Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghiệm Thi Năm Năm, Có Phu Có Điền

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 17: Trà lâu

Lúc xuất hiện vụ án thứ nhất, thứ hai, bách tính Hoa Dương phủ người hiếu kì hơn kẻ khủng hoảng. Hiện nay lại phát sinh án gϊếŧ người lột da thứ ba hung tàn như thế, toàn bộ Hoa Dương phủ đều thần hồn nát thần tính, bắt đầu trông gà hoá cuốc.

Hoàng đế thiên cao xa Hoa Dương phủ, quan phủ chỉ một mắt nhắm một mắt mở với lệnh cấm đi lại ban đêm, sau khi trời tối trong thành vẫn có người đến người đi, náo nhiệt ồn ào, thậm chí Nam Thành còn có chợ đêm. Nhưng sau khi phát sinh án gϊếŧ người liên hoàn, trong đêm đường đi trống vắng, chỉ có gió đêm lúc xuyên qua đường phố góc hẻm phát ra tiếng rít ngắn ngủi.

Phủ nha Hoa Dương phủ nằm ở trên con đường đông người phồn hoa nhất ở thành Đông, chung quanh là cửa hàng san sát. Mặt trời lặn, phần lớn cửa hàng lần lượt đóng cửa, chỉ có mấy tửu quán, nhà trọ còn kinh doanh.

Một tiểu lâu hai tầng có thể tương vọng* với phủ nha là một gian trà lâu lịch sự tao nhã, bởi vì nằm ở chỗ phố xá sầm uất, người xe rộn ràng nên việc làm ăn rất khấm khá.

*Nhìn thấy lẫn nhau.

Lúc trời sắp tối, khách nhân trong trà lâu đã lần lượt rời đi. Lý chưởng quỹ của trà lâu đã cộng xong các khoản tiền, đang định bảo tiểu nhị đóng đại môn lại thì thấy một đám người trùng trùng điệp điệp đi đến.

Cầm đầu là một vị quý công tử áo lam anh tuấn phi phàm, phía sau hắn ta thị nữ mỹ mạo vẻ mặt kiêu căng và gã sai vặt thanh tú tinh khôn đi theo, các thị vệ oai vũ mạnh mẽ tùy tùng.

"Ngại quá, bỉ tiệm đã sắp đóng cửa rồi, xin quý khách ngày mai lại đến." Lý chưởng quỹ tiến lên, thở dài tạ lỗi với quý công tử kia.

Quý công tử áo lam tay cầm quạt xếp, cười không nói. Một thị nữ áo vàng phía sau hắn ta móc ra một thỏi bạc trắng ném cho Lý chưởng quỹ, không kiên nhẫn hỏi: "Đủ chưa?"

Người mở cửa làm ăn, làm gì vượt qua cám dỗ của bạc nổi. Lúc này Lý chưởng quỹ cất kỹ bạc, nở nụ cười nịnh nọt, khom người nói: "Đủ rồi đủ rồi, mời quý khách dời bước lên phòng bao trên lầu."

"Dẫn bọn ta đi gian phòng gần cửa sổ." Thị nữ áo vàng phân phó nói.

"Được ạ!" Lý chưởng quỹ đáp lời, tự mình đi ở phía trước dẫn đường.

Sau khi tiến vào phòng bao gần cửa sổ, gã sai vặt áo xanh lấy ra một cái đệm da chồn nước màu xám từ bên trong hòm gỗ mang theo bên người đưa cho thị nữ áo vàng, sau khi thị nữ nhận lấy sẽ đặt nó ở trên sạp thấp cạnh cửa sổ, sau đó mời quý công tử ngồi xuống.

Một thị nữ áo xanh khác lấy ra một khối nhang thơm cỡ ngón cái từ trong túi thêu bên hông, đặt nó vào trong một cái lư hương Thụy Thú khéo léo mà gã sai vặt áo xanh đưa tới, cầm ngọn nến bên cạnh bàn đốt khối nhang thơm.

Làn khói lượn lờ, sương trắng mông lung, hương trầm thanh nhã thoải mái chậm rãi tản ra, thoáng chốc đã biến một gian phòng trà phổ thông thành tiên cảnh như thật như ảo.

Lý chưởng quỹ dẫn đường nhìn trợn mắt hốc mồm, sững sờ đứng đó, ngay cả hỏi thăm khách quý uống trà gì cũng quên mất.

Một gã sai vặt áo xanh khác đưa một khối trà khô nhỏ và một ấm trà sứ thanh hoa cho Lý chưởng quỹ, phân phó nói: "Đi pha trà đi."

Đợi Lý chưởng quỹ trình trà thơm lên rồi, thị nữ áo xanh đã sớm rửa nước sôi chén trà cùng màu sạch sẽ. Nàng ta cẩn thận rửa tay, đổ nước trà tản ra mùi cỏ cây thơm ngát trong ấm trà vào trong chén trà, hai tay nâng lên, cung kính trình lên cho quý công tử lười biếng ngồi bên cửa sổ nhìn về ra ngoài cửa sổ.

Thân thể Lý chưởng quỹ cong như một cây cung, ông ta cẩn thận từng li từng tí dò hỏi: "Có cần bưng lên chút bánh ngọt cho quý khách?"

Người trả lời chính là nha hoàn áo vàng, mặt nàng ta lộ vẻ không kiên nhẫn, xua tay nói: "Không cần, ngươi lui ra đi."

Lý chưởng quỹ khom người đồng ý, nhẹ nhàng kéo cửa gỗ khắc hoa của phòng bao.

Bên trong phòng, quý công tử không nhận chén trà, mà là cho thị nữ áo xanh một ánh mắt. Thị nữ áo xanh hiểu ý, cúi người thổi ấm nước trà, sau đó bưng chén trà đến bên miệng quý công tử, đút cho hắn ta uống trà.

Thị nữ áo vàng cũng không nhàn rỗi, nàng ta rửa sạch hai tay, bôi cao thơm vị hoa quả thoang thoảng trên tay, sau đó đứng ở sau lưng quý công tử, dịu dàng xoa bóp hai vai cho hắn ta.

Không bao lâu sau, quý công tử đã nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy bên trong phủ nha có người ra. Là một thiếu nữ áo trắng, nàng đang xinh đẹp đứng đó, như xuân đào đầu cành nở rộ, tươi đẹp gây say đắm. Không giống mỹ nhân làm bộ làm tịch đắp lên người son phấn trâm vòng bên trong thành Biện Kinh, quanh thân nàng tản ra vẻ đẹp ngọc thô tinh khiết trong suốt chưa điêu khắc.
« Chương TrướcChương Tiếp »