Chương 12: Phần Thưởng Cho Việc Không Trốn Học (1)

Vốn dĩ khi trời lạnh và ẩm ướt, sau khi xuống xe buýt còn phải đi bộ về ký túc xá rất lâu, lại là một đêm mưa tầm tã nên chắc chắn cô sẽ bị ướt sũng, nhưng lần này cô được đưa đến tận tầng dưới của ký túc xá, nơi mà nước mưa không chạm đến chân cô.

Nghiêm Túc dừng xe lại, ngẫm nghĩ mà chẳng biết nói gì nên chỉ có thể khô khan thêm vào một câu: “Sáng mai đừng quên tiết vi tích phân nhé.”

“Vâng ạ, em biết rồi ạ.”

Nghiêm Túc cũng cảm thấy mình có vẻ rất nhàm chán, anh luôn nói với mọi người đừng trốn học, hãy chăm chỉ học tập và đừng quên mang theo đồ đạc, vân vân… nhưng Chu Tiếu Tiếu rất kiên nhẫn lắng nghe những lời cằn nhằn của anh, lần nào cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi tạm biệt anh ở tầng dưới của ký túc xá, Chu Tiếu Tiếu ôm một chiếc ô đã khô trở về ký túc xá, gặp Trần Lạc đang ôm một cốc trà gừng bốc khói lớn nhét vào trong ngực: “Mưa lớn như vậy, bây giờ các nhà tắm đã đóng cửa rồi, cậu không thể tắm nước nóng được, chắc là không bị cảm lạnh đâu nhỉ? Cái này, nó không bị ướt à?”

Chu Tiếu Tiếu nhận lấy trà gừng nóng hổi với vẻ mặt cảm động,

vừa uống vừa gật đầu: “Ừ, tớ không bị ướt lắm, tớ có mang theo ô mà.”

Trần Lạc nghi ngờ nhìn cái ô đã khô một nửa, mỉm cười, cô ấy nhảy lên trước bóp cổ Chu Tiếu Tiếu mà lắc lắc: “Nói thật đi! Có người đưa đón cậu đúng không?”

Ngày hôm sau, Chu Tiếu Tiếu cuối cùng cũng đã ngoan ngoãn đến lớp giải tích thứ ba, Nghiêm Túc là giảng viên dạy thay.

Trần Lạc đi theo Chu Tiếu Tiếu, nhìn Nghiêm Túc trên bục giảng một lúc, rồi nhìn những người bạn tốt xung quanh mình, luôn nở một nụ cười tám chuyện và ngơ ngác. Nếu như Trần Lạc làm theo phong cách thường ngày thì cô ấy sẽ lẻn đến hàng ghế cuối cùng. Tuy nhiên, cô ấy nghĩ đến điều gì đó rồi kéo Chu Tiếu Tiếu ngồi xuống ở giữa hàng đầu tiên của giảng đường với tinh thần cực kỳ năng động.

Kết quả là nó đã mang lại một số rắc rối cho giảng viên dạy thay.

Trong cả tiết học đầy đủ 90 phút, Nghiêm Túc luôn tự tin và tổ chức lớp học rất tốt, nhưng hôm nay mỗi khi anh nhìn xuống dưới bục giảng, luôn có hai khuôn mặt tươi cười dễ thấy ở trung tâm.

Trần Lạc có một nụ cười bối rối không thể dừng lại, còn Chu Tiếu Tiếu thì có một đôi mắt sáng ngời chân thành, thỉnh thoảng lại gật đầu trước khi tiếp tục viết bài. Nụ cười vế trước là một ngọn lửa hóng chuyện dữ dội, trong khi nụ cười vế sau... đang cố gắng thể hiện rằng mình đã lắng nghe kỹ bài học...

Bởi vì bạn học Chu Tiếu Tiếu, sinh viên khối khoa học xã hội đã trốn học hai hoặc ba tháng, cô ấy... không hiểu chút nào... cảm thấy có chút tội lỗi.

Họ bị chặn lại sau giờ học, Nghiêm Túc hỏi Chu Tiếu Tiếu: “Em có hiểu được không?”

“Anh cứ yên tâm 120%! Em hiểu tất cả mọi thứ luôn đó!” Chu Tiếu Tiếu đưa lên những ghi chú dày đặc trong sổ để chứng tỏ rằng cô hoàn toàn không gặp vấn đề gì.

Trần Lạc lập tức không chút do dự mà nói: “Nhất định là cậu nghe mà không hiểu gì cả, tối hôm qua cậu mới bắt đầu giở sách ra mà! Lật được mười trang đã tắt đèn đi ngủ luôn rồi!”

“Không có đâu! Tớ thông minh đến mức vừa nghe đã hiểu được ngay đó!" Chu Tiếu Tiếu mở to đôi mắt tròn phản bác lại. Cô biết Trần Lạc muốn làm gì, nhưng Nghiêm Túc đã có rất nhiều việc phải làm, cô không muốn làm mất thời gian của anh ấy nữa.

