Chương 5: Hắn
Trên đường đi đến phủ nha, Văn Tiểu Giáp nhìn Lâm Nhược lề mà lề mề vài lần, vò đầu nói: "Tiểu Lâm Tử, ngươi có gì sai sai! Theo lý, Trương đại nhân và ngươi từng là hàng xóm, đáng lẽ ngươi rất muốn gặp ngài ấy mới đúng chứ, sao điệu bộ ngươi như sợ muốn xỉu, sắp lên pháp trường thế?"
"Phụt phụt phụt, ngươi mới là người lên pháp trường! Còn nữa, sao ta sợ hắn cho được? Ta bệnh thật." Lâm Nhược ngoài mạnh trong yếu kêu lên.
"Được được được, ngươi nói cái gì thì là cái đó đi." Văn Tiểu Giáp bất đắc dĩ cười nói.
Vì dốc sức cho thấy mình không sợ, Lâm Nhược bước nhanh hơn, ngẩng đầu đi ở đằng trước Văn Tiểu Giáp. Lúc đi đến cổng phủ nha, Lâm Nhược lại sợ rồi, quay đầu hỏi Văn Tiểu Giáp: "Nhất định phải gặp mới được à?”
"Không thì sao? Người ta là quan trên đầu chúng ta, sớm muộn cũng phải gặp, gặp muộn không bằng gặp sớm, huống chi người ta còn đặc biệt chỉ tên muốn gặp ngươi." Văn Tiểu Giáp nói.
Lâm Nhược ai thán một tiếng, kiên trì đi theo Văn Tiểu Giáp dẫn đường, bước vào trong nha môn, bước đi về phía hậu nha của văn phòng quan viên.
Cửa chính của sảnh văn phòng hậu nha đang mở, Lâm Nhược lúc cách cánh cửa tầm mười bước đã liếc thấy bên mặt của người kia.
Hôm nay hắn không mặc quần màu quýt áo, mà là mặc bào phục giải trĩ* màu xanh lá của Thôi Quan thất phẩm, đầu đội khăn vấn đầu màu xanh đen, hình dáng các cạnh như điêu như mài. Nghe thấy tiếng bước chân dần dần đến gần, hắn nhẹ nhàng quay người, nhìn về phía Lâm Nhược.
*Con vật trong truyền thuyết cổ, biết phân biệt phải trái, thấy người đánh nhau, nó dùng sừng húc kẻ gian.
Sau cái quay người này, Lâm Nhược lập tức thấy chiếc cằm tuyệt đẹp, mũi ngọc cao thẳng tinh xảo và một đôi mắt sáng như sao nhấy nháy ánh sáng, khiến cho người ta bất giác nghĩ đến ngọc thụ bên bờ Thanh Khê và ngọn cây ở trong ánh trăng sáng sáng lạnh lẽo.
Hắn chỉ đứng yên bên cửa sổ, đã tạo cảm giác thanh tư như lan, phong nghi lạnh nhạt giống như trúc. Lâm Nhược chưa bao giờ thấy một ai giống như hắn, hắn có thể trộn lộn xộn một cách hoàn mỹ sự bình dị và lộng lẫy, lạnh lùng và nhiệt liệt, xa cách và thân thiết, sắc bén và ấm áp, thanh phong minh nguyệt và vân sơn vụ tráo, như là nhân vật giống như núi ngọc nguy nga bao gồm vạn vật.
Chỉ là, giữa bọn họ, cách núi non sông ngòi, cách mưa rơi bụi hoa, cách tám ngàn dặm đường mây và trăng, cách năm năm thời gian dài dằng dặc và thấm thoắt tháng năm thiếu thời.
Lâm Nhược không khỏi nghĩ đến tình cảnh lúc nàng sáu tuổi lần đầu gặp Trương Tử Sơ, đó cũng là một ngày xuân thơm hương sáng tỏ. Lúc ấy, nàng và phụ thân chật vật lấm lem xách hành lý, lo lắng bất an đi vào tiểu viện Hạ gia.
Một ngày trước, bọn họ bị chủ phòng đuổi đi. Trước kia chủ phòng không biết Lâm Giản là ngỗ tác, nhưng khi biết được tình hình thực tế lập tức gộp chung tiền thuê phòng và hành lý hai cha con ném ra ngoài, mắng bọn họ là "Mấy thứ bẩn thỉu xúi quẩy ", ra lệnh bọn họ mau mau rời đi.
Một năm kia, Bình Tuyền phủ ở Giản Châu có một vị Tri phủ họ Bàng mới nhậm chức, người này lòng tham không đáy, thượng đội hạ đạp, Lâm Giản và vị quan này cực kỳ không hợp nhau, ông ấy dứt khoát bỏ gánh không làm nữa, được sự tiến cử của sư huynh đi đường dài đến Từ Khê phủ của Minh Châu, tìm một công việc ngỗ tác phủ nha.
Vốn dĩ bọn họ thuê một căn nhà giá rẻ gần chợ bán thức ăn ở thành Tây, ai ngờ chủ phòng chê ghét nghề ngỗ tác, vô tình đuổi bọn họ đi. Hai cha con đành phải tạm thời tìm một miếu hoang ở tạm, đợi hôm sau lại đi tìm kiếm một căn nhà thích hợp.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Giản tìm một quán rượu nhỏ uống rượu buổi sáng, tình cờ gặp thương nhân vật liệu gỗ Hạ Hỉ đến mua rượu. Rượu tồn kho đã bị Lâm Giản mua rồi, ngày đó muốn mua rượu mới nhập phải chờ một canh giờ. Lâm Giản thấy Hạ Hỉ sốt ruột, bèn mời ông ấy cùng uống.
Trò chuyện vui vẻ một lát sau, hai người Lâm, Hạ mới quen đã thân, rất nhanh đã trở thành huynh đệ tốt xưng huynh gọi đệ. Nghe nói hoàn cảnh của Lâm Giản, lúc này Hạ Hỉ bèn tỏ ý nhà mình có một gian phòng bỏ trống, trước kia bị coi như nhà kho cất giữ vật liệu gỗ, về sau mới xây hai gian nhà kho rộng rãi, căn nhà kho đó đã bị bỏ trống.
Ngay thời điểm tứ cố vô thân, không nơi để ở, “liễu rủ hoa cười lại gặp làng”, có thể nào không khiến người ta mừng rỡ? Lâm Giản hết cám ơn lại tạ ơn, lập tức dẫn theo khuê nữ và hành lý, đi Hạ trạch tại hẻm Song Ngư thành Nam.
Trạch viện Hạ gia là một tiểu viện Giang Nam cổ kính ấm áp điển hình, ngói xanh đen tường trắng, xây ở vị trí tựa thủy, thanh nhã dễ chịu, trong viện tử có trồng cây đào và nhãn thơm. Trong không gian thơm hoa lá biếc, một nam hài tử ước chừng mười một mười hai tuổi đang đứng nghiêng người gác tay, hơi ngước đầu nhìn chăm chú chim sẻ đang nghỉ tạm ở đầu cành.
Thấy người xa lạ đến đây, cậu bé nghiêng nhẹ gương mặt, cảnh giác nhìn về phía cha con Lâm Giản.