Chương 7: Chuyện cũ
Trung thu năm đó, Hạ Hỉ nhiệt tình mời cha con Lâm Giản cùng nhau uống rượu ngắm trăng y hệt như trước đây. Lâm Nhược không muốn nhìn thấy Trương Tử Sơ, lấy lý do trong người khó chịu để từ chối, một mình cuộn người ở trong phòng, xuyên thấu qua cửa sổ hoa ấu nhỏ hẹp, phiền muộn ngước mắt nhìn trăng sáng giống như khay bạc.
Vào ngày lễ hân hoan, Lâm Giản và Hạ Hỉ đều uống say. Hạ Hỉ cười hì hì ôm bả vai Lâm Giản, nấc rượu nói: "Nếu hai huynh đệ ta hợp ý như thế, không bằng kết làm thân gia nhi nữ. Thằng cả nhà ta chất phác trung thực, mặc dù không được xem là cực thông minh, nhưng chăm chỉ đáng tin cậy, tương lai sẽ còn kế thừa việc làm ăn trong nhà."
"Thằng hai tính tình nhanh nhẹn, có chút xúc động, nhưng não linh hoạt, hiểu tòng quyền, bây giờ đã đi theo cữu phụ nó chạy thuỷ vận rồi, nuôi sống gia đình thật sự không thành vấn đề."
"Lâm lão đệ đệ thích ai nào? Đệ cứ chọn! Dù sao hai phu thê chúng ta đều cực yêu thích Tiểu Nhược, muốn nhận con bé làm nhi tức phụ."
Nhắc việc hôn sự của nữ nhi, đầu óc lộn xộn của Lâm Giản tỉnh táo mấy phần, ông ấy cười cười, nói: "Kết thân hay đó, có điều ta nhìn trúng thằng ba nhà huynh."
Ha Hỉ ngẩn người, cười ha hả nói: "Nói là thằng ba, nhưng thật ra là ngoại sinh. Đứa bé kia cực kì có chủ kiến, ta sợ là không thể quyết thay nó."
Lâm Giản dò xét Ha Hỉ vài lần, giả bộ tức giận nói: "Không đồng ý cứ việc nói thẳng, cần gì ăn nói nhiều lời thế. Nó là huynh nuôi lớn, ân sinh không bằng ân dưỡng, quan tâm gì họ nó không họ Hạ, hôn nhân đại sự đều phải do huynh quyết định!"
Hạ Hỉ bị kí©h thí©ɧ vỗ bàn một cái, nói: "Lâm lão đệ đệ nói đúng, Hạ mỗ ta hôm nay sẽ quyết định vụ này! Đi đi đi, trở về cầm thϊếp canh đến đổi!"
Hai người nửa tỉnh nửa say thật sự đã mỗi người về phòng mình lấy thϊếp canh trao đổi, về sau bởi vì hai người bọn họ thành thân gia nhi nữ, hai người càng phải nâng chén cùng chúc, uống tận hứng, cuối cùng đều say khước bất tỉnh nhân sự.
Ngày hôm sau, sau khi uống canh giải rượu, Lâm Giản đắc ý tranh công với khuê nữ: "Hôm qua cha đã làm chuyện lớn, nữ nhi ngoan, con nghe rồi nhất định sẽ mừng quá mà không ngủ được!"
"Cha làm chuyện gì gì?" Lâm Nhược hiếu kì hỏi.
Lâm Giản cười thần bí, nói: "Cha và Hạ bá bá con đã thương lượng rồi, hứa gả con cho thằng ba Hạ gia."
Mặc dù sớm biết Trương Tử Sơ chỉ là ngoại sinh của Hạ Hỉ, nhưng Lâm Giản vẫn quen xem hắn như tiểu tử của Hạ gia.
Ngoài ý muốn là, Lâm Giản không nhìn thấy vẻ mừng rỡ như điên của khuê nữ, ngược lại thấy nàng như như gặp phải chuyện cực kỳ đáng sợ, gương mặt trở nên trắng bệch, còn "Oa" một tiếng khóc lớn.
Lâm Giản ngu ngơ hồi lâu, bó tay cuốn chiếu. Ngày thường ông ấy bề bộn nhiều việc như làm việc ở nha môn và uống rượu, nhưng lại luôn luôn cẩu thả, đương nhiên không phát hiện khuê nữ thích nhất chạy đuổi theo Trương Tử Sơ đã tránh né không gặp hắn đã lâu.
Trùng hợp trong tháng chín Lâm Giản nhận được thư Tề Hựu gửi, trong thư nói Tề Hựu đã chạy đến Ích Châu nhậm chức Tri Phủ của Hoa Dương phủ, thành tâm mời Lâm Giản đến đây nhậm chức ngỗ tác.
Lâm Giản vốn là người sinh ra và lớn lên ở đất Thục, lúc trước ly biệt quê hương hoàn toàn là vì bất đắc dĩ, bây giờ có thể trở lại đất Thục, tự nhiên là ông ấy vô cùng bằng lòng.
Lâm Nhược nghe nói có cơ hội rời khỏi Từ Khê, lập tức giật dây phụ thân sớm ngày khởi hành. Cứ như vậy, Lâm Giản hoả tốc từ chức ở Từ Khê phủ, hai cha con vội vàng cáo biệt người Hạ gia, trở về đất Thục.
Duyên phận của cha con Lâm Giản và Tề Hựu, nhắc tới cũng trùng hợp. Năm Lâm Nhược tám tuổi, Lâm Giản dẫn nàng đi Tiền Đường ngắm thủy triều, Tề Hựu nguyên quán Trường Hưng, Hồ Châu cũng dẫn theo chất nữ Tề Nhạc đến xem thủy triều.
Tề Nhạc bị đám người chen chúc đến bờ sông, vô ý rơi xuống sông Tiền Đường, được cha con Lâm Giản hợp lực cứu lên, hai nhà bởi vậy mà kết bạn, sau đó ngẫu nhiên có thư từ qua lại.
Từ đây cha con Lâm Giản đã an ổn ở Hoa Dương phủ, nhoáng một cái đã là năm năm.
"Tiểu Nhược." Một tiếng nói đầy từ tính đến từ nam tử trẻ tuổi kéo Lâm Nhược từ trong hồi ức về hiện thực.