Nghiêm Túc không thể tin được, anh cầm lấy cuốn sổ của Chu Tiếu Tiếu và lật qua lật lại, nội dung của ngày hôm nay không biết từ đâu mà ra, được trình bày ngay ngắn trên trang đầu tiên của cuốn sổ mới toanh. Anh tùy ý mở giáo án ra, chỉ vào một câu hỏi cho Chu Tiếu Tiếu: “Em làm được câu này không? Làm ngay đi?”

Chu Tiếu Tiếu lập tức chịu thua, cô ngoan ngoãn đi theo Nghiêm Túc đến nhà ăn, sau đó đến thư viện. Trần Lạc híp mắt cười một tiếng, phất tay ra sau nói trở về ký túc xá chợp mắt một chút rồi trực tiếp gọi đồ ăn mang đi.

Nghiêm Túc chỉ rảnh nửa ngày vào thứ sáu, cô đã biết điều đó vào lần trước khi anh bắt được Chu Tiếu Tiếu trốn học. Sau bữa trưa vội vã, cô ngồi vào bàn học của thư viện, Nghiêm Túc mở cuốn sách giáo khoa vi tích phân ra, liệt kê những điểm quan trọng và khó khăn đối với cô ngay từ đầu.

Có rất ít người trong phòng đọc sách vào giờ ăn trưa, khi lật giở các trang sách có thể nghe thấy tiếng sột soạt của giấy. Để không làm phiền những người khác càng nhiều càng tốt, giọng của Nghiêm Túc khi hướng dẫn cho cô đã được hạ xuống, Chu Tiếu Tiếu gật đầu như gà mổ thóc, thái độ học tập của cô ấy cũng rất ngoan ngoãn.

Khi đồng hồ điểm hai giờ, Nghiêm Túc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, Chu Tiếu Tiếu hiểu ra, cô giật lấy cuốn sách và nhỏ giọng hứa hẹn: “Em sẽ học bù tất cả các bài học đã bỏ lỡ! Anh hãy đi làm việc của mình đi!”

Nghiêm Túc đứng dậy và để lại cho cô ấy một chai cà phê trước khi rời đi.

Chu Tiếu Tiếu nằm trên bàn và chơi với cái chai tròn một lúc lâu trước khi cô ổn định và tiếp tục đọc đạo hàm, vi phân, Robida và Taylor, cô đọc bài với đôi mắt đầy sao và lơ đãng.

Tỉnh táo! Phải tỉnh táo lại ngay! Cô cảm thấy rằng mình cần phải uống dung dịch giúp tỉnh táo của sinh viên mới được!

Từ lớp vi tích phân vào thứ sáu ở thư viện, rồi đến trận chiến thâu đêm vào tối thứ bảy, Chu Tiếu Tiếu đã học bù hầu hết các kiến thức còn thiếu.

Hôm nay là một ngày chủ nhật hiếm hoi, trước đó cô đã từ bỏ gần hết công việc bán thời gian của mình với công ty như đã nói với Nghiêm Túc, công việc gia sư mới đăng ký vào buổi sáng vẫn chưa bắt đầu, vì vậy Chu Tiếu Tiếu vui vẻ leo trở lại trên giường sau bữa trưa và đánh một giấc.

Giấc mơ Chu Công kéo dài đến ba bốn giờ chiều, Chu Tiếu Tiếu tự nhiên tỉnh lại, nheo mắt to tròn nhìn ánh nắng mùa thu chiếu vào sau cơn mưa, cô không kìm được ôm lấy chiếc chăn bông mềm mại, lăn vài vòng ở giường trên.

Trần Lạc ở bên dưới, đang đeo tai nghe xem phim truyền hình Mỹ trên laptop, nghe thấy tiếng giường trên không ngừng rung chuyển, cô ấy tháo tai nghe ra và nói lớn: “Đừng có làm loạn nữa! Tỉnh dậy rồi thì mau xuống giường đi! Cậu có còn muốn cho bọn nó ăn bữa trưa nữa không? Cho dù là mùa thu thì cậu cũng không thể đối xử tàn nhẫn với động vật như vậy được!”

“Thêm hai phút nữa đi mà!” Chu Tiếu Tiếu lẩm bẩm nói, nằm trong chăn ủ ấm một hồi, dưới sự thúc giục của Trần Lạc mà leo xuống.

“Cậu còn không mang đi, tớ ngửi một chút lại cảm thấy đói bụng mất!” Trần Lạc nhét mấy cái hộp đó vào tay Chu Tiếu Tiếu: “Nhanh đi gặp riêng lũ mèo hoang của cậu đi!”

“Ngủ làm người ta vui vẻ mà!” Ngủ đủ giấc khiến tinh thần Chu Tiếu Tiếu sảng khoái bừng bừng, xách cái hộp và lên đường. Mục tiêu: Khu vực tập trung mèo hoang gần khu rừng ở cổng phía bắc của trường.

Dù bận rộn với công việc nhưng Chu Tiếu Tiếu luôn tìm cho mình một thú vui nào đó, cô đặc biệt thích những động vật có lông và muốn nuôi chúng từ khi còn nhỏ.

Thật đáng tiếc khi điều đó không bao giờ trở thành sự thật.