Sáu giờ ba mươi sáng thứ bảy hôm sau, khi đèn đường còn chưa tắt, Chu Tiếu Tiếu đã vội vàng lao xuống bậc thang của ký túc xá, cảm giác có gió lạnh tạt vào mặt, khiến cô run cầm cập vì lạnh và chưa ăn sáng.
Nhưng cũng không có cách nào, nghe nói chỗ cô làm gia sư rất khó và ghét nhất là đến trễ, cô định đạp xe để đến bắt xe buýt trước, nếu đến nơi rồi và còn thời gian thì sẽ đi mua gì đó để ăn, nếu đến không kịp thì thôi vậy, đợi đến trưa rồi nói tiếp.
Kết quả là còn chưa dẫn xe đạp ra, thì ngược lại, cô đã bị Nghiêm Túc, người nghe nói là đi cùng đường chặn lại. Nghiêm Túc đang chạy bộ buổi sáng, đến đưa cho cô bữa sáng và cốc sữa đậu nành nóng hổi. Anh nói một cách chắc nịch rằng, mỗi sáng cuối tuần sau này anh đều đến chỗ khách hàng và đến trưa sẽ về, cũng diễn ra khoảng vài tháng, tình cờ cùng đường với cô nên cô không cần phải đi xe đạp đến đó nữa.
Chu Tiếu Tiếu nở một nụ cười ngọt ngào, rũ mắt và nói cảm ơn, sau đó gặm ống hút chơi đùa, cô nghiêng đầu nhìn ánh mặt trời vẫn còn chưa hoàn toàn ló mặt ra ngoài cửa sổ, bỗng chốc do dự, không biết là do mình giả ngốc nên càng lúc càng ngốc, hay là do sau này, muốn Nghiêm Túc ngày nào cũng ghé qua nên càng ngốc hơn một chút.
Nơi mà cô làm gia sư đó thực sự không dễ dàng qua loa được, phụ huynh rất hay bắt bẻ, họ thường đứng sau quan sát và gây áp lực cho cô trong thời gian dạy, có lúc phải ăn trưa muộn hơn một chút, họ còn yêu cầu Chu Tiếu Tiếu dạy thêm một lúc mà không tính thêm tiền. Đợi đến khi ngửi thấy mùi thơm thức ăn đập vào mũi và bát đũa đã được dọn ra, thì mới cho gia sư đi về.
Nhưng Chu Tiếu Tiếu cũng không bị đói.
Bởi vì phải gặp khách hàng có lẽ có đó, nên Nghiêm Túc phải tăng ca vào cuối tuần. Đúng lúc, anh lại được tan ca vào lúc này mỗi ngày, nên sau này đến đón cô, có thể thuận đường mà đi ăn trưa rồi. Chu Tiếu Tiếu không thể ăn tiếp tại nhà hàng mà thẻ nạp tiền dùng cũng không dùng hết đó nữa, nhất quyết muốn quay về mời khách. Dưới sự bất lực, Nghiêm Túc chỉ còn cách đưa cô đến một tiệm mì sủi cảo tương đối rẻ khi cô muốn quay lại đãi khách .
Chu Tiếu Tiếu ăn được một lúc rồi nói nhăng nói cuội: "Còn không bằng tay nghề của em nữa! Hừ!" Thế là, đợi đến khi nhận được tiền làm gia sư, cô đã mua một bộ đồ dùng nhà bếp cho căn bếp trống rỗng của Nghiêm Túc với bàn tay nhỏ bé của mình.
Lúc đầu Nghiêm Túc không đồng ý, anh còn muốn trả lại đồ dùng nhà bếp mà Chu Tiếu Tiếu đã mua bằng số tiền mà cô khó khăn lắm mới kiếm được, nấu ăn thực sự là một việc vừa tốn công lại vừa phí sức, cảm thấy quá mất thời gian của cô, càng lãng phí đồng tiền mồ hôi xương máu mà cô vất vả cực khổ kiếm được
Nhưng Chu Tiếu Tiếu lại ôm khư khư đống đồ nhà bếp vừa mới mở ra một cách đáng thương, tha thiết mong chờ và không chịu buông ra, cô nhẹ nhàng nũng nịu nói: "Anh Nghiêm Túc! Đàn anh! Sư huynh! Anh tiếc cho ví tiền của em đúng không? Ăn nhà hàng so với tự mình nấu thì đắt hơn rất nhiều rất nhiều đó! Còn không tốt cho sức khỏe! Lại còn không ngon nữa! Em đảm bảo với anh, món ăn mà em nấu siêu ngon! Nếu anh không tin em thì cứ hỏi anh Thiên Thiên! Chụp ảnh thôi cũng có thể khiến anh ấy thèm chết luôn đấy!”
Nghiêm Túc không biết phải làm sao, đây thực sự là lần đầu tiên anh gặp một người đòi nấu ăn một cách quyết liệt như vậy. Trước đây, anh cũng nhiều lần ăn cơm ở nhà với bố mẹ của mình, và cũng ăn tại nhà ăn của trường đại học nơi họ giảng dạy, vừa tiện lợi lại vừa tiết kiệm thời gian, về phần rốt cuộc ăn ngon hay không ngon, hình như cũng không phải là chuyện quá quan trọng.
