Chương 16: Anh Là Nơi Tìm Về Của Em (2)

Ban đầu, Chu Tiếu Tiếu không biết trời cao đất dày, chỉ muốn trốn học thuận lợi, vì đã sắp xếp tất cả các môn học chuyên ngành của việc dạy lớp nhỏ vào thứ hai. Cô không nhìn nội dung mà chỉ nhìn thời gian, hoàn toàn không chú ý đến yêu cầu của các khóa học trước, thế là môn kinh tế lượng của cô... đã bị rớt…

Hơn nữa, cô còn bị khiển trách…

Vào cuối tuần của tuần thi thứ hai, hiếm khi mới có thể được xả hơi và chợp mắt một chút. Tuy nhiên, sáng thứ bảy, hệ thống giáo vụ đã cập nhật điểm số của các môn thi vào tuần thứ nhất và tuần thứ hai. Các bạn cùng phòng gào khóc thảm thiết, lần lượt tính điểm trung bình, nhưng ngay cả gào khóc thảm thiết, Chu Tiếu Tiếu còn không gào, nhất thời trong lòng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Đừng nhắc đến việc điểm trung bình bị kéo thấp, hoàn toàn không đạt yêu cầu.

Môn kinh tế lượng, 57 điểm.

Còn chưa kịp tiêu hóa cú sốc trượt môn này, giảng viên của khóa học này đã yêu cầu lớp trưởng chuyên ngành gọi cô đến, lấy bài thi ra rồi phê bình Chu Tiếu Tiếu từ đầu đến cuối một trận.

"Sinh viên các em bây giờ có còn cần điểm nữa không? Mới là sinh viên năm nhất mà lại chọn môn kinh tế lượng rồi? Em đã hiểu hết môn toán cao cấp chưa? Tôi đã nói mà, hệ thống chọn môn học bây giờ có tính tự chủ quá cao cũng không phải là việc tốt! Em nhìn vấn đề lớn của em thử xem! Em tưởng rằng, em viết như vậy thì tôi sẽ xét tình hình cụ thể rồi chấm điểm cho em sao? Em đã sai ngay từ đầu rồi!” Giảng viên chuyên ngành vừa nghiêm túc vừa có trách nhiệm, cho rằng cô nhóc sinh viên năm nhất trước mắt mình không biết chừng mực mà đi chọn môn một cách bừa bãi, nhấp một ngụm trà và tiếp tục phê bình: “Cuối kỳ em còn trốn học hai tuần! Đừng tưởng tôi không điểm danh thì không phát hiện! Ba điểm này là để dạy cho em một bài học! Học bổ túc cho kỹ vào kỳ nghỉ đông! Học kỳ sau thi lại đi!”

Sự uất ức dâng đầy trong cổ họng của Chu Tiếu Tiếu, cuối cùng chỉ còn cách cúi đầu nhận lỗi, không nói thêm nửa câu cầu xin hay thông cảm thảm thương nào cả.

Ngay sau đó, cô quay đầu lại, nhưng lại bị gọi đến văn phòng của nhân viên hướng dẫn.

Nhân viên hướng dẫn biết hoàn cảnh gia đình của Chu Tiếu Tiếu, than thở đôi ba lần, nhưng vẫn không thể chống lại quy định của nhà trường, chỉ dẫn cô bằng lời nói thấm thía: “Chu Tiếu Tiếu, em rớt môn thì sẽ không nhận được học bổng. Sau này, em đừng buông thả như vậy nữa, các môn chuyên ngành cần phải hoàn thành từng bước một, không được lơ là, nhất định phải học lại, sau này cũng đừng để bị rớt môn nữa."

Rớt môn, bị khiển trách, mất học bổng, phải học lại, tuần sau còn có một tuần thi nữa, nước mắt của Chu Tiếu Tiếu sắp trào ra ở khóe mắt. Cô ôm lấy tài liệu của kỳ thi tuần sau rồi trốn trong cửa hàng thức ăn nhanh, không muốn đối mặt với sự an ủi của bạn cùng phòng.

Nhưng vào buổi tối, cô còn bị Nghiêm Túc với vẻ mặt nghiêm trọng, vừa mới tan làm liền kéo lấy cánh tay của mình đi ra khỏi cửa hàng, anh hỏi cô tại sao lại chọn môn kinh tế lượng vào năm nhất đại học. Lúc đang làm việc, anh vô tình nhận được một cuộc gọi từ Lý Triết. Ban đầu, vì các loại công việc làm thêm của Chu Tiếu Tiếu, Nghiêm Túc đã nhờ không ít người quen để giúp đỡ, Lý Triết ở hội sinh viên của trường, thấy Chu Tiếu Tiếu bị hủy bỏ tư cách nhận học bổng vì trượt một môn trong danh sách học bổng vừa mới được cập nhật, nên đã gọi một cuộc gọi cho Nghiêm Túc.

