Chương 18

Nghe cô trả lời, Nghiêm Trình cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của cô khi trả lời câu hỏi của anh.

“Vậy không biết việc tôi có trở về thành phố M hay không thì liên quan gì đến giám đốc Hàn nhỉ?”

“Việc anh hứa với tôi anh vẫn chưa làm xong, đừng hòng bỏ trốn”

“Không biết là tôi hứa với giám đốc Hàn chuyện gì nhỉ?” Nghiêm Trình vẫn cố tình trêu chọc cô.

“Anh... Tên cáo già nhà anh, lại tính lật lọng”

Nghiêm Trình thôi không chọc cô, nghiêm túc nói.

“Chuyện tôi hứa với em chắc chắn tôi sẽ làm.”

“Nói thế còn nghe được”

“Uyển Đình?”

“Hửm?”

“Tôi về Pháp em có nhớ tôi không?”

Lần trước, Nghiêm Trình hỏi với giọng điệu có phần trêu chọc nhưng lần này là nghiêm túc. Anh nghiêm túc muốn nghe cô trả lời.

Hàn Uyển Đình nghe giọng điệu có phần hơi nghiêm túc ngày của anh làm cho cô thoáng bối rối, không biết nên trả lời như thế nào.

“Nghiêm tổng”

“Em nói đi”

“Anh thích tôi sao?”

Câu nói vừa dứt cũng là lúc Hàn Uyển Đình cảm thấy hối hận.

“Giám đốc Hàn nghĩ sao?”

“Nghe nói Nghiêm tổng thích tôi, vừa hay tôi cũng thích anh được... vài ngày”



Hai từ cuối Hàn Uyển Đình còn cố ý nhấn mạnh như muốn chọc tức anh.

“Hàn Uyển Đình, em đây là đang bày tỏ với tôi?”

“Không được sao?”

Hàn Uyển Đình có thể nghe rõ tiếng cười trầm thấp của anh ở đầu dây bên kia.

“Nhóc con. Tôi biết em thích tôi và tôi cũng vậy. Thế nên đừng nôn nóng, cũng đừng vội vàng, tỏ tình là việc của đàn ông”

Hàn Uyển Đình như có được câu trả lời cho tâm trạng của cô khi những ngày qua không có anh, tâm trạng liền trở nên vui vẻ.

“Tôi thích người chủ động, nếu anh không chủ động, vậy để tôi.”

“Được, tôi chờ xem em chủ động như thế nào” Nghiêm Trình cười lớn.

“Anh sẽ ở lại Pháp bao lâu?”

Hàn Uyển Đình nhanh chóng chuyển chủ để bởi cô biết da mặt cô không dày bằng da mặt anh, thể nào cô cũng sẽ đào hố chôn cô, cách tốt nhất cô vẫn nên tìm lối thoát thân trước khi bị anh tóm gọn.

“Xử lý xong việc bên này tôi sẽ trở về thành phố M với em. Yên tâm tôi không có trốn”

“Ừ”

“Trở về tôi có chuyện muốn nói với em”

“Chuyện gì mà phải đợi trở về? Không thể nói qua điện thoại được sao?”

“Không. Tôi không thích cuộc tình qua loa”

“...”

Cả hai nói chuyện một lúc rồi tắt điện thoại để nghỉ ngơi. Hàn Uyển Đình như vẫn còn đang suy nghĩ gì đó, cứ ngồi thẩn thờ với chiếc điện thoại.

Những ngày sau đó mỗi buổi tối anh đều gọi về cho cô. Hàn Uyển Đình không biết bây giờ cả hai chính xác là mối quan hệ gì nhưng trong lòng cô biết rõ cô đã thích anh và muốn có anh bên cạnh mình. Mỗi khi nghe giọng nói trầm ấm của anh, cô cảm giác cực kỳ an toàn.

Theo lời của Nghiêm Trình, thời gian gần đây Khải Minh liên tục làm khó tập đoàn Hàn thị, các hợp đồng lớn đều bị JACCS không hớt tay trên thì cũng thẳng tay phá hủy nó khiến cho Hàn thị một phen lao đao bởi vừa mới vực dậy, nguồn vốn của Hàn thị không còn vững mạnh như trước kia.

Các hợp đồng lớn liên tục bị phá khiến bà ta vô cùng tức giận, vẻ mặt tàn ác hiện rõ trên khuôn mặt, trên tay xiết chặt tấm hình của Hàn Uyển Đình. Bà ta xé nát tấm hình của Hàn Uyển Đình, thẳng thừng bỏ vào sọt rác rồi cầm lấy túi xách đi ra ngoài.



Bà ta đẩy tập tài liệu có đầy đủ thông tin của Hàn Uyển Đình cùng với một tấm thẻ về phía người đàn ông đang ngồi đối diện.

“Tôi muốn anh khiến cho con nhỏ này biến mất... mãi mãi. Xong việc, số tiền này sẽ là của anh”

Người đàn ông đối diện cầm lấy thông tin của Hàn Uyển Đình lên xem qua một lượt, sau đó liền gật đầu như đã hiểu rồi rời đi ngay sau đó.

Bà ta nghiến răng “Hàn Uyển Đình, muốn đấu với tao, mày còn non lắm”

Buổi chiều, Hàn Uyển Đình đang chuẩn bị dọn dẹp lại đống hồ sơ trên bàn để trở về nhà thì Nghiêm Trình gọi video call đến.

“Alo. Em đây”

“Chuẩn bị về nhà à?”

“Vâng, vừa mới dọn dẹp lại một xíu, bây giờ sẽ trở về nhà” Hàn Uyển Đình vừa trả lời điện thoại vừa đi xuống hầm để lấy xe.

“Khi nào thì anh mới trở về?”

“Giám đốc Hàn, ngày nào em cũng hỏi câu này. Nhớ à?”

“Một chút”

Hàn Uyển Đình vừa trả lời thì từ đây phía đằng sau cô một người đàn ông lạ mặt xông đến bịt lấy miệng cô lại bằng một chiếc khăn có tẩm một ít thuốc mê. Hàn Uyển Đình không kịp phòng bị, cô loạng choạng vùng vẫy, điện thoại cũng rơi xuống đất từ lúc nào không hay.

Mặc cho Hàn Uyển Đình ú ớ muốn hét lên nhưng miệng cô đã bị miếng khăn chặn lại, hắn ta lôi lên chiếc xe có đồng bọn chờ sẵn.

Nghiêm Trình liên tục gọi cô nhưng không có hồi âm trong lòng như lửa đốt, anh biết chắc cô đã xảy ra chuyện gì đó.

Nghiêm Trình gọi điện thoại về cho Khải Minh.

“Alo?”

“Khải Minh, cậu check camera ở hầm xe của tập đoàn giúp tôi. Hình như Hàn Uyển Đình bị bắt cóc rồi”

“Sao cơ?” Khải Minh trong phút chốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Cậu cho người tìm kiếm tung tích của cô ấy, tớ lập tức trở về thành phố M”