Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghiêm Túc, Cười Nhiều Lên Nào

Chương 11: Cẩn Thận Đêm Mưa (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời tiết rất âm u, tiếng mưa nặng hạt đập vào cửa kính.

“Tiếu Tiếu, cháu có mang ô không? Trong nhà dì có ô, đợi ở trong nhà một lát nữa chờ mưa nhỏ rồi về cũng được.” Phụ huynh của học trò bước vào phòng, quan tâm mà hỏi han.

“Dì ạ, không có việc gì ạ, cháu có mang theo ô.” Chu Tiếu Tiếu cười trả lời. Nghiêm Túc giúp cô tìm được một công việc làm gia sư, cũng kể cho cô rất chi tiết, thời gian, tính tình của đứa nhỏ và phụ huynh, còn có giá cả, sau khi cân nhắc toàn diện, công việc này giá khá cao. Cũng là một gia đình khá hòa đồng, cũng rất hào phóng.

Nhưng mưa vẫn không nhỏ lại, ngược lại có vẻ lớn hơn. Thời tiết như vậy, cho dù là có ô cũng không thể dùng được, có thể dùng được hay không cũng là một vấn đề.

Dì cũng rất lo lắng, vào phòng mấy lần, thúc giục nhiều lần rằng một cô gái lớn như vậy thừa dịp còn sớm nên chạy nhanh về trường học đi, trời càng tối mưa càng lớn, không thể dừng lại được.

Chu Tiếu Tiếu nhận ý tốt của dì, cho nghỉ sớm trước mười phút, cầm dù chạy nhanh xuống dưới.

Vừa mới đẩy cửa bảo vệ lầu 1, gió và mưa lạnh lẽo đều ập vào, lưng Chu Tiếu Tiếu dựa vào cửa bảo vệ định mở ô, có cảm giác chiếc ô trong tay không thể cầm được mà bị thổi bay đi.

Một chiếc SUV dừng lại cách đó không xa, đang chậm rãi di chuyển, đèn xe xuyên qua làn mưa to chiếu tới đây, dừng lại đúng ngay trước mặt Chu Tiếu Tiếu.

“Em lên xe đi.” Nghiêm Túc nghiêng người ra, mở cửa bên cạnh ghế lái xe, nói.

Chu Tiếu Tiếu rất bất ngờ, nhưng rất nhanh đã chui vào ghế phó lái. Mặc dù tốn rất ít thời gian, nhưng bọn cô vẫn bị ướt, có vài giọt nước dính trên tóc và má.

Nghiêm Túc lấy khăn tay trên xe đưa qua, thấp giọng hỏi: “Em không phải mười giờ mới nghỉ sao?”

“Dì thấy mưa càng lúc càng lớn, để cho em về trước, sao anh lại tới đây vậy?” Chu Tiếu Tiếu nhận khăn, lau nước mưa bị dính vào.

“Vừa lúc tan làm đi ngang qua.” Nghiêm Túc trả lời, cũng không biết tại sao anh lại đi ngang qua rồi dừng lại dưới nhà người khác như thế. Rõ ràng anh đã tan làm từ lúc chín giờ, nhưng nhìn thấy mưa lớn bên ngoài, nhớ tới tuần trước Chu Tiếu Tiếu bị bắt trốn học, cô làm gia sư tới mười giờ mới kết thúc, còn phải đi xe đạp, cũng không biết cô làm cách nào mà quay về, nên thuận tiện lái xe tới đây.

Nghe thấy Nghiêm Túc nói anh đi ngang qua, Chu Tiếu Tiếu nhịn không được mà cười rất tươi, mặt mày cong cong, tia sáng trong ánh mắt đều hiện lên ý cười.

Nghiêm Túc cảm thấy hơi xấu hổ, liền hỏi cô: “Xe đạp của em đâu rồi?”

