình yêu được nấu nướng một cách tỉ mỉ.
Nghiêm Túc biết nấu ăn không phải là chuyện dễ dàng gì, mua đồ, làm sạch, xào rau, dọn dẹp, thật sự rất phiền phức, chỉ cần mất một hai phút ở trên mạng đã chọn được món ăn, còn không cần phải rửa bát. Hơn nữa, không muốn anh ăn đồ ăn để qua đêm, sáng sớm mỗi ngày Chu Tiếu Tiếu đều từ kí túc xá chạy ra chợ mua đồ ăn tươi, lại nấu nướng nửa ngày, thật sự rất vất vả.
“Thật không dễ dàng mới được nghỉ đông, em đừng mỗi ngày đều ở trong phòng bếp, em ra ngoài đi dạo đi, anh mua đồ ăn ở công ty là được rồi.” Nghiêm Túc rất đau lòng cho cô gái nhỏ, suốt ngày ở trong phòng bếp.
“Mua ở bên ngoài không tốt đâu, không sạch sẽ, còn nhiều dầu nhiều muối nữa, không tốt nha! Em làm đồ ăn không ngon sao?” Chu Tiếu Tiếu phản bác lại khi Nghiêm Túc không muốn cho cô đối tốt với anh.
Nghiêm Túc bất đắc dĩ mà xoa đầu cô, hỏi cô gái còn chậm chạp không chịu cho anh một danh phận: “Em nấu cơm không vất vả sao? Không phải là anh đang theo đuổi em sao?”
Chu Tiếu Tiếu khuấy muôi trong nồi, hơi nâng cằm lên hừ nhẹ một tiếng: “Vậy thì coi như em đang giúp đỡ người đang theo đuổi em, không được sao?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Nghiêm Túc, Cười Nhiều Lên Nào
- Chương 18: Không Phải Anh Đang Theo Đuổi Em Sao?