Đột nhiên, Chu Tiếu Tiếu không nhịn được, cô đã không thể kìm nén được tiếng khóc của mình, cô thực sự rất mệt mỏi, thật sự rất uất ức. Cô nghĩ mình không nên phát cáu với Nghiêm Túc, rõ ràng cô có thể kìm nén trước mặt giảng viên và cả nhân viên hướng dẫn, nhưng tại sao cô lại cảm thấy nỗi uất ức thấu trời này như đang dồn hết lên người Nghiêm Túc chứ?

Chu Tiếu Tiếu hất bàn tay đang nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay cô của Nghiêm Túc, ngồi xổm tại chỗ, biến thành một cây nấm đen dưới ngọn đèn, đội chiếc mũ lớn của áo khoác lông vũ lên đầu, ôm đầu gối rồi lớn tiếng nói: “Ai đã nói với anh nhiều chuyện như thế! Không cần anh quan tâm! Em ghét thương mại quốc tế! Em ghét kinh tế lượng! Em không muốn học nữa!”

Phong thái rất hung hăng, nhưng giọng điệu lại chứa đầy nỗi uất ức, giống như đang cầu xin sự an ủi.

Nghiêm Túc vừa đau lòng, nhưng cũng vừa bất lực, quỳ một gối xuống rồi ôm cây nấm này, hỏi cô một cách nghiêm túc: "Em thật sự không thích thương mại quốc tế sao? Không thích thì tại sao lại chọn chuyên ngành này?"

"Em chỉ chọn chuyên ngành mà em có thể vào dựa trên điểm số của mình thôi. Em không thể chọn ngành có tỷ lệ việc làm cao nhất sao? Chọn chuyên ngành em thích thì có tác dụng gì? Nếu không tìm được việc làm thì ngay cả chỗ quay về cũng không có." Chu Tiếu Tiếu đáp lại với giọng điệu không thành tiếng, những gì mà cô nói không phải là nói dối mà đều là sự thật. Cô thực sự không thích chuyên ngành này chút nào, và cô cũng không vui khi thấy những thuật ngữ kinh tế đó, nhưng phải làm sao đây? Làm sao cô có quyền lựa chọn theo những đam mê của bản thân chứ?

Thấy Chu Tiếu Tiếu ôm đầu gối không buông, quầng mắt đỏ hoe, rõ ràng là nước mắt đã giàn giụa, nhưng khóe miệng lại cố kìm nén không muốn khóc thành tiếng, đột nhiên Nghiêm Túc cảm thấy hối hận.

Trước đây, anh chưa bao giờ ngăn Chu Tiếu Tiếu chạy đông chạy tây ở bên ngoài để kiếm tiền từ công việc làm thêm, cùng lắm chỉ là giúp cô đi trên con đường thuận lợi hơn một chút mà thôi. Vì anh biết, cuộc đời cô sẽ không có nơi quay về nếu không có ba mẹ chở che. Gia đình Chu Vũ Thiên dù tốt đến đâu cũng không thể giúp cô vô điều kiện.

Cô vốn chỉ có một mình, và con người trên đời này, trước sau gì cũng phải phải học cách bước đi một mình.

Nhưng bây giờ anh hoàn toàn không muốn quan tâm chuyện này là đúng hay sai nữa, anh không muốn cô phải học cách tự lập hay học cách mạnh mẽ, anh chỉ muốn chăm sóc cho cô, chỉ muốn cho cô mãi mãi nở nụ cười không lo không nghĩ. Thà rằng cả đời này, cô không biết cái gì gọi là hiện thực, cái gì gọi là bất lực và cái gì gọi là thỏa hiệp.

Cuộc đời dài như thế, tại sao lại bắt cô phải làm những việc mà mình không thích cả đời để nuôi sống gia đình chứ?

Nghiêm Túc nhấc chiếc mũ lông đang chắn trên đầu Chu Tiếu Tiếu ra, nhẹ nhàng xoa vào mái đầu đà điểu đang vùi trong đầu gối của cô, thấp giọng an ủi: “Nếu em thật sự không thích thì đổi chuyên ngành đi, bây giờ mới là sinh viên năm nhất, vẫn còn kịp. Công việc không tốt thì công việc không tốt thôi, không vấn đề gì cả."

Ngón tay anh dịu dàng lướt qua đôi mắt đỏ hoe thấm đầy nước mắt của Chu Tiếu Tiếu, hứa với cô: “Em thích học cái gì thì học cái đó, cho dù có bất cứ chuyện gì không được, thì anh cũng sẽ là nơi tìm về của em, được không?”