Chương 15

Chương 15: Khách không mời mà đến

"Được, lại thêm một kẻ nghe mùi đồ ăn đến ăn chực." Văn Tiểu Giáp bĩu môi nói.

Lâm Nhược cởi tạp dề, bước nhanh đi tới cửa sân mở cửa gỗ ra, thấy người tới là Trương Tử Sơ. Hắn mặc bộ đồ màu quýt thẳng thóm, mang theo hộp quà, trên mặt là nụ cười ôn tồn lễ độ.

"Lâm thúc, Tiểu Nhược, Tử Sơ không mời mà tới, xin hãy tha lỗi." Trương Tử Sơ nói rồi, hơi khom người, chắp tay với Lâm Giản và Lâm Nhược, lấy đó biểu đạt áy náy.

Lâm Giản hào sảng ngửa đầu cười to vài tiếng, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn nhăn nhúm, tiến lên vỗ người Trương Tử Sơ, nói: "Tử Sơ con tới đúng lúc lắm! Cái gì mà thứ lỗi với không thứ lỗi, Tiểu Nhược vốn là nên mời con đến đây, nha đầu đó nhất định là bận bịu nên quên rồi, tới tới tới, ngồi bên cạnh ta."

"Nếu đã vậy, nếu tiểu tử từ chối là bất kính rồi." Trương Tử Sơ cười nói.

Trương Tử Sơ làm lễ gặp mặt với Tề Hựu sau đó gật đầu với Tề Nhạc, Văn Tiểu Giáp xem như chào hỏi, sau đó cung kính đưa hộp quà cho Lâm Giản, đi theo ông ấy đi tới trước bàn, ngồi xuống chỗ ngồi phía bên phải ông ấy, chiếm vị trí của Lâm Nhược.

Lâm Nhược lườm nguýt, ngồi xuống giữa Trương Tử Sơ và Tề Nhạc.

Tề Nhạc cũng không biết mối quan hệ của cha con Lâm Giản, Lâm Nhược và Trương Tử Sơ, bèn dùng ánh mắt hỏi. Lâm Nhược làm bộ không thấy, cúi đầu yên lặng dùng bữa.

"Sức khỏe cữu cữu con ổn chứ?" Lâm Giản hỏi Trương Tử Sơ.

"Cữu cữu lớn tuổi, thỉnh thoảng có chút bệnh vặt, nhưng đa phần là không tệ." Trương Tử Sơ đáp.

Những năm này dù Lâm Giản và Hạ Hỉ chưa gặp mặt, nhưng thư từ chưa bao giờ gián đoạn, tình nghĩa hai huynh đệ tốt kéo dài nhiều năm, rất đáng ngưỡng mộ.

"Vậy là tốt rồi, chớp mắt chúng ta đều là lão già rồi, đến phiên những người tuổi trẻ các con diễn chính rồi." Lâm Giản than thở nói.

"Trông thúc thần thái sáng láng, có thể nói là càng già càng dẻo dai. Kinh nghiệm sống của bọn con chưa nhiều, trải nghiệm có hạn, còn cần những tiền bối như thúc chỉ điểm thêm." Trương Tử Sơ vừa khiêm cung lại thành khẩn nói.

Lâm Giản cười ha ha, nhẹ nhàng vỗ vai Trương Tử Sơ, khen: "Con đó, vẫn biết nói chuyện như khi còn bé. Chúng ta nhiều người nhiều miệng thế này, sợ là cộng lại cũng không bằng một người biết ăn nói là con."

Lâm Nhược trợn mắt càng kịch liệt, vùi đầu chuyên tâm dùng bữa uống canh.

Nếu bỏ qua Lâm Nhược bởi vì nỗi lòng không vui mà trầm mặc không nói, bữa cơm trưa này cũng được xem như chủ và khách đều vui vẻ. Lâm Giản được khuê nữ cho phép, đã uống mấy chén rượu với Tề Hựu, mặc dù rượu đang uống chính là rượu anh đào Lâm Nhược tự ủ dùng cho chiêu đãi khách nữ, nhưng cũng làm cho Lâm Giản vô cùng thỏa mãn.

Sau bữa ăn, Lâm Giản kéo Tề Hựu đánh cờ, Tề Nhạc và Lâm Nhược cùng ngồi ở trong sân cây dong kề tai nói nhỏ. Văn Tiểu Giáp ăn uống no đủ lập tức vỗ mông cáo từ, Trương Tử Sơ thì vừa dạo bước bên trong vườn rau Lâm Giản mới cuốc, vừa âm thầm nhìn về phía Lâm Nhược.

Tháng năm năm nay tiểu nha đầu này đã sắp cập kê rồi, đã mất đi vẻ ngây thơ của hài đồng, thêm mấy phần quyến rũ và xinh đẹp của thiếu nữ. Bởi vì hôm nay không cần đi làm nên nàng mặc một bộ váy áo vải mịn màu hồng hoa đào, chải búi tóc xoắn ốc, trên búi tóc hai bên đều điểm xuyết trâm hoa trắng nõn.

Nàng là mỹ nhân đất Thục điển hình, mắt hạnh má hồng phớt, mũi ngọc tinh xảo môi anh đào, giống cây đào mật đặc sản của Hoa Dương phủ, có loại trong veo vừa đủ mức. Nàng đang vui cười chơi đùa cùng hảo hữu, nụ cười ngọt ngào như rượu anh đào nàng ủ, làm cho người say mê, trầm luân trong lúc lơ đãng.

Lâm Nhược đang trò chuyện thoải mái cùng Tề Nhạc, thình lình đối diện với ánh mắt phức tạp khó tả đang nhìn về phía nàng của Trương Tử Sơ, nàng cuống quít né tránh như là con thỏ con bị giật mình, sau đó dứt khoát kéo Tề Nhạc rời khỏi viện tử, bước nhanh vào phòng ngủ của nàng.

Ánh mắt Trương Tử Sơ lấp lóe, tăng tốc bước chân đuổi kịp các nàng.

"Tiểu Nhược, ngươi chờ một chút, ta..." Trương Tử Sơ đang định nói cái gì, liền bị Chu Lai Bảo chạy đến thở hồng hộc, lỗ mãng bước vào viện tử ngắt lời.

"Trương đại nhân, lại phát hiện... Phát hiện... Thi thể!" Chu Lai Bảo thở hổn hển, bẩm báo với Trương Tử Sơ.

Lâm Nhược nâng trán, thầm nghĩ, hôm nay không xem hoàng lịch, không biết là ngày gì, khách không mời mà đến sao cứ nối đuôi nhau đến, nghỉ mà cũng không được nghỉ!?