Chương 29

Nghiêm Trình đưa cô đến một cửa hàng thời gian dành cho nữ, đây là một trong những cửa hàng với hàng loạt các thiết kế sang trọng và xa xỉ nhất nhì thành phố M.

Nghiêm Trình cầm tay cô đi vào bên trong cửa hàng. Các nhân viên cửa hàng nhìn thấy cả hai bước vào liền lên tiếng chào hỏi.

“Chào nghiêm tổng, chào tiểu thư. Hai vị cần hỗ trợ gì không ạ?”

“Cô lựa trang phục dự tiệc cho cô ấy nhé.”

“Vâng ạ. Mời cô đi hướng này.”

Nhân viên cửa hàng nhiệt tình giới thiệu và tư vấn trang phục cho Hàn Uyển Đình. Tất cả trang phục ở đây đều được thiết kế rất tỉ mỉ và sang trọng. Hàn Uyển Đình đưa mắt nhìn một lượt, liền cảm thấy choáng vì không biết lựa như nào. Cô thở dài, nói với nhân viên.

“Cô có thể tư vấn hoặc giới thiệu mẫu nào hợp với người cô tôi không? Thử hết bấy nhiêu đây tôi e là...”

Vị nhân viên nữ kia cũng khá bất ngờ với lời đề nghị của Hàn Uyển Đình. Hầu hết các cô gái vào đây đều muốn thử cho bằng hết các thiết kế ở đây nhưng cô lại khác, cô thật sự không có kiên nhẫn để thử quần áo nhiều đến vậy.

Nhân viên cũng nhanh chóng làm theo lời cô, được một lúc cũng mang đến cho cô 2 bộ váy trong có vẻ rất hợp với dáng người của Hàn Uyển Đình. Một chiếc khoe trọn xương vai xanh của cô, một chiếc lại khéo léo khoe vòng eo nhỏ nhắn và đôi chân thon dài của cô.

Hàn Uyển Đình cũng rất ưng hai thiết kế này, cô cầm lấy đi về chỗ của Nghiêm Trình đang ngồi đợi.

“Anh xem, em mặc chiếc nào thì đẹp?”

“Phân vân sao?”

“Phải.”

“Mua hết. Hai cái em đang cầm cùng với những mẫu đằng kia.”

Rất nhanh, Nghiêm Trình đã đứng dậy đi thanh toán.

“Thanh toán cho tôi hai chiếc cô ấy đang cầm cùng những mẫu ở đằng kia. Gửi đến địa chỉ này là được.”

“Vâng ạ.”

Nghiêm Trình nhìn thấy Hàn Uyển Đình vẫn đứng ở đó liền mỉm cười rồi đưa tay cầm lấy tay cô rời khỏi cửa hàng.



Các nhân viên ở đây được một phen nháo nhào trước độ đẹp đôi và sự cưng chiều của anh dành cho cô.

“Ngài ấy có phải là Nghiêm tổng của tập đoàn JACCS không? Ngài ấy đã có bạn gái rồi sao?”

“Bọn họ rất đẹp đôi”

“Nhìn cách ngài ấy chiều bạn gái kìa, thật ngưỡng mộ.”

Ra khỏi cửa hàng, Hàn Uyển Đình đưa mắt nhìn anh một lượt. Nghiêm Trình nhận thấy ánh mắt của cô đang dán lên người mình liền lên tiếng hỏi.

“Giám đốc Hàn nhìn anh như vậy là có ý gì?”

“Anh thật là phung phí.”

“Anh mua đồ cho bạn gái, sao lại phung phí?”

“Nhiều như vậy, em mặc đến bao giờ mới hết?” Hàn Uyển Đình không hài lòng với cách mua đồ của anh.

“Không nỡ để bạn gái phải phân vân suy nghĩ nên chọn cái nào, đều mua cả cho em.”

“...”

“Yên tâm, bạn trai em không có gì ngoài tiền.” Nghiêm Trình vừa nói vừa đưa tay véo hai bên má của cô.

Hàn Uyển Đình vừa rồi còn giận dỗi nhưng chỉ vì câu nói của anh mà phì cười.

“Nghiêm tổng đây là đang bao nuôi em sao?”

“Nếu giám đốc Hàn cho phép.”

“Để em xem thái độ của anh như nào rồi sẽ xem xét.”

“Anh đưa em đi ăn gì nhé, rồi sẽ đưa em trở về.”



“Dạ.”

Nghiêm Trình đưa cô đi ăn sau đó cả hai cùng lái xe dạo một vòng thành phố để ngắm nhìn vẻ đẹp của thành phố khi về đêm. Hôm nay, cả hai mới có thời gian dành cho nhau sau một tuần bận rộn chuẩn bị cho lễ kỉ niệm của tập đoàn JACCS.

Cả hai tay trong tay dắt nhau đi dạo một lượt khắp các nẻo đường, vẻ đẹp của thành phố M thật khó có nơi nào có thể so sánh được. Vừa nhẹ nhàng chiều lòng người nhưng cũng rất xô bồ khi đây là một trong những huyết mạch kinh tế của cả nước.

[...]

Mới đó mà cũng đã đến ngày kỷ niệm của tập đoàn JACCS. Sự kiện được diễn ra ở một nhà hàng sang trọng, tất cả các vị khách mời có mặt ở đây ngày hôm nay đều là những đối tác lâu năm của JACCS.

Hàn Uyển Đình vừa thay trang phục xong, cô kiểm tra lại lớp trang điểm, chỉnh sửa lại tóc một chút. Cảm thấy mọi thứ đều đã ổn, cô mở cửa bước ra ngoài.

Nghiêm Trình đang ngồi đợi cô ở bên ngoài. Thấy cô bước ra, anh thoáng choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô. Lần trước cô không trực tiếp thử váy, tất cả đều được lấy theo số đo của cô nên Nghiêm Trình phút chốc không thể rời mắt khỏi cô.

“Nghiêm tổng à, anh đừng có nhìn em như thế.” Hàn Uyển Đình đi lại chỗ anh, ngồi sang bên cạnh anh.

“Anh nhìn bạn gái anh cũng không được sao?” Nghiêm Trình vẫn chăm chú nhìn cô, đôi tay lại không yên phận mà kéo cô ngồi lên đùi của mình.

“Lạ lắm sao? Sao lại nhìn em chăm chú như vậy?”

“Giám đốc Hàn rất đẹp, nhất thời anh không thể rời mắt khỏi sự xinh đẹp này của em.”

“Dẻo miệng.”

“Em đẹp lắm, Uyển Đình.”

Giọng anh lúc này cực kỳ ấm áp, trái tim Hàn Uyển Đình trong phút chốc bị câu nói này của anh mà rung động.

“Được rồi, đừng có nhìn em như vậy, em cũng biết ngại mà.”

“Hửm, sao ngại? Nói anh nghe.”

“Được rồi, không nói vấn đề này nữa. Anh đợi em có lâu không.”

“Chỉ cần là em, bao lâu anh cũng đợi được.”