- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nghiệm Thi Năm Năm, Có Phu Có Điền
- Chương 8
Nghiệm Thi Năm Năm, Có Phu Có Điền
Chương 8
Chương 8: Tiên và ma
Trong nha môn, từ Tề Tri phủ, cho tới người giữ cửa lão Vương, đều gọi Lâm Nhược là "Tiểu Lâm Tử". Xưng hô giống "Tiểu Nhược" thế này, đã khiến Lâm Nhược cảm thấy vô cùng xa lạ.
Sau khi rời khỏi Từ Khê, Lâm Nhược đã cố gắng khóa giữ toàn bộ ký ức liên quan tới Từ Khê, liên quan tới Hạ gia, liên quan tới Trương Tử Sơ. Từ đây về sau nàng chỉ là "Tiểu Lâm Tử", mà "Tiểu Nhược" đã định sẵn chỉ thuộc về quá khứ, đều không liên quan đến hiện tại và tương lai.
Lâm Nhược hít sâu vài hơi, rủ mắt xuống, sau khi tiến lên mấy bước, cung kính gọi "Trương đại nhân", sau đó hơi uốn gối cúi người, làm một tư thế phúc lễ tiêu chuẩn với Trương Tử Sơ.
Khuôn mặt Trương Tử Sơ lạnh lùng, nhìn không ra hỉ nộ, một câu "Lâm ngỗ tác không cần đa lễ" cũng nói một cách bình thản, khiến cho người ta khó mà từ vẻ mặt và trong giọng nói của hắn đọc hiểu được tâm trạng của hắn.
Hai người ai cũng không nói gì thêm, Văn Tiểu Giáp sớm đã chạy không thấy cái bóng, trong sảnh làm việc không có người nào khác, chỉ có hai người bọn họ, nàng đứng thẳng người ở vị trí cách hắn sáu bảy bước, yên tĩnh tựa như hai cây cột trong phòng.
Sau một hồi lâu, Lâm Nhược cẩn thận liếc nhìn Trương Tử Sơ một cái, nhẹ giọng ho khan một cái, đánh vỡ trầm lặng, hỏi: "Xin hỏi Trương đại nhân, tìm ta tới đây vì cần làm chuyện gì?"
Trương Tử Sơ cầm báo cáo nghiệm thi Lâm Nhược điền quơ quơ trước mắt, Lâm Nhược căng thẳng, hơi có vẻ vội vàng hỏi: "Là vì báo cáo nghiệm thi này có chỗ không ổn?"
"Nội dung cũng chẳng có gì, chỉ có chữ, còn là xấu đều."
Lâm Nhược nghe vậy, suýt nữa phun ra một ngụm máu. Bình tĩnh xem xét, chữ của nàng quả thật không tính là đẹp, nhưng ở bên trong phủ nha đã được xem là không tệ, chí ít có thể phân biệt. Chữ giống nhóm người Văn Tiểu Giáp, Chu Lai Bảo viết mới thật sự là như cua bò, ngoại trừ chính bọn họ nhận diện thì ai cũng không biết.
"Chỉ cần nội dung không sai, chữ xấu chút, dường như không có liên quan gì đi." Lâm Nhược nhỏ giọng biện giải cho mình.
"Sai! Chữ như người, người như chữ, chẳng lẽ nào Lâm ngỗ tác tự nhận là nữ tử mặt xấu mặt xí?"
"Chữ, giống như, như học, như tài, như chí, tóm lại như người mà thôi. Nghĩa là chữ viết là viết bộc bạch nỗi lòng người, bộc lộ tính tình, như là nhân cách khắc hoạ."
"Ngoài ra, sách tất có thần, khí, xương, thịt, máu, năm thứ thiếu một thì không gọi là sách. Nghĩa là viết chữ không chỉ liên quan đến kiến thức cơ bản, còn phản ánh tu dưỡng, yêu thích, tính tình và truy cầu,… của người."
"Như thế, Lâm ngỗ tác còn cho rằng chữ đẹp chữ xấu là vặt vãnh?" Trương Tử Sơ cao giọng chất vấn.
Lâm Nhược cảm thán ở trong lòng: Không sai, chính là hắn, Trương Tử Sơ không lên tiếng thì thôi, hé một tiếng là kinh sợ một tiếng, miệng lưỡi bén nhọn!
"Trương đại nhân dạy phải, ta rảnh rỗi nhất định chăm chỉ luyện chữ, cố gắng không nộp chữ xấu làm bẩn mắt ngài." Lâm Nhược thành khẩn nhận mình yếu kém.
Nàng mặt ngoài thì ngoan ngoãn khiêm cung, trong lòng lại đang nói thầm: Trương đại nhân, ngài không làm Ngự Sử thật sự là rất đáng tiếc! Hoặc là, ngài đi ra ngoài rẽ trái, gia nhập trạng sư* cũng không tệ đó!
*Luật sư.
Thấy thái độ nhận sai của Lâm Nhược thành khẩn, Trương Tử Sơ không có lại nhắc mãi chuyện chữ đẹp xấu không thả, ngược lại hỏi tới chi tiết án kênh Hình Ấp.
Vừa ra sảnh làm việc, Văn Tiểu Giáp lập tức xông ra, cực kỳ nhiều chuyện hỏi dò Lâm Nhược: "Trương đại nhân hỏi ngươi cái gì?"
"Còn có thể hỏi cái gì, tìm ngỗ tác là ta, đương nhiên là hỏi thi thể và bản án."
Ánh mắt Văn Tiểu Giáp lấp lóe, hỏi: "Tiểu Lâm Tử, có phải ngươi cũng cảm thấy, Trương đại nhân rất anh tuấn hay không?"
"Ư?"
"Ừm, hôm qua Tề Nhạc tỷ đã nói, toàn bộ Hoa Dương phủ, ò không, là toàn bộ Ích Châu, bàn về tuấn mỹ, Trương đại nhân xếp thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất!" Văn Tiểu Giáp giải thích nói.
"Bình thường mà." Lâm Nhược từ tốn nói.
Lâm Nhược nghĩ thầm, chỉ sợ ngoại trừ nàng, không người biết được, nhân vật như là trích tiên từ trên đám mây bước vào phàm trần kia bên trong lại có một con ác ma tàn bạo dữ tợn cư ngụ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nghiệm Thi Năm Năm, Có Phu Có Điền
- Chương 8