Tuy nhiên, lương tâm của Chu Tiếu Tiếu sẽ không thoải mái nếu anh cố chấp khăng khăng không chịu để cô mời lại, mỗi lần đến nhà hàng thì ví tiền của cô sẽ không yên. Sau mỗi lần Chu Tiếu Tiếu nhận được tiền làm thêm thì phòng bếp của nhà Nghiêm Túc đều nóng lên bừng bừng. Đầu bếp nhỏ Chu Tiếu Tiếu quả thực rất có thiên phú nấu ăn, Nghiêm Túc dẫn cô đi ăn một lần, sau vài lần suy nghĩ, cô đã nấu được món ăn đó và có thể sánh ngang với nhà hàng.
Chu Tiếu Tiếu không có tiền và không có tiềm lực kinh tế, mỗi khi cô nấu hai ba món ăn ngon thì có thể hạnh phúc trong chốc lát, cảm thấy mình đã có thể báo đáp sự chăm sóc của Nghiêm Túc. Chụp hai ba tấm ảnh đồ ăn đã được nấu công phu gửi cho Chu Vũ Thiên ở bên kia đại dương, thay vào đó, anh ấy khóc lóc thở than rồi lại cười đến mức lảo đảo, cảm thấy cuộc sống đại học thật tuyệt vời.
Khoảng thời gian từ cuối thu sang đông có lẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất ở thành phố này, đầu đông đã qua mà lò sưởi vẫn chưa tới, đâu đâu cũng thấy những bóng người run rẩy và quấn chặt người trong những bộ quần áo bằng lông.
Nhưng mùa có thời tiết xấu nhất này gần như đã trở thành khoảng thời gian hạnh phúc nhất, yên bình và thư thái nhất trong cuộc đời của Chu Tiếu Tiếu. Không cần phải chịu quá nhiều áp lực trong cuộc sống, chỉ cần ngoan ngoãn tham gia lớp học và đa phần các công việc làm thêm đều là phiên dịch, ngoài ra cô còn có thể ôn luyện kỳ thi tiếng Anh cấp bốn. Có người kiểm tra tình hình học tập của cô hằng tuần và dạy kèm cho cô. Có người chú ý đến tình hình thời tiết và đón cô khi trời mưa và có tuyết rơi. Tuần nào cũng có người, có khách gửi hoa quả và sữa đến, nếu gửi nhiều quá thì sau đó chia cho mọi người trong phòng ký túc xá của cô. Vào những lúc cuối tuần rảnh rỗi, sau khi đến cổng Bắc cho mèo ăn cùng nhau, anh sẽ đưa cô đi xem những danh lam thắng cảnh nổi tiếng của thành phố cổ kính này, còn có nhiều thẻ nạp tiền của nhà hàng không hiểu sao luôn đưa cho khách hàng, không ăn thì sẽ hết hạn.
Chu Tiếu Tiếu không có tiết học vào buổi chiều, cô mặc một chiếc áo khoác dày rồi đi bộ đến điểm tập trung mèo hoang ở cổng Bắc để thăm và cho mèo ăn. Cô đi một mình vì hôm nay Nghiêm Túc phải thực tập.
Những ngôi nhà cho mèo hoang được lắp đặt ngay ngắn thành hàng, trở thành nơi trú ngụ của những chú mèo hoang trong mùa đông. Chu Tiếu Tiếu ngồi xổm trên mặt đất và bày cơm rang vẫn còn đang bốc khói ra, vừa đưa tay ra vuốt ve đuôi chú mèo màu cam quen thuộc, vừa phàn nàn với chú mèo.
Không phải phàn nàn về những chuyện không tốt, mà là thì thầm về những chuyện quá tốt.
Chu Tiếu Tiếu vươn tay gãi gãi lưng chú mèo màu cam, nhỏ giọng hỏi hai chú mèo quen thuộc này: “Không phải là mèo nuôi trong nhà anh ấy, lo ăn, lo uống, lo học hành, lo cả giải trí, có phải tiện tay nhặt một bé mèo nhỏ trên đường về đều tốt như vậy không nhỉ!”
Rõ ràng là cô đang nhỏ giọng phàn nàn, nhưng khóe miệng lại không chịu được mà khẽ nhếch lên.
Bé mèo màu cam mập mạp này cũng không biết cô gái nhỏ đang phiền muộn điều gì, sau khi ăn uống no nê, nó liền kêu một tiếng “meo meo” thật dài, vươn đuôi ra, quấn lấy tay phải của Chu Tiếu Tiếu.
Một người, một mèo, người tung kẻ hứng chơi đùa cùng nhau một lúc, cho đến khi Chu Tiếu Tiếu bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Khi lên đại học, cô không bao giờ đổi số điện thoại di động từ lúc còn ở quê, vì sợ người khác không tìm được mình.
Chu Tiếu Tiếu ngồi xổm trước mặt bé mèo để nghe điện thoại, lắng nghe bên kia nói một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu và trả lời một cách nghiêm túc: "Bác cứ yên tâm đi, cháu vẫn còn nhớ mà, sẽ không quên đâu ạ. Cháu hứa sẽ cố gắng hết sức và cũng sẽ trả bác càng sớm càng tốt ạ."