Chương 9

Chương 9: Tề nhạc

"Tiểu Lâm Tử!" Một giọng nữ thanh thúy ngắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Nhược, nhìn lại, là Tề Nhạc đang vui cười chạy tới gần nàng.

"A Nhạc, ngươi trở về rồi!" Lâm Nhược cười lên, cũng vui vẻ chào hỏi.

Ngay hôm qua, Hoa Dương phủ nhận được thông cáo hiệp tra và văn thư hải bộ, nói là hình như có nghi phạm chạy trốn vào nội bộ Ích Châu, nếu như phát hiện tung tích dấu vết, các phủ cần lập tức truy bắt. Vừa có bách tính cung cấp manh mối, thấy nghi phạm ẩn hiện ở ngoại ô phía Tây. Bộ đầu La Đại Dũng lập tức dẫn theo bộ khoái Tần Xuyên đến đó đuổi bắt.

Tần Xuyên đi đâu, tất nhiên Tề Nhạc cũng muốn đi theo, bởi vì Tề Nhạc đã ái mộ Tần Xuyên lâu nay, luôn luôn kề cận hắn ta như kẹo mạch nha. Đều nói nam truy nữ, cách ngọn núi, nữ truy nam, cách tầng sa, nhưng Tề Nhạc đã xé tầng sa kia hai năm rồi nhưng vẫn không thể nào chinh phục được tảng đá lạnh lẽo cứng rắn Tần Xuyên này.

Tần Xuyên là ngoại sinh của bộ đầu La Đại Dũng, phụ thân mở một tiêu cục, mẫu thân mất sớm. Sáu năm trước, Tần phụ nhận được một đơn đặt hàng lớn, tự mình áp tiêu đến đất Bắc, tại chỗ giao giới Lương Châu và Tây Châu gặp phải tội phạm cướp tiêu, trong loạn đấu đã bất hạnh bỏ mình.

Thiếu niên Tần Xuyên bỏ văn theo võ, sau khi được cữu phụ tiến cử vào Hoa Dương phủ làm bộ khoái, thề phải trảm gian trừ ác, bắt tặc nhân làm điều phi pháp ra công lý.

Thuở nhỏ Tề Nhạc hoạt bát hiếu động hơn bây giờ, không yêu nữ công chỉ yêu võ công, năm tuổi bắt đầu tập võ, bây giờ đang làm bộ khoái bên trong phủ nha, cũng là nữ bộ khoái duy nhất Hoa Dương phủ thậm chí là toàn bộ Ích Châu.

Bá phụ nàng ấy là Tề Hựu hơi tiến bộ, lúc Tề Nhạc đề nghị muốn làm bộ khoái ông ấy đã ủng hộ nàng ấy hết mình, cũng thuyết phục phụ mẫu của nàng ấy, dẫn nàng ấy đến Hoa Dương phủ, sắp xếp cho nàng ấy làm bộ khoái.

Tề Nhạc sau khi làm bộ khoái, lần thứ nhất bắt nghi phạm chính là Tần Xuyên dắt theo nàng ấy. Nàng ấy có thể nói vừa gặp đã yêu với Tần Xuyên, gặp lần nữa là cảm mến, từ đây trong lòng trong mắt chỉ có một mình hắn ta, suốt ngày đuổi theo hắn ta.

Dân phong đất Thục cởi mở, hành vi Tề Nhạc chủ động theo đuổi nam tử, cũng không có vẻ bất ngờ.

"Bắt được nghi phạm chạy trốn chưa?" Lâm Nhược hỏi.

"Đó là đương nhiên, có Xuyên ca xuất mã, đương nhiên là mã đáo thành công!" Tề Nhạc tự hào nói.

Lâm Nhược cười hì hì, nhỏ giọng hỏi: "Tần đại ca vẫn không tỏ thái độ?"

Tề Nhạc oán thán một tiếng, phiền muộn nói: "Không có, thật sự không biết rốt cuộc Tần ca đang lo lắng điều gì."

Lâm Nhược nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hảo hữu, an ủi: "Từ từ sẽ đến, việc này không gấp được."

"Ài, ta cũng không biết có thể kiên trì bao lâu, nương ta lại viết thư thúc ta về nhà xem mắt rồi..." Tề Nhạc nhíu mày liễu thành tám quẹo bảy rẽ, cau mày buồn rầu nói.

"Ò, đúng, ta có lễ vật tặng cho ngươi!" Tề Nhạc nói rồi, kéo Lâm Nhược chạy đến công phòng bộ khoái làm việc, lấy ra một tấm gương đồng khắc hoa hải đường tinh xảo từ trong ngăn tủ tặng cho Lâm Nhược, nói: "Ở quê sai người mang hộ tới không ít thứ, đây là món quà nương ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi."

Gương đồng Hồ Châu quê Tề Nhạc xa gần nghe tiếng, dân chúng địa phương đa số lấy chế bán gương đồng làm nghiệp, phụ mẫu Tề Nhạc mở một tiểu điếm chế tác, buôn bán các loại gương đồng.

"Thật là đẹp! A Nhạc ngươi nhất định phải viết thư thay ta nói cảm tạ với bá mẫu!" Lâm Nhược nhận gương đồng, trịnh trọng dặn dò.

"Biết rồi biết rồi."

Hai người đang trò chuyện khí thế ngất trời, chỉ thấy Chu Lai Bảo vô cùng lo lắng chạy vào công phòng, nói với Lâm Nhược: "Tiểu Lâm Tử, nhanh xách theo công cụ nghiệm thi của ngươi đi theo ta, lại phát hiện thi thể!"

Hướng Tây Bắc Hoa Dương phủ, có một tòa đại sơn nguy nga, bởi vì trên núi có trúc, trong núi có suối, đặt tên là núi Trúc Khê. Chỗ kỳ lạ của núi này ở chỗ, chính giữa có một lưng núi kéo dài hơn mười dặm một phân tách đại sơn thành hai phần, được xưng là núi Nam và núi Bắc.