“Hôm nay em thấy có mưa to trên dự báo thời tiết, nên em bắt xe buýt tới đây.” Chu Tiếu Tiếu cũng đã mang ô rồi, nhưng mà không nghĩ là mưa lớn như vậy, làm cô không dùng được ô.

“Ừ.” Nghiêm Túc khởi động xe, chạy ra ngoài tiểu khu, Chu Tiếu Tiếu sờ vào túi xách bên cạnh, muốn nhắn tin cho bạn cùng phòng, kết quả mới nhớ ra là mình đã để quên điện thoại trong nhà cô dạy học lúc nãy. Lúc ấy, vì không muốn quấy rầy chuyện học, cô tắt âm điện thoại đặt ở trên bàn, trước khi đi có phần vội vàng, nên cô đã quên cầm về.

Nghe Chu Tiếu Tiếu thở dài, Nghiêm Túc nghiêng đầu hỏi cô: “Sao vậy?”

“Em quên điện thoại rồi ạ, xin lỗi anh, anh có thể quay xe lại đợi em năm phút được không ạ?”

“Không có việc gì.” Nghiêm Túc quay đầu xe quay trở lại, tay cầm lấy ô: “Ở tầng mấy, để anh lên trên lấy giúp em.”

“Em tự mình lên cũng được ạ!” Chu Tiếu Tiếu đưa tay mở cửa xe bên cạnh, bị Nghiêm Túc chặn lại.

“Mưa còn rất lớn.” Anh cầm ô xuống xe, mới chỉ đẩy cửa xe ra mà mưa đã quật vào. “Phòng mấy?”

“502, tìm dì Vương ạ.” Chu Tiếu Tiếu hét lớn qua tiếng mưa.

Nghiêm Túc ừ một tiếng, xoay người ấn chuông cửa, lên lầu, ba phút sau đã đi xuống, đưa điện thoại cho Chu Tiếu Tiếu.

Khi anh quay lại ngồi trên xe, nửa người đã bị ướt mưa, nhìn thấy Chu Tiếu Tiếu nhìn qua đây, còn nghiêm túc mà giảng giải với cô: “Sau này em muốn ra ngoài, phải mang theo ví tiền, chứng minh thư, điện thoại, chìa khóa, tiền, và túi đều phải kiểm tra lại một lần, nếu không sẽ rất phiền toái, không phải lúc nào cũng có thể tìm về được.”

Chu Tiếu Tiếu nghe thấy anh vẫn còn muốn giảng đạo lý, nắm di động, cười tươi, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em đã biết việc ăn trộm ví tiền rồi ạ! Em biết hết mấy việc này mà, nhưng có lúc em cũng quên mất đó anh.”

Nghe Chu Tiếu Tiếu nói cô quên chuyện này, Nghiêm Túc nghĩ tới quyển sổ nhỏ của cô ghi lại rất nhiều thời gian và địa điểm cô làm việc, trong lòng nghi ngờ từ nhỏ cô bị chi phối rất nhiều việc, như gia đình, bài vở và bài tập, kinh tế gia đình, làm công, rất nhiều chuyện đều ở trên người cô bé nhỏ mười tám tuổi này, nghĩ đến thật không dễ dàng.

Chu Tiếu Tiếu lại thè lưỡi, cười vui vẻ, tự an ủi mình nói: “Quên chuyện này cũng không sap, nếu như quên đi chuyện quan trọng, vậy cũng sẽ quên luôn những chuyện không vui, anh nói xem có được không?”

Chu Tiếu Tiếu nói vậy, Nghiêm Túc hơi bất ngờ, nghiêng đầu qua, mỗi ngày trôi qua đối với cô đều giống như không có việc gì, đều rất vui vẻ, cảm giác vui vẻ này của cô giống như có liên quan đến quá khứ của cô, nhẹ nhàng mà đâm vào ngực anh.

Dù sao trong quá khứ có rất nhiều chuyện không vui, nhanh quên một chút, thích cười nhiều một chút cũng không có gì không tốt.

Cuối cùng, Nghiêm Túc gật đầu, trả lời: “